- Nghệ huynh, đó chính là năm người Hầu Tử! Ngày hôm nay chúng ta đi giết uy phong của bọn hắn!
Mập mạp tùy tiện đi tới trước mặt một người.
Nghệ Phong nhìn người này gầy như que củi, có thể nói một trận gió là thổi bay được, trong lòng cười trộm:
- Thật không hổ với biệt hiệu Hầu Tử của hắn!
- Phì Trư, ngăn cản đường của ta làm gì, lẽ nào ngươi còn muốn tự tìm đả kích hay sao?
Hầu Tử thấy người chắn đường của hắn, nhất thời cười ha ha nói.
- Hầu Tử, ngươi đừng đắc ý, trước đây ngươi ỷ vào nhiều người mới miễn cưỡng có thể đánh bại bọn ta. Thế nhưng lần này ta mời được Nghệ huynh đến. Ngươi tuyệt đối không phải đối thủ của chúng ta!
Mập mạp tự hào nói.
- Ha ha, Phì Trư. Ngươi tìm một người lại một người tiếp theo. Ngươi xác định lần này không phải kẻ vô tích sư như lần trước?
Hầu Tử gầy như que củi cười ha ha nói, có vẻ rất không để mập mạp vào trong mắt.
- Hừ! Có phải loại nào thì ngươi thử qua liền biết, Nghệ huynh, ngươi ra oai phủ đầu cho hắn biết ngươi lợi hại!
Hiển nhiên mập mạp từ lâu không chịu nổi khiêu khích của Hầu Tử, quay đầu nói với Nghệ Phong.
- Ra oai phủ đầu! Đi! Các ngươi dỏng tai ra mà nghe! Bản thiếu cho các ngươi ngâm một thủ thơ:
Cô nương vốn họ thất
Lên cây đi hái lê
Gió thổi làm váy bay
Lộ ra rõ gì đó!
Nghệ Phong rất khiêu khích nhìn Hầu Tử, so thơ dâm với chính mình, khác gì hắn tự tìm ngược sao?
- Khục khục…
Nghệ Lưu vừa mới chuẩn bị uống xong một ngụm nước trà thiếu chút nữa phun ra ngoài, giơ lên một ngón tay cái đối với vị nhị đệ này.
- Kháo, các ngươi tỷ thí chính là so tài về thơ dâm sao?
Lúc mập mạp nghe được, nhất thời càn rỡ cười to nói:
- Hầu Tử, thế nào? Vị huynh đệ này của ta có tài cao không? So đấu thơ dâm, ngày hôm nay bọn ta thắng chắc rồi!
Hầu Tử cũng rốt cuộc nhìn thẳng vào Nghệ Phong, bài thơ xuất khẩu thành dâm này xác thực cũng là một đại tài. Hắn tự nhận mình so ra kém! Bất quá, làm sao có thể chịu nổi mập mạp khiêu khích đây!
- Phì Trư, đấu liền đấu, ta há sợ ngươi sao? Ngươi hãy nghe cho kỹ rồi:
Tạc dạ đồng lang nhất xử miên
Cật cừ hiên khai cẩm bị ngóc ngã cước triêu thiên
Tiểu a nô nô tố tử thâm thủy lý mã hoàng chích tróc yêu lai nữu
Tình ca lang hảo tự giang thuyền các thiển chích tróc hậu sao kiên!
Ngã tiền nhật sở tố, như hà?
Hầu Tử đọc xong, khiêu khích nhìn mập mạp.
- Phụt…
Hầu Tử vừa mới đọc xong, một mảng lớn người ngã lảo đảo xuống đất không ngừng. Cả đám kinh hoặc nhìn hai bên giằng co: Kháo, hai đàn hỗn đản này coi thi hội là cái gì đây? Cư nhiên tỉ thí thơ dâm?
Nghệ Phong và Hầu Tử mỗi người một bài thơ, để cả đám tài nữ đỏ mặt tới mang tai, không nhịn được quay về phía hai người gắt mấy câu.
Mà Tiêu Công đang ngồi trên đài chủ tịch thì ứa ra mồ hôi lạnh, trong lòng cầu khẩn: Phong thiếu a Phong thiếu. Không lẽ ngươi thực sự tỷ thí thơ dâm trên thi hội sao?
