- Bệ hạ, có thể cho ta mượn một huyền cầm hay không?
Nghệ Phong nhìn hoàng đế Trạm Lam, mỉm cười hỏi.
- Người đâu! Chuẩn bị cho Nghệ Phong đế quân một huyền cầm!
Hoàng đế Trạm Lam không chút nghĩ ngợi hạ mệnh lệnh.
- Không cần!
Thời điểm thị vệ khom người rời đi, Điệp Vận Du đột nhiên nói, nàng lấy ra Mặc Tình từ trong linh giới, nói Nghệ Phong:
- Dùng cái này đi!
Hoàng đế Trạm Lam ngẩn người, nhìn Mặc Tình trước người Điệp Vận Du, hắn tự nhiên biết giá trị cây đàn này. Đây chính là linh khí, lực lượng cùng huyền cầm của Ngu Phi ngang nhau. Chỉ là không biết vì sao Điệp phi lấy ra cho mượn.
Hoàng đế Trạm Lam hướng thị vệ gật đầu, ý bảo bọn họ không cần đi nữa. Nghệ Phong không nói mà vung tay lên, Mặc Tình trước người Điệp phi bay nhanh tới Nghệ Phong.
Mọi người nhìn thấy thủ đoạn này của Nghệ Phong, đáy lòng cả đám thập phần kính nể. Không có thực lực siêu cường, làm sao có thể làm được như vậy.
Thị nữ nhanh chóng dọn dẹp mặt bàn của Nghệ Phong, để Nghệ Phong đánh đàn.
Nghệ Phong đối với Mặc Tình cũng không xa lạ, thời điểm ở Thúy Lâm Các, Nghệ Phong thỉnh thoảng cũng sẽ dùng Mặc Tình tấu vài khúc, tính là nửa chủ nhân của Mặc Tình. Hiện tại cầm lấy Mặc Tình, cũng có cảm giác quen thuộc thân thiết.
Nghệ Phong tùy ý lướt huyền cầm. Không có cố ý cấu thành từ khúc. Chỉ là tùy tâm sở dục lướt lên dây đàn. Tuy rằng không tính chói tai, thế nhưng Ngu Phi cùng mọi người nghe qua liền nhíu mày. Chỉ là cũng có rất nhiều người chờ Nghệ Phong xấu mặt, ở phương diện cầm kỹ, bọn họ không tiếp thu có người trên Ngu Phi. Nghệ Phong đấu với Ngu Phi, chỉ là tự rước lấy nhục.
Nghệ Phong kích thích vài cái, trong ánh mắt chờ mong của Liễu Mộng Nhiên, hắn cười cười nói với Liễu Mộng Nhiên:
- Ta đánh một bản mà ta yêu thích nhất cho nàng!
Nghệ Phong nói xong, động tác trên tay mạnh mẽ biến đổi, làn điệu của ca khúc mà hắn yêu thích nhất kiếp trước rất nhanh vang lên.
Mọi người sửng sốt, tuy rằng làn điệu này kém thanh cốc u linh như khúc của Ngu Phi, thế nhưng lại có một phong vị khác, làm cho một loại cảm giác mới mẻ. Làm cho kìm lòng không được yên tĩnh tiếng nghe.
Điệp Vận Du không phải lần đầu tiên nghe Nghệ Phong đánh những ca khúc kiếp trước, nên đối với những ca từ này rất quen thuộc. Chỉ bất quá đáy lòng vẫn cho rằng đây đều là Nghệ Phong sáng tác, đối với Nghệ Phong quả thực kính nể không thôi. Muốn khai sáng một lưu phái khó khăn như thế nào?
Mặc dù Nghệ Phong nói cái này ở gia hương hắn tùy ý có thể thấy được, thế nhưng Điệp Vận Du căn bản không tin. Nếu như thực sự tùy ý có thể thấy được, nàng không có khả năng chưa từng nghe qua.
Làn điệu thích hợp lưu hành trong bình dân như vậy, giản đơn tục khí một chút, thế nhưng lại có thể để bất luận kẻ nào cũng có thể đọc thuộc lòng, so ra kém cổ khúc cao nhã, thế nhưng lại có một phong vị khác.
Liễu Mộng Nhiên nghe Nghệ Phong tấu khúc, sớm đã chú ý lắng nghe, thậm chí không dám nhìn người. Trong lòng rất ngọt ngào, đồng thời lại không khỏi hờn dỗi dưới đáy lòng, thiếu gia thật là xấu, không ngờ lại trực tiếp như vậy.
Liễu Mộng Nhiên rất thạo âm luật, tự nhiên có thể nghe được tình tự bên trong làn điệu của Nghệ Phong, không có một tia che giấu, cứ như vậy hiển lộ tất cả, đủ để cho người mặt đỏ tới mang tai.
Nghệ Phong nhìn Liễu Mộng Nhiên mặt đỏ tới mang tai, còn có rất nhiều thiếu nữ thanh xuân ở đây, hắn không khỏi trắng mắt nhìn, sức chống cự của nữ nhân thế giới này cũng quá kém đi. Đây chỉ là một bản bình thường của kiếp trước! Nếu như ở kiếp trước, Nghệ Phong sẽ không có ý định tấu lên. Sẽ bởi vì quá nhẹ nhàng, có thể bị đám nữ đồng học điên cuồng kia vây công! Bị mắng không một điểm truy cầu, quá bảo thủ!
Ngu Phi nghe ngữ điệu chưa từng nghe qua này, thậm chí có chút làm ẩu, thế nhưng lại có thể làm cho bất luận kẻ nào đều trực tiếp nghe ra ý tứ trong đó. Khác hẳn với làn điệu của nàng, người có thể chân chính nghe hiểu rất ít.
