Mị Ảnh

Chương 292: Giải thi đấu thơ văn

 
Lý U ngơ ngác nhìn một màn này, trong lòng vô cùng chấn động, hắn còn nghĩ có nên cúng bái Nghệ Phong hay không! Bây giờ thì biết sư phụ tiện nghi này quá trâu bò rồi, chém gió dăm ba câu liền đối phó được tỷ tỷ của mình!
Tiêu Công nhìn thấy một màn này, trán hắn chảy ra bao nhiêu mồ hôi lạnh, thầm nghĩ trình độ vô sỉ của tiểu tử này lại đề cao rất nhiều rồi. Tiêu Công có chút lo lắng cho đệ tử của chính mình. Đệ tử này tính tình ôn nhu hiền lành, có thể ngăn chặn tên Nghệ Phong vô lại đến cực điểm này sao?
- Mộng Nhiên, mười viên đan dược ngũ giai làm thù lao đã rất cao rồi. Nàng không suy nghĩ kỹ lại chút sao?
Nghệ Phong mỉm cười nhìn Liễu Mộng Nhiên nói.
Trên mặt Liễu Mộng Nhiên bay ra một mảnh mây đỏ, tránh né ánh mắt trêu trọc của Nghệ Phong, quay đầu nhìn về phía tài tử tài nữ phía dưới đài.
Nghệ Phong thấy thế, cười ha ha. Dáng dấp ngượng ngùng nhu thuận này của Liễu Mộng Nhiên, thực sự khiến cho Nghệ Phong nhớ tới một người đồng dạng kiều diễm động lòng người tính tình vô cùng tốt, đó là Khinh Nhu.
Bất quá, ngược lại Nghệ Phong cũng sợ Liễu Mộng Nhiên thẹn quá thành giận, cho nên không tiếp tục đùa giỡn! Hắn cũng cảm giác được từng đạo ánh mắt như muốn giết người nhìn kỹ chính mình.
Liễu Mộng Nhiên thấy ánh mắt của Nghệ Phong chuyển xuống dưới đài, lúc này mới thở dài ra một hơi. Nàng chưa từng đối mặt với người vô sỉ như vậy. Cho nên lúc đối mặt với Nghệ Phong nàng hầu như tay chân luống cuống. Rất bị động!
Ánh mắt Nghệ Phong chuyển một vòng trên người các tài nữ, một lúc lâu mới hơi nhỏ giọng nói thầm một câu:
- Nhìn mãi cuối cùng Mộng Nhiên vẫn đẹp nhất!
Nghệ Phong vừa mới nói xong câu này, mặt Liễu Mộng Nhiên lại dâng lên một rặng mây đỏ, thế nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào phía trước, làm bộ không nghe thấy câu đó!
Lý U thấy bộ dáng tỷ tỷ của chính mình, hắn hận không thể lập tức cúng bái Nghệ Phong, hắn cảm giác kính động có chút nhớ nhung muốn khóc: Có vị sư phụ như vậy, kiếp sử nam của mình còn phải lo lắng sao?
- Mã huynh, Lưu huynh, Triệu huynh, chúng ta cùng nhau vui đùa một lát được không?
Một người có ngoại hình to béo mập mạp, thấy ánh mắt Liễu Mộng Nhiên nhìn kỹ trên người hắn, nhất thời hắn hưng phấn ưỡn ngực, cao ngạo nói với hai người đứng bên cạnh hắn.
Hiển nhiên, mấy người này cũng bởi vì đệ nhất tài nữ nhìn kỹ vào bọn hắn, cả đám hưng phấn nghĩ biểu lộ một phen, cho nên đồng loạt gật đầu tán thành:
- Tốt! Tốt! Phì huynh, ta làm t câu đầu tiên, dưới chân núi có một đám vịt!
- Mã huynh quả nhiên tài cao, vậy thì bản công tử làm tiếp câu thứ hai:
- Xua một tiếng cả đàn lao xuống sông!
- Ha ha, thơ văn của hai vị huynh đài quả nhiên phi phàm, câu thứ ba để ta: Xuống sông giải quyết cái bung đói!
