Mị Ảnh

Chương 1057: Đi!

 
Cổ Hộ âm trầm nhìn thanh niên trước mặt, chỉ là một Tôn Cấp sơ giai mà thôi, tồn tại như vậy đối với hắn mà nói, chỉ là con kiến hôi, thế nhưng đối phương lại ở dưới công kích của hắn, phế bỏ một tay của người mà hắn muốn bảo hộ.
 
Một Tôn Cấp cao giai cùng giao thủ với Tôn Cấp sơ giai, ngay cả thủ hạ của mình cũng không bảo hộ được, này truyền đi ra, hắn còn có mặt mũi gặp người sao?
 
Nghĩ như vậy, nhãn thần của Cổ Hộ càng thêm âm trầm, chăm chú nhìn kỹ Nghệ Phong, thậm chí những thị vệ kia đều phát hiện vẻ hung lệ trong đó. Chỉ là đối với phản ứng như vậy, những thị vệ này cũng không ngoài ý muốn.
 
Đặc biệt khi bọn hắn nhìn Cơ Lạp như chó chết trên mặt đất, nhãn thần nhìn Nghệ Phong càng thêm kinh sợ. Thanh niên này quá mức kỳ lạ, thực lực lấy sơ giai, cư nhiên có thể phế bỏ ngũ giai. Nhớ tới một kích long trời lở đất vừa rồi, chấn động trong lòng bọn họ càng cường liệt. Nghĩ thầm dưới một kích kia, cho dù toàn bộ bọn họ lao lên cũng sẽ bị oanh chết sạch.
 
- Thảo nào Trữ Huyên có thể mời thanh niên này làm trợ thủ, thực lực khiêu chiến vượt cấp như vậy, quả thực chính là một kỳ tích.
 
Nghĩ vậy, ánh mắt những thị vệ này không khỏi nhìn về phía Trữ Huyên khuynh quốc khuynh thành.
 
Trữ Huyên đồng dạng cũng bị chấn động, nhìn linh giới trong lòng bàn tay Nghệ Phong, sau đó nhìn thoáng qua Cơ Lạp trên mặt đất. Mặc dù nàng biết Nghệ Phong không giống người thường, thế nhưng một ngũ giai thua trong tay Nghệ Phong, làm cho nàng vẫn bị thất thần sợ run như trước.
 
- Tôn Cấp sơ giai có thể ở trong tay ta phế người, ngươi là người thứ nhất. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Cổ Hộ nhìn Nghệ Phong nói nhàn nhạt, trong ngữ khí để lộ ra sát ý nồng đậm.
 
Nghệ Phong không phản ứng tới đối phương, vừa mới thi triển Phệ Linh Nộ Bạo, sau đó lại luân phiên thi triển thuấn di. Mặc dù có nhiều đan dược chống đỡ, thế nhưng cũng không có khả năng trong khoảng thời gian ngắn khôi phục. May mắn chính là, Lăng Thần Quyết thần kỳ cùng đan dược phối hợp, để hắn khôi phục rất khả quan.
 
Trữ Huyên cảnh giác nhìn hai Tôn Cấp cao giai trước mặt, cười lạnh một tiếng nói:
 
- Các ngươi thật đúng là để mắt tới ta, xuất động hai thất giai, một ngũ giai đến vây công.
 
Nghe Trữ Huyên nói, nguyên bản Tiễn Hộ cùng nàng đánh nhau nói:
 
- Lấy thực lực của ngươi, nếu như ngươi cố ý chạy trốn mà nói. Ta và Cơ Lạp cũng không nhất định lưu được ngươi.
 
Nghe được Tiễn Hộ nói, Trữ Huyên nhìn về phía Cổ Hộ hừ lạnh nói:
 
- Nếu như ta đoán không sai mà nói, ngươi vẫn không xuất thủ, là muốn đánh lén ta. Thật không ngờ, đường đường một Tôn Cấp cường giả, lại có tính toán đê tiện bực này.
 
Nghe được Trữ Huyên châm chọc, Tiễn Hộ không thèm để chút nào ý, khẽ cười cười nói:
 
- Có thể bắt ngươi lại chính là thắng lợi.
 
