Nghệ Phong cũng không cố kỵ tiêu hao đấu khí, sau khi nuốt một đống đan dược, đấu khí trong cơ thể không ngừng nảy lên trên hai cánh đấu khí phía sau, ở dưới đấu khí dũng mãnh đi vào, lôi quang của hai cánh đấu khí chớp động càng thêm lợi hại.
Nhận thấy được năng lượng trong hai cánh đấu khí dâng trào không bị khống chế, Nghệ Phong hít sâu một hơi nhìn về phía sau. Phát hiện bọn Cổ Hộ cách hắn còn rất xa, điều này làm cho Nghệ Phong cắn răng một cái, hai cánh nguyên bản đang vỗ mạnh mẽ dừng lại, đấu khí trong cơ thể giống như bị bơm nước rút ra, trong khoảng thời gian ngắn, đấu khí của Nghệ Phong đã bị lấy đi hết sạch, điều này làm cho Nghệ Phong vội vàng nuốt vào hai viên đan dược.
Cổ Hộ nhìn tốc độ của Nghệ Phong đột nhiên chậm lại, trong mắt cũng tràn đầy ý mừng. Bằng không lấy tốc độ vừa rồi kia, sợ là rất nhanh đối phương sẽ thoát khỏi hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
- Tiểu tử, không có khí lực đi nữa sao!
Cổ Hộ âm trầm nói thầm, đối với việc Nghệ Phong dùng tốc độ kia có thể chạy lâu như vậy, hắn đã rất kinh ngạc.
Nhận thấy Cổ Hộ càng ngày càng gần, trong mắt Nghệ Phong hiện lên một tia ngoan độc, cắn răng một cái quay đầu nhìn thoáng qua Cổ Hộ:
- Liều mạng!
Nói xong, đấu khí của Nghệ Phong mạnh mẽ trùng kích một điểm trên hai cánh, theo kích thích của Nghệ Phong. Điện quang chớp động trong hai cánh ngưng tụ về một phương hướng, theo đấu khí ngưng tụ, năng lượng hai cánh của Nghệ Phong cũng bị rút qua, theo hai cánh đấu khí biến mất, một đạo lôi điện kinh khủng bổ tới phía sau.
Trong lòng Cổ Hộ lúc này vui vẻ không thôi, bởi vì không bao lâu nữa hắn đã có thể bắt được tiểu tử trước mặt rồi. Thế nhưng, thời điểm hắn vừa đẩy mạnh tốc độ, nhìn lôi điện trước mặt bắn nhanh tới, sắc mặt trắng bệch, đấu khí trong cơ thể bạo phát tràn ra.
Thế nhưng, tốc độ của lôi điện cực nhanh, cho dù là cường giả Tôn Cấp cao giai, muốn né tránh cũng tuyệt không có khả năng. Ở trong kinh hãi của Cổ Hộ, đạo lôi điện này thẳng tắp oanh ở trên người hắn.
- A...
Một tiếng thảm thiết cùng tiếng nổ ầm ầm vang lên, nếu như lúc này Nghệ Phong quay đầu lại liếc mắt nhìn mà nói, tất nhiên có thể thấy được đạo lôi điện này trực tiếp oanh tới ngực Cổ Hộ, dưới một kích này, Cổ Hộ giống như bị nướng chín, toàn bộ tóc tai y phục trong nháy mắt bị thiêu đen kịt. Thân thể Cổ Hộ cũng hung hăng đập lên trên mặt đất, bị đập mà sinh ra một hố to thật lớn.
Nơi lôi điện vừa mới đi qua, không gian bị xé rách còn chưa có hợp lại, kinh khủng đến cực điểm.
Mà Nghệ Phong thi triển hết chiêu này, cũng đồng dạng không quá tốt, toàn thân không có thể nhúc nhích, thẳng tắp rơi xuống hư không, chỉ là bên tai truyền đến tiếng la thảm thiết, làm cho Nghệ Phong kinh hỉ vạn phần, cuối cùng nữ thần may mắn đã đứng ở phía hắn, không đánh hụt a.