Lúc Nghệ Phong nghe được mấy người này làm thơ, thiếu chút nữa không nghẹn chết mất. Quay đầu nhìn về phía Liễu Mộng Nhiên, thấy nàng cũng cố gắng nén nghẹn, toàn bộ khuôn mặt tuyệt mĩ nghẹn đến đỏ bừng!
- Phi huynh! Đến phiên ngươi!
Ba người thấy một lúc lâu mập mạp chưa từng nói ra một câu, cả đám nhắc nhở nói.

Mập mạp nghẹn khuất đỏ bừng cả khuôn mặt, một lúc lâu mới vỗ mạnh xuống đùi nói:
- Ăn xong về nhà chơi lão bà!
- Hì hì…
Nghệ Phong không kịp thở một hơi, thổi phù một tiếng phá lên cười:
- Mập mạp chết bầm này, đúng là tri âm, tri âm nha! Chẳng lẽ hắn là Đường Bá Hổ chuyển thế sao?
- Thơ hay, thơ hay!
Nghệ Phong vỗ tay như pháo nổ, cười ha ha, nghĩ cũng không nghĩ lập tức đi từ trên đài chủ tịch xuống, tới trước mặt mập mạp, chăm chú nắm tay hắn nói:
- Tri âm, tri âm!
Mập mạp thấy vẻ mặt Liễu Mộng Nhiên vui vẻ nhìn vào hắn, còn có thiếu niên thân phận thần bí này tán thưởng hắn như vậy, khiến cho hư vinh trong lòng hắn thỏa mãn cực đại. Hắn cũng chắp tay, giả vờ khiêm tốn nói:
- Quá khen, quá khen!
- Sao Phì huynh lại nói vậy, vừa nhìn bộ dáng to lớn của Phì huynh đã biết Phì huynh đọc đủ thứ thơ văn, bằng không làm sao có thể làm ra câu thơ sâu sắc hiểm tâm lý nam nhân như vậy!
Nghệ Phong sùng bái nhìn mập mạp.
- Ha ha, huynh đài cũng là người cùng lý tưởng sao? Nếu không làm tiếp thơ cùng chúng ta?
Mập mạp được Nghệ Phong vỗ mông ngựa một cái khiến cho hắn thoải mái đến cực điểm, ấn tượng đối với Nghệ Phong thay đổi rất nhiều.
- Tiểu đệ cũng có ý này! Vậy để tiểu đệ làm tiếp câu thứ năm cho vui:
- Chơi xong lão bà, chơi thị nữ! Được không, cũng không kém hơn nhiều so với Phì huynh nhỉ?
- Phụt…
Cuối cùng Tiêu Công cũng không thể nhịn được nữa, một ngụm nước trà phun mạnh từ trong mồm, hắn suýt nữa cười chết. Quay đầu nhìn thoáng qua Liễu Mộng Nhiên, chỉ thấy trên mặt nàng tràn đầy đỏ ửng, hiển nhiên rất ngượng ngùng vì lời nói thô tục của Nghệ Phong.
- Huynh đệ thật cao tay! Một câu này, bất kể là tính về chất lượng, hay tính về ý cảnh, đều cao hơn không chỉ một tầng so với câu trước của ta! Chơi xong lão bà chơi thị nữ, nhân huynh quả nhiên hiểu rõ ràng tâm lý nam nhân!
Mập mạp cực kỳ chấn động trước "tài hoa" của Nghệ Phong, hắn cảm thấy rất bội phục.
- Quá khen quá khen!
Nghệ Phong ha ha cười nói:

- Vậy thì tiểu đệ cũng ra một câu để mọi người tiếp:
- Trước giường ánh trăng sáng!
- Phì huynh, lần này ngươi không nên chiếm phần của ta, câu thứ hai để ta: Dưới giường có hai người!
- Câu ba để ta đến: Một câu cẩu nam nữ!
- Câu thứ tư Mã huynh có muốn làm không? Không cần thì ta có thể nói: Trên giường cởi sạch quang!
- Cao… Cao! Mấy vị nhân huynh không hổ là tài tử đọc đủ thứ thơ, ta cam chịu lép vế, bái phục bái phục!
Mã tài tử xấu hổ, vẻ mặt sùng bái nhìn vào bốn người Nghệ Phong.