Tiêu Công thấy Nghệ Phong còn chuẩn bị mở miệng, hắn nhanh chóng đi tới nói:
- Phong thiếu, các ngươi muốn so đấu liền để lần sau được không? Hiện tại đang là thi hội, ở đây còn có nhiều tài tử tài nữ như vậy, các ngươi làm thế thực sự suy đồi văn hóa!
- Văn hóa cái rắm! Tiêu Công, chẳng lẽ ngài muốn nói với ta ngươi chưa từng làm qua thơ từ dạng như vậy? Thơ dâm lẽ nào không phải một bộ phân trong thơ văn? Tất cả mọi người là nam nhân, đều hiểu được, ngài không cần lo lắng. Ngày hôm nay ta nhất định phải đại biểu mập mạp hung hăng giáo huấn đoàn người này mới được.
Một câu nói của Nghệ Phong, nhất thời để Tiêu Công mặt đỏ tới mang tai, khiến cho mập mạp càng được thể bỏ đá xuống giếng nói:
- A… Hóa ra Tiêu Công cũng là người đồng đạo sao!
Nghệ Phong không để ý Tiêu Công, quay đầu nói với Hầu Tử:
- Ngươi cũng có vài phần bản lĩnh, vậy thì ngươi hãy nghe cho kỹ:
Nam chống thuyền
Nữ chèo thuyền
Đùa giỡn như trò nhiều người vẫn chơi
Nữ bỏ toàn bộ đồ che chắn lỗ cho nam đưa đồ múc nước
Nam càng chống đỡ lâu, nữ càng sung sướng gào to!
Lại thêm vài người nhào xuống trên mặt đật, một bài thơ chèo thuyền hay như thế, dưới tình huống hiện tại đọc ra, lập tức liền biến thành một bài thơ dâm kinh điển! Nam nhân vẻ mặt sùng bái nhìn Nghệ Phong, mà nữ nhân thì cảm đám mặt đỏ tới mang tai quay về phía Nghệ Phong khẽ gắt một ngụm, thế nhưng sau đó lại không nhịn được quay đầu nhìn về phía Nghệ Phong vài lần. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Điều này làm cho trong lòng Nghệ Phong cười trộm không ngớt:
- Hóa ra nữ nữ tài tử này cũng là hàng hóa trang thanh cao mà thôi!
Hầu Tử hiển nhiên cũng là cao thủ trong nghề, không cần suy nghĩ, há mồm liền đọc:
Tình ca ca
Thả mạc bả nô thân lai phá
Kiều tích tích đích tiểu đông tây…
Bất quá, Hầu Tử còn chưa kịp đọc hết cả bài thơ liền đã bị một người hét lớn:
- Câm miệng!
Đám người Nghệ Phong quay đầu nhìn lại chỉ thấy tứ đại tài tử đã đi từ trên đài xuống dưới, trong đó Mộ Dung Hắc Đạt hung hăng trừng mắt nhìn Hầu Tử.
Hầu Tử sửng sốt, hình như hắn rất sợ hãi Mộ Dung Hắc Đạt, cư nhiên thực sự ngừng lại.
Tứ đại từ tử bước đi vài bước, đi tới trước mặt Hầu Tử nói:
- Ngươi còn biết hai chữ văn hóa viết như thế nào hay không?
Nghệ Phong nghe thấy câu đó, nhất thời không vui lòng rồi, hỗn đản này nói như vậy khác gì đưa cả mình vào cùng chửi sao?
Mẹ nó! Ghét nhất người ra vẻ giả trang quân tử, lấy trinh độ Y Sư của chính mình, tự nhiên nhìn ra mấy vị tài tử này lạm dụng tình dục quá độ. Ngược lại đám người mập mạp tuy rằng thoạt nhìn hèn mọn, lại dương khí mười phần!
Làm nam nhân, Nghệ Phong chưa bao giờ cảm thấy chán ghét nam nhân háo sắc. Thế nhưng lại cực kỳ ghét ngụy quân tử. Đặc biệt loại ngụy quân tử giả bộ rất giống này, cho nên hắn nhìn thấy kẻ đến quát Hầu Tử, liền hừ nhẹ một tiếng che chắn trước mặt Hầu Tử nhàn nhạt nói:
- Làm sao? Chúng ta so đấu thi từ liên quan gì đến ngươi?