- Đáng tiếc a! Ngươi không có thể bắt ta, ngược lại tổn thất một Tôn Cấp ngũ giai! Thậm chí người có thể đánh lén, cũng bị bức ra.
 
Trữ Huyên xem thường nói.
 
Lời vừa nói ra là cho sắc mặt hai Hộ lúc đỏ lúc trắng, hừ một tiếng nói:
 
- Bức ra thì có làm sao, tuy rằng như vậy có chút tốn thời gian, thế nhưng muốn tiêu diệt hai người các ngươi lại rất dễ dàng.
 
Nghe đối phương nói như thế, sắc mặt Trữ Huyên cũng đại biến, đúng như bọn họ nói. Hai Tôn Cấp cao giai muốn thu thập hai người bọn họ cũng không khó. Nàng có thể ngăn cản một người, thế nhưng tuyệt đối không đỡ được hai người.
 

Đối với Nghệ Phong, tuy rằng Trữ Huyên bội phục. Thế nhưng đối phó ngũ giai là cực hạn của Nghệ Phong rồi, muốn đối phó thất giai, kia quả thực khó như lên trời. Huống chi Trữ Huyên cũng cảm giác được, Nghệ Phong vừa mới đối phó ngũ giai đã vận dụng toàn lực, hiện tại sợ là Tôn Cấp bình thường cũng khó có thể đối phó.
 
Mà thời điểm Trữ Huyên cắn răng một cái, chuẩn bị vì Nghệ Phong mà ngăn trở công kích của hai người, tranh thủ thời gian chạy trốn cho Nghệ Phong, lại bị Nghệ Phong chặn lại, ở bên tai Trữ Huyên nói:
 
- Nạp linh giới đã tới tay, chờ chút nữa nghe ta chỉ huy chạy trốn.
 
Trữ Huyên ngẩn ra, quay đầu nhìn Nghệ Phong nghi hoặc, lấy trạng thái lúc này của Nghệ Phong. Làm sao trốn được?
 
- Nghe ta là được!
 
Nghệ Phong thấy Trữ Huyên còn chần chờ, không khỏi trầm giọng quát lên.
 
Trữ Huyên thấy vẻ mặt Nghệ Phong ngưng trọng, nên vẫn cắn môi gật đầu.
 
Thấy Trữ Huyên như vậy, Nghệ Phong lần thứ hai nuốt chững mấy viên đan dược cao giai, nhận thấy được trong cơ thể đã khôi phục hơn phân nửa thực lực, trong lòng cũng bắt đầu tính toán lên.
 
- Đừng làm việc vô vị. Trữ Huyên, chỉ cần ngươi giao thứ đó ra đây. Sau đó lưu lại tiểu tử này, ta cho ngươi đi!
 
Cổ Hộ cao cao tại thượng nhìn Trữ Huyên, tựa hồ bọn họ không có đường lui.
 
- Lưu lại ta? Vậy phải xem bản lĩnh các ngươi rồi!
 
Nghệ Phong hừ một tiếng, cười lạnh nhìn Cổ Hộ nói, năng lượng của Phệ Châu cũng điên cuồng thôn phệ linh khí bốn phía, giúp hắn khôi phục đấu khí.
 
- Gian ngoan mất linh!
 
Cổ Hộ cười nhạt một tiếng, tuy rằng Nghệ Phong làm cho hắn có chút kinh ngạc. Thế nhưng chiêu mới vừa rồi kia làm cho tim hắn đập nhanh, hắn cũng kiến thức qua, lấy thực lực của Nghệ Phong thi triển ra chiêu thức kinh khủng như vậy, sợ là lực lượng trong cơ thể hắn tiêu hao rất nhiều. Một Tôn Cấp sơ giai tiêu hao nhiều như vậy, còn đáng để hắn lưu ý sao?
 
Cổ Hộ tùy ý vung lên, một đạo năng lượng oanh thẳng đến Nghệ Phong, ở trong tưởng tượng của Cổ Hộ, đạo năng lượng này cũng đủ để tiểu tử này thiệt thòi lớn rồi.
 