Thời điểm Nghệ Phong rơi xuống hư không, Yêu Ngọc từ trong lòng Nghệ Phong bắn nhanh ra, hóa thành cự long, nâng Nghệ Phong lên lưng, nhanh chóng bay thật nhanh. Cho dù tốc độ của Yêu Ngọc so ra kém Nghệ Phong, thế nhưng cũng không kém quá nhiều. Dưới tình huống Yêu Ngọc cực lực chạy như bay, Nghệ Phong hóa thành một đạo tàn ảnh biến mất phía chân trời.
Mà Tiễn Hộ vừa lúc lao tới, nhìn Nghệ Phong bay nhanh đi, lập tức nhìn thoáng qua Cổ Hộ trên mặt đất, cuối cùng ngừng lại cước bộ. Lấy thực lực của hắn, nếu như không có Cổ Hộ trợ giúp, cho dù đuổi theo được Nghệ Phong cũng không có tác dụng gì. Một mình hắn còn không có tự tin đối phó được Trữ Huyên, huống chi thanh âm mới vừa rồi giống như long ngâm, cũng làm cho tim Tiễn Hộ đập nhanh.
Nhìn Cổ Hộ bị đập lên trên mặt đất không ngừng phun máu, Tiễn Hộ nhịn không được hít sâu một ngụm hàn khí. Mới vừa rồi hắn ở phía sau Cổ Hộ, thế nhưng nhìn thấy rõ ràng đạo lôi điện kinh khủng kia. Đạo lôi điện kia cực kỳ bất ngờ, Cổ Hộ không kịp phản ứng làm sao có thể chống đối?
Tiễn Hộ hơi dò xét thân thể Cổ Hộ một chút, phát hiện Cổ Hộ quả nhiên bị thương rất nặng, đang hấp hối. Điều này làm cho khóe miệng Tiễn Hộ co quắp một chút, đáy lòng hơi có chút may mắn, may mà thực lực Cổ Hộ hơn hắn một bậc, bằng không nằm kia chính là mình.
Lôi điện rất mau lẹ, nếu như hắn có phòng bị mà nói, còn có thể miễn cưỡng tiếp được. Thế nhưng ở trong quá trình truy đuổi, ai sẽ nghĩ đến lại có lôi điện kinh khủng như vậy công kích, trở tay không kịp, Cổ Hộ có thể bảo trụ tính mệnh, đã là kỳ tích lớn lao rồi.
Đạo lôi điện vừa rồi kia, tuy rằng Tiễn Hộ không có nếm thử, nhưng nghĩ đến sẽ không kém chiêu đối phó với Cơ Lạp kia.
- Kháo... Sao tiểu tử này có nhiều đại chiêu như vậy. Trời ạ, kia là lôi điện thiên phạt a, thứ này hắn cũng có thể sở hữu sao?
Tiễn Hộ tức giận mắng một tiếng, nhìn phương hướng Nghệ Phong chạy trốn, tràng cảnh Nghệ Phong rơi xuống hư không hắn cũng thấy được. Nghĩ vậy, trong mắt Tiễn Hộ tràn đầy sát ý âm trầm, tiểu tử, ta xem ngươi có thể trốn bao xa!
Tiễn Hộ ôm lấy Cổ Hộ, dùng đấu khí giúp hắn trị liệu giản đơn một chút, sau đó thu tay trở về. Lúc này không mượn cơ hội đối phương suy yếu mà chém giết, kia nếu như để cho bọn họ chạy ra khỏi rừng rậm mà nói, sau này muốn truy sát sẽ rất phiền phức.
Nhiều năm như vậy, chưa từng có người dám khiêu khích qua bọn họ. Thế nhưng hôm nay, một ngũ giai bị phế, một Tôn Cấp cao giai bị thương nặng, này nếu như truyền đi ra, sợ là Thiên Phủ của bọn họ không có mặt mũi nhìn người.
Mặc kệ là vì vật trong tay Trữ Huyên, hay là vì bộ mặt Thiên Phủ, cũng không có thể buông tha bọn họ.