Làn điệu như vậy Ngu Phi đồng dạng chưa từng có nghe qua, thế nhưng không thể không thừa nhận. Cảm giác mới mẻ của làn điệu này, thâm nhập nội tâm của nàng rất nhiều. Đối với Ngu Phi mà nói, bất luận một lưu phái mới gì, nàng đều muốn tìm hiểu!
Thời điểm Nghệ Phong đánh xong, quay đầu nhìn về phía Liễu Mộng Nhiên đã mặt đỏ tới mang tai, mang theo dáng tươi cười tà mị nói:
- Mộng Nhiên, êm tai không?
Mặc dù trong lòng Liễu Mộng Nhiên xác thực rất êm tai, thế nhưng cũng không dám trả lời Nghệ Phong.
Nghệ Phong cười cười, thấy người phía dưới không lộ ra nhãn thần xem thường, lúc này mới thở dài một hơi. Không sợ cầm kỹ ảnh hưởng hình tượng hắn, sau này vẫn có thiếu nữ yêu thương nhung nhớ.
Nghệ Phong nhìn đám nữ nhân mặt đỏ tới mang tai, trong lòng nói sao các nàng không hôn gió qua đây?
- Thế nào? Không tính quá mất mặt chứ?
Tuy rằng Nghệ Phong nói Ngu Phi, thế nhưng dư quang lại nhìn Điệp Vận Du.
- Thảo nào Điệp tỷ tỷ cũng khen, làn điệu này của Nghệ Phong đế quân, có thể khơi một dòng mới!
Ngu Phi nhìn Nghệ Phong nói.
Ngu Phi tự nhiên có thể nhìn ra, tuy rằng cầm kỹ của Nghệ Phong cũng coi như trên ưu tú, thế nhưng so sánh với nàng, lại muốn kém một bậc. Chỉ là dưới sự trợ giúp của làn điệu, miễn cưỡng có thể bù đắp chênh lệch. Đơn giản đây là mọi người lần đầu tiên nghe được, làm cho có cảm giác mới mẻ. Nếu như nghe lâu hơn, chút ưu thế kia của Nghệ Phong sẽ không còn.
- Khơi dòng thì không dám, quê cũ của ta có vô số người, ít nhất mỗi người đều có thể đàn như ta!
Nghệ Phong nói lời nói thật, ca khúc như vậy, ngay cả rất nhiều hài tử ba tuổi cũng có thể hát, làm cho Nghệ Phong mặc cảm.
Đương nhiên Ngu Phi giống như Điệp Vận Du vậy, tự nhiên không tin Nghệ Phong nói. Làn điệu thông tục dễ hiểu như vậy, nếu như thật có mà nói, sớm đã truyền khắp đại lục rồi. Thế nhưng đây mới là lần đầu tiên bọn họ nghe. Đáy lòng Ngu Phi mọc lên cách nghĩ hoang đường, đây không phải chính Nghệ Phong sáng tác chứ?
- Không biết Nghệ Phong đế quân biết bao nhiêu từ khúc như thế này?
Ngu Phi hỏi. Nguồn: https://truyenfull.vn
Nghệ Phong suy nghĩ một chút, hắn thật đúng là tính không rõ, trước đây hắn chỉ đánh lên chứ không nghĩ có bao nhiêu mà đếm.
- Muốn có bao nhiêu, thì có bấy nhiêu!
Nghệ Phong tùy ý nói.
Những lời này nhất thời để Ngu Phi nghĩ nát óc, ý tứ lời này của Nghệ Phong không phải là, hắn có thể sáng tác, nên muốn bao nhiêu cũng có?
- Không biết Nghệ Phong đế quân có thể dạy ta hay không?
Những lời này của Ngu Phi, để ánh mắt cả đám quái dị nhìn Ngu Phi. Ngu Phi bái Nghệ Phong làm sư? Này không phải chuyện cười sao? Tuy rằng làn điệu mới vừa rồi của Nghệ Phong cảm giác mới mẻ, thế nhưng so với Ngu Phi lại kém một bậc.
- Không có hứng thú!
Nghệ Phong nhún nhún vai nói.
Thời điểm Ngu Phi chuẩn bị nói cái gì, Điệp Vận Du đột nhiên mở miệng nói:
- Ngu Phi, kỳ thực Nghệ Phong không đánh những làn điệu này, cầm kỹ cũng rất không tồi a!
Nghệ Phong nghe Điệp Vận Du này lửa cháy đổ thêm dầu, suýt nữa bị tức chết. Này thật vất vả mới không mất mặt, yêu vật này cư nhiên còn không buông tha hắn.
Nghệ Phong hít sâu một hơi, thấy nhãn thần Ngu Phi nhìn hắn, hắn bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Điệp Vận Du, thầm nghĩ, mà thôi mà thôi, vậy chỉ có thể đánh một bản mà thôi!
- Ở quê hương ta có một cố sự nổi tiếng tên là Lương Chúc hóa điệp! Hiện tại ta dùng cố sự thay này đổi làn điệu "Lương Chúc"!
Nghệ Phong nhớ tới thời đại học, nữ nhân trong hiệp hội kia thích nhất chính là từ khúc này, dẫn đến Nghệ Phong cũng theo sức học tập. Nhưng thật ra có vài phần tinh túy.
Điệp Vận Du nhìn Nghệ Phong thực sự chăm chú lên, nàng cũng ngồi nghiêm chỉnh, đối với làn điệu kinh điển ùn ùn của Nghệ Phong, nàng cũng rất thích nghe. Đồng thời cầm kỹ của Nghệ Phong cũng không thấp, cho dù là nàng cũng trầm mê.