Thế nhưng làm cho Cổ Hộ, Tiễn Hộ, thậm chí Trữ Huyên đều ngẩn ra chính là, Nghệ Phong cư nhiên quơ Long kiếm, nhẹ nhàng đánh tan đạo năng lượng này.
 
- Một chút thực lực như vậy? Cũng muốn lưu lại ta sao?
 
Nghệ Phong xem thường nói, đấu khí trong cơ thể điên cuồng bạo phát, dọc theo lộ tuyến thân pháp Mị Ảnh, điên cuồng vận chuyển.
 
- Tốt! Tốt! Tốt! Quả nhiên có vài phần bản lĩnh. Nghĩ không ra sau khi thi triển chiêu kia, còn có lực lượng tiếp được công kích này của ta. Thật ra để ta vài phần kính trọng. Chỉ là, cho dù ngươi rất giỏi, ngày hôm nay cũng phải lưu lại ở chỗ này.
 
Cổ Hộ tán thán một tiếng, rốt cục hơi chăm chú, một đạo năng lượng càng thêm kinh khủng oanh thẳng tới Nghệ Phong.
 
Một đạo năng lượng này toái phá hư không, tuy rằng chỉ là Cổ Hộ tùy ý chém ra. Thế nhưng lại làm cho Nghệ Phong biến sắc, một kích tùy ý này cư nhiên có lực lượng ngũ giai. Tôn Cấp thất giai quả nhiên cường hãn.
 
Nghệ Phong không dám đón đỡ, thi triển thân pháp né tránh. Năng lượng của Phệ Châu điên cuồng thôn phệ năng lượng bốn phía như trước, hiện tại hắn cần phải làm là lợi dụng thời gian, có thể khôi phục thực lực càng nhiều, khả năng đào tẩu càng lớn.
 
Đối với Nghệ Phong mà nói, lúc này thời gian chính là sinh mệnh, lấy Lăng Thần Quyết thần kỳ, cũng không cần bao lâu là có thể khôi phục đến đỉnh phong...
 
Đáng tiếc, hai người Cổ Hộ hiển nhiên không để cho Nghệ Phong cơ hội, hắn thấy Nghệ Phong né tránh công kích, hừ lạnh một tiếng, một quyền thẳng tắp oanh tới Nghệ Phong. Nhìn thấy một màn này, Nghệ Phong quay đầu qua Trữ Huyên ra hiệu.

 
Nhãn thần này làm cho Trữ Huyên sửng sốt, cước bộ lại chậm chạp không có di động. Trữ Huyên làm sao tin tưởng, Nghệ Phong có thể chống lại hai Tôn Cấp cao giai công kích.
 
- Đi mau!
 
Nghệ Phong quay qua Trữ Huyên nổi giận một tiếng, thân ảnh chớp động, né tránh công kích của Cổ Hộ.
 
- Còn muốn chạy?
 
Tiễn Hộ cười nhạt một tiếng, lao tới Trữ Huyên công kích.
 
Nhìn thấy một màn này, Nghệ Phong hừ một tiếng, đấu khí mạnh mẽ tăng vọt ra, nhanh chóng đâm tới Tiễn Hộ. Ở trong mắt Tiễn Hộ, Nghệ Phong mặc dù là con kiến hôi, thế nhưng cũng không dám coi thường, thân ảnh chớp động tránh né công kích của Nghệ Phong.
 
Trữ Huyên nương cơ hội này cũng thoát ly ra khỏi công kích của Tiễn Hộ, Nghệ Phong cũng không nói lời vô ích, bàn tay mạnh mẽ đẩy ra, đẩy Trữ Huyên dời đi, hạ giọng nói:
 
- Nàng đi trước, ta tự nhiên có thể đi theo.
 
Thấy nhãn thần của Nghệ Phong khẳng định như vậy, Trữ Huyên chung quy cắn răng một cái, nhanh chóng lao ra ngoài.
 
Cổ Hộ nhìn thấy một màn này, hừ một tiếng nói:
 
- Muốn chạy, cũng không hỏi xem ta có đồng ý hay không đã.
 