Mà Nghệ Phong ở trên lưng Yêu Ngọc, nhận thấy được phía sau không có thân ảnh đuổi theo, lúc này mới thở dài một hơi, đáy lòng cũng hơi có chút may mắn, thi triển ra tới lôi điện của thân pháp Mị Ảnh, cuối cùng cũng không có đánh trật, bằng không lần này thật đúng là lành ít dữ nhiều. Lúc này đánh bạc cuối cùng cũng thành công.
Nghệ Phong ở trên lưng Yêu Ngọc, nỗ lực khôi phục đấu khí. Hai cánh đấu khí thi triển lôi điện tiêu hao quá lớn, thậm chí còn có tác dụng phụ. Cho dù lấy tốc độ khôi phục của Nghệ Phong, cũng làm cho Nghệ Phong không cách nào nhúc nhích. Nếu không có Yêu Ngọc dùng một đạo năng lượng giúp đỡ hắn, sợ là hắn nằm trên lưng Yêu Ngọc cũng không vững chắc.
- Đạo lôi điện này thật ra rất mạnh. Thế nhưng tiêu hao lại quá kinh khủng. Nếu như không có Yêu Ngọc, quả thật không dám dùng.
Nghệ Phong thở nhẹ một hơi. Nhớ tới tiếng kêu thảm thiết của Cổ Hộ, tiếu ý trên miệng của Nghệ Phong càng đậm.
Ai sẽ nghĩ đến, đang lúc đuổi theo lại bị lôi điện đánh tới, đây căn bản là tránh không thoát. Cho dù là có thực lực thất giai, ở dưới trường hợp như vậy cũng trở tay không kịp, nhất định sẽ bị thiệt thòi lớn.
Thời điểm Nghệ Phong đắc ý dào dạt, bỗng nhiên trước mặt lao tới một thân ảnh làm cho Nghệ Phong sửng sốt, lập tức cười khổ một tiếng, chỉ huy Yêu Ngọc lao tới chỗ đó, nữ nhân này làm cái gì vậy, không phải bảo nàng chạy trước sao. Còn trở lại làm cái gì?
Trữ Huyên không thấy Nghệ Phong đuổi theo, đúng là vẫn còn lo lắng cho Nghệ Phong, một đường phản hồi. Tuy rằng Nghệ Phong nói một cách tự tin như vậy, thế nhưng trong lòng nàng vẫn lo lắng không thôi như trước, mặc dù biết đó là long đàm hổ huyệt, những vẫn một lòng quay lại.
Thế nhưng khi nàng nhìn thấy một Ma thú bay nhanh về phía nàng thì trong lòng lập tức nao nao, ánh mắt nhìn kỹ Nghệ Phong đang cực kỳ suy yếu nằm sấp trên lưng Ma thú, trên mặt Trữ Huyên tràn đầy vẻ sốt ruột, ngay cả Yêu Ngọc cũng không liếc mắt nhìn, trực tiếp lắc mình đến trên lưng Yêu Ngọc, con mắt có chút đỏ bừng cấp bách hô:
- Nghệ Phong, ngươi làm sao vậy?
Nhìn Trữ Huyên khuynh quốc khuynh thành, Nghệ Phong ho khan hai tiếng, dùng thanh âm suy yếu nói:
- Không có việc gì! Chỉ là tiêu hao quá độ mà thôi, nghỉ ngơi một chút sẽ bình thường trở lại.
Nghe Nghệ Phong nói, Trữ Huyên dùng đấu khí dò xét trong cơ thể Nghệ Phong một phen, lúc này mới thở dài một hơi, nhìn dáng dấp Nghệ Phong giống như rắn chết, vẻ đỏ bừng trong mắt thật lâu không tiêu tan.
Thấy Trữ Huyên như vậy, Nghệ Phong nỗ lực đưa tay lên, cầm lấy tay Trữ Huyên nói:
- Không phải bảo nàng không cần phải xen vào sao? Vì sao lại trở về?