- Phụt…. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Một bài thơ này, để mấy người ngồi trên đài ngã lăng xuống ghế. Cả đám nhìn năm người phía dưới cười toe toét trong rất hèn mọn, bọn họ chưa phát giác ra cả mặt mình đã nóng lên:
- Tài cao, xác thực là tài cao. Bất quá là cao ở phương diện nào đó mà thôi!
Tứ đại tài tử vốn thấy Nghệ Phong ngồi bên cạnh Liễu Mộng Nhiên còn có cảm giác nguy cơ, hiện tại cả bốn người thở dài một hơi, loại ngươi thô tục như vậy sao có thể uy hiếp được bọn hắn. Liễu Mộng Nhiên đã từng tự mình nói qua, phu quân của nàng nhất định phải tài xuyên thiên hạ. Nhìn bộ dạng tiểu tử này, vừa xem đã biết là loại người vô học!
Liễu Mộng Nhiên cảm giác mặt của chính mình nóng lên lợi hại, nàng quay đầu chuyển qua một bên không dám nghe thêm dâm thơ của mấy người Nghệ Phong. Ngược lại thấy Lý U vẻ mặt sùng bái nhìn Nghệ Phong, phảng phất dường như hắn cũng muốn gia nhập trong đó.
- Lý U, sau này đệ không được phép như vậy!
Liễu Mộng Nhiên quay đầu quát lên với Lý U. Nàng không hy vọng đệ đệ đơn thuần của mình bị người nào đó dạy hư! Thế nhưng có một điều Liễu Mộng Nhiên lại không biết, đệ đệ vẫn luôn tỏ ra nhu thuận của nàng, trong xương cốt vốn đã rất dâm đãng rồi!
- Tỷ tỷ! Ta biết rồi!
Lý U nhu thuận trả lời, lập tức giả bộ ra vẻ ngồi nghiêm chỉnh! Chỉ là đáy lòng lại tính toán, lúc nào ta mới có thể được sư phụ dạy cho dáng dấp phóng đãng không kiềm chế được như vậy?
- Nghệ huynh! Ta mời ngươi giúp một chút được không?
Mập mạp đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu nói với Nghệ Phong.
- Huynh đài, có chuyện gì cứ nói, có phải muốn ta giúp ngươi viết mấy bài thơ dâm để đi tán gái? Không vấn đề, chuyện này dễ như trở bàn tay!
Nghệ Phong nghĩ mập mạp này rất hợp khẩu vị của chính mình, cho nên cười ha ha nói.
- Sao Nghệ Phong huynh lại nói vậy, viết thơ dâm còn phải ngươi giúp đỡ sao? Lấy tài học của mấy người chúng ta, cũng là chuyện dễ như trở bàn tay!
Mập mạp rất tự ngạo nói.
Nghệ Phong không chút nào hoài nghi tính chân thật của những lời này, hắn phi thường tán thành, đồng thời gật đầu nói:
- Vậy thì Phì huynh muốn tiểu đệ giúp đỡ cái gì?
- Nghệ huynh! Là như vậy! Chúng ta có đối thủ một mất một còn gọi là Hầu Tử, ỷ vào bọn hắn có năm người, vẫn bắt nạt bốn người chúng ta! Mặc dù bốn người chúng ta xuất khẩu thành thơ, thế nhưng mấy người kia cũng không kém, đồng thời ỷ vào nhiều hơn so với chúng ta một người. Mỗi lần đều thắng chúng ta, ta không nuốt trôi được mối hận này! Hiện tại nhìn tài học của Nghệ Phong huynh đài, hiển nhiên không thua ta, cho nên ta mới nghĩ muốn Nghệ huynh giúp ta cùng đi báo thù!
- Cái gì? Cư nhiên còn có người mà bốn vị không thể thắng? Vậy ta nhất định phải đi nhìn một cái. Ngươi yên tâm, có năm đại tài tử như chúng ta, bại bọn họ chẳng phải chuyện dễ dàng sao?
Nghệ Phong tức giận nói.
- Ha ha, ta biết ngay Nghệ huynh là người sảng khoái! Hiện tại chúng ta cũng có năm người, bọn họ tuyệt đối không phải đối thủ của chúng ta!
Mập mạp cười to đắc ý, phảng phất như hắn đã nghĩ đến dẵm nát đối thủ của mình ở dưới chân.