Tứ đại tài tử liếc mắt nhìn Nghệ Phong, trong mắt biến ảo bất định, đặc biệt Nghệ Cao Thắng, hắn mơ hồ đoán được thân phận của Nghệ Phong, đối với lời đồn về Nghệ Phong hắn cũng có chút lý giải. Toàn bộ gia tộc đều thảo luận về hắn.
Mấy người thấy thái độ của Tiêu Công đối với Nghệ Phong, đương nhiên không dám mắng Nghệ Phong, thế nhưng lửa giận lại phát tác lên người Hầu Tử và mập mạp.
- Hừ! Loại người hạ lưu như bọn ngươi, cũng có thể tới tham gia thi hội sao, quả thực là sỉ nhục của chúng ta!
Mộ Dung Hắc Đạt cả giận nói, không chút nào để ý tới lời Nghệ Phong!
- Kháo! Bản thiếu ghét nhất người giả bộ quân tử! Mẹ nó, một kẻ ngụy quân tử như ngươi cũng dám ở trước mặt ta trang bức cái rắm! Có tin bản thiếu gia lập tức đánh vào mặt ngươi hay không?
Một câu nói này, nhất thời để giữa sân ồ lên một mảnh:
- Tiểu tử này rốt cuộc là ai vậy? Cư nhiên dám nói như vậy với tứ đại tài tử!
Tuy rằng tứ đại tài tử rất cố kỵ Nghệ Phong, không tìm hiểu rõ ràng được thân phận của hắn, thế nhưng trên thi hội kiêu ngạo khiêu khích bọn họ như vậy, làm sao có thể chịu nổi.
- Ngươi nói gì?
Bốn người trăm miệng một lời giận giữ hét lên.
- Ta nói, loại ngươi bỏ đi như các ngươi không nên đứng trước mặt ta khiến cho ta cảm thấy xấu hổ, cút đi, đừng để ta thấy mặt các ngươi!
Một câu nói này của Nghệ Phong, để đám người mập mạp vạn phần sùng bái, đáy lòng cảm thấy vui sướng vô cùng. Đối với mấy tài tử luôn giả bộ thanh cao này, bọn họ đã sớm muốn chửi mẹ nó rồi, chỉ là ngại thế lực của bọn chúng cho nên không dám mà thôi. Hiện tại có người ra mặt dùm bọn hắn, tự nhiên cả đám cùng vỗ tay hưởng ứng.
- Tốt tốt tốt! Ngươi giỏi!
Một Dung Hắc Đạt quên luôn đây là thi hội, đấu khí mơ hồ có dấu hiệu bạo động, hiển nhiên mốn quyết đấu cùng Nghệ Phong.
- Mộ Dung huynh! Không thể…
Cao Thắng hoảng hốt, nhanh chóng chạy lên ngăn cản Mộ Dung Hắc Đạt, hắn thế nhưng biết rõ khả năng đánh nhau của Nghệ Phong rất mạnh! Người mà ngay cả Vương Cấp đều có thể làm bị thương nặng, vậy thì Mộ Dung Hắc Đạt tính cái rắm.
- Mộ Dung huynh, đây là thi hội, lẽ nà ngươi nghĩ để người không có văn hóa tại đây sao?
Một câu nói của Nghệ Cao Thắng, để Mộ Dung Hắc Đạt kịp thời phản ứng, hắn hừ một tiếng, nhìn Nghệ Phong cười lạnh nói:
- Nếu ngươi không phải loại chó, vậy tỷ thí với ta một phen?
- Tỷ thí? Tốt, văn võ tùy ý ngươi lựa chọn! Bất quá, bản thiếu muốn cho thêm tiền đặt cược!
Nghệ Phong không sao cả nói.
Một câu nói này, nhất thời để mọi người kinh ngạc nhìn vào Nghệ Phong, không nghĩ ra Nghệ Phong thực sự dám tiếp lời khiêu chiến của Mộ Dung Hắc Đạt.
- A, được rồi! Nếu ngươi nghĩ một mình ngươi không đủ. Vậy thì bốn đồ bỏ đi các ngươi cùng nhau tiến lên cũng được. Đối với ta một hay bốn cũng không khác nhau!
Một câu nói bổ sung này của Nghệ Phong để mọi người cực kỳ cảm thán tính kiêu ngạo của Nghệ Phong, đồng thời lại mắng to Nghệ Phong tự đại! Tứ đại tài tử dương danh cả đế đô, không ai không biết, kẻ chỉ biết làm thơ dâm như Nghệ Phong cũng có thể khiêu chiến sao?