Trữ Huyên gắt gao lắc đầu, không có giải thích cái gì, chỉ là đôi mắt xinh đẹp chăm chú nhìn Nghệ Phong.
Thấy Trữ Huyên như vậy, Nghệ Phong thở dài một hơi, quay qua Trữ Huyên nói:
- Trước tìm một chỗ đặt chân đi. Dưới tình huống này, ta muốn rời khỏi thâm sơn là không có khả năng.
Trữ Huyên nghe Nghệ Phong nói, gật đầu, cẩn thận ôm lấy Nghệ Phong, đấu khí cũng đưa vào trong cơ thể Nghệ Phong.
Thấy Trữ Huyên như vậy, tuy rằng Nghệ Phong muốn nói không cần. Lấy Lăng Thần Quyết tự động vận chuyển, chỉ cần tiêu tốn một chút thời gian, chung quy có thể khôi phục. Chỉ là dựa vào Trữ Huyên, ngửi được mùi thơm ngát trên người nàng, Nghệ Phong vẫn im miệng. Cơ hội như vậy không hưởng thụ, đó chính là kẻ ngu si.
- Yêu Ngọc, tìm một địa phương bí ẩn và an toàn.
Nghệ Phong nói khẽ với Yêu Ngọc.
Nghệ Phong nói xong, tốc độ của Yêu Ngọc lại nhanh hơn, bắn nhanh về phía xa xa.
Nghệ Phong nằm ở trong lòng Trữ Huyên, cảm giác mềm mại làm cho Nghệ Phong rất muốn động tay chân, thế nhưng lại rất khó di động. Điều này làm cho Nghệ Phong nghẹn khuất không thôi, không khỏi nhắc nhở Trữ Huyên nói:
- Nàng giúp ta lấy một ít đan dược.
Những lời này, làm cho Trữ Huyên phản ứng qua đây. Sau đó nhanh chóng móc ra một ít đan dược đưa cho Nghệ Phong, có đan dược chống đỡ, Nghệ Phong mới cảm giác khôi phục được một chút khí lực.
- Thế nào rồi?
- A! Tiêu hao nhiều lắm.
Nghệ Phong rất chăm chú nói.
Trữ Huyên cũng không nghi ngờ Nghệ Phong nói, cẩn thận ôm Nghệ Phong, để Nghệ Phong nằm một vị trí thoải mái trong lòng nàng.
Nghệ Phong cười trộm không thôi, lúc này đã có thể miễn cưỡng di động tay, cũng len lén chuyển qua một phương hướng, đặt ở sau lưng bằng phẳng của Trữ Huyên.
Đương nhiên, Trữ Huyên nhất tâm truyền đấu khí cho Nghệ Phong, tự nhiên không có chú ý tới điểm ấy. Điều này làm cho trong lòng Nghệ Phong càng vui vẻ, tay chậm rãi di động xuống phía dưới.
Cảm giác mềm mại làm cho tim Nghệ Phong đập nhanh một ít, tay không để lại vết tích chậm rãi dời xuống phía dưới. Ánh mắt chăm chú nhìn vào đồn bộ vểnh cao kia của Trữ Huyên.
Theo di động của Nghệ Phong, tay của Nghệ Phong cũng càng lúc càng tiếp cận chỗ kia của Trữ Huyên, điều này làm cho tim Nghệ Phong đập nhanh một ít, địa phương khêu gợi như vậy, nghĩ đến xúc cảm tất nhiên mười phần không tồi.
Thời điểm Nghệ Phong chậm rãi dời về chỗ kia, Yêu Ngọc đột nhiên bay nhanh xuống dưới, làm cho cánh tay của Nghệ Phong nguyên bản sẽ va chạm vào, lại theo quán tính hất bay ra.
- Yêu Ngọc! Bản thiếu gia và ngươi thế bất lưỡng lập.
Nghệ Phong rống giận một câu, điều này làm cho Yêu Ngọc vừa mới rơi xuống đất kỳ diệu không tên, thầm nghĩ không phải là đầu lão đại bị vô nước chứ? Ta vừa mới cứu ngươi a!