Nói xong, thi triển thân pháp đuổi theo Trữ Huyên. Thế nhưng lại bị một đạo nhân ảnh ngăn trở. Cổ Hộ tức giận, một quyền oanh thẳng tới Nghệ Phong, dưới một quyền này, Nghệ Phong phun máu bay ngược ra ngoài, thế nhưng cũng chặn được bước tiến của Cổ Hộ.
 
Cổ Hộ tùy ý đánh bay Nghệ Phong, cười nhạt một tiếng nói:
 
- Không biết tự lượng sức mình!
 
Quay đầu nhìn về phía Trữ Huyên, lại phát hiện Trữ Huyên đã chạy rất xa, điều này làm cho hắn hơi nhíu mày:
 
- Cũng được, ta sẽ không lãng phí thời gian đuổi theo nàng, bắt ngươi. Còn sợ nàng không trở lại sao?
 
Một câu nói này, làm cho Tiễn Hộ muốn đuổi theo cũng ngừng lại, ánh mắt nhìn về phía Nghệ Phong. Đáy, lòng cũng tán thành Cổ Hộ nói, chỉ cần bắt tiểu tử này, đến lúc đó uy hiếp Trữ Huyên không phải là dễ như trở bàn tay sao.
 
Thấy hai Tôn Cấp không truy đuổi, Nghệ Phong cũng thở dài một hơi, muốn chính là bọn hắn bỏ Trữ Huyên để bắt mình, Nghệ Phong cũng không bảo chứng Trữ Huyên nhất định có thể trốn được.
 
Chỉ là, lúc này hai người kia muốn bắt chính mình, điều này làm cho trong lòng Nghệ Phong cũng hơi căng thẳng. Hai Tôn Cấp cao giai, muốn diệt hắn như diệt một con kiến hôi, vừa một quyền kia hắn đã minh bạch, hắn thi triển toàn lực chống đối, vẫn phun máu bay ngược ra ngoài.
 
- Tiểu tử, thức thời thì đầu hàng đi. Miễn cho lãng phí khí lực của hai người bọn ta!
 
Cổ Hộ nhàn nhạt nói.
 
- Đầu hàng? Hắc hắc! Vậy lấy bản lĩnh của các ngươi đi.
 
Nghệ Phong cười hắc hắc, dưới sự nghi hoặc của hai Hộ, phía sau Nghệ Phong bỗng nhiên xuất hiện hai cánh đấu khí dài hơn mười trượng, Nghệ Phong chớp động một cái, người đã đi xa vài trăm thước.
 
Một màn này, làm cho hai người sửng sốt, chỉ là lập tức phản ứng, thân ảnh truy đuổi theo Nghệ Phong, trong mắt tràn đầy vẻ chấn động.
 
Nhận thấy được hai người truy đuổi đằng sau, đáy lòng Nghệ Phong xém chút nữa đã chửi mẹ nó. Đấu khí của hắn chưa khôi phục toàn bộ, lúc này thi triển hai cánh đấu khí, tiêu hao càng kinh khủng, ngắn vỗ vài cái, đấu khí trong cơ thể biến mất giống như bơm nước.
 
Mà hai Tôn Cấp cũng đồng dạng kinh hãi không thôi, bọn họ thật không ngờ tốc độ của Nghệ Phong nhanh đến như vậy, mỗi lần Nghệ Phong chớp động đều có thể bỏ bọn họ rất xa, nếu như y theo cổ tốc này độ xuống phía dưới, sợ là rất nhanh Nghệ Phong sẽ chạy mất.
 
- Vì sao hắn có tốc độ kinh khủng như vậy, coi như là Tôn Cấp đỉnh phong, sợ cũng không gì hơn cái này. Mẹ nó, này là một Tôn Cấp sơ giai sao?
 
Cổ Hộ mắng to.
 
Mà đáy lòng của Nghệ Phong cũng đồng dạng mắng to, trong khoảng thời gian ngắn này, đấu khí trong cơ thể hắn đã tiêu hao hơn phân nửa, nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ là không bao lâu sẽ rơi vào trong tay bọn họ. Nghệ Phong nuốt vội mấy viên đan dược, rốt cục cắn răng một cái.
 
- Mẹ nó, liều mạng! Các nữ thần phù hộ, hi vọng lần này đừng đánh trật.