Mèo Hoang

Chương 84: Nghi thức đăng quang

Những lời Giản Mộ An

vừa nói ra đều khiến mọi người chấn động. Duy nhất chỉ có Mạnh Hi Tông

bị chất vấn, vẻ mặt vẫn trầm tĩnh như nước.

“Đại ca, anh nói gì vậy?” Mạnh Hi Tông nhìn anh ta chằm chằm.

Trên cơ thể cường tráng của Giản Mộ An chồng chất những vết thương đang

không ngừng rỉ máu. Anh ta lạnh lùng liếc nhìn anh, nói: “Tôi hỏi cậu,

nếu như lần này liên hợp binh biến, Hình Diệu và Hình Kỳ Lân đột nhiên

trở mặt thì toàn quân của chúng ta sẽ bị tiêu diệt phải không?”

Mạnh Hi Tông cười lạnh một tiếng. “Bọn họ sẽ không trở mặt đâu.”

Trên mặt Giản Mộ An lại hiện lên nét bi thương. “Cậu có thể trốn thoát khỏi

hành tinh Thú tộc để trở về đã là điều không tưởng rồi. Bây giờ lại tiết lộ thành quả nghiên cứu của Lăng Yến cho Người máy, thậm chí còn có thể khiến thủ lĩnh của bọn chúng đồng ý sau chiến tranh sẽ để cậu trở thành Nguyên soái quân Liên minh… Là do tôi quá hy vọng cậu còn sống nên khi

cậu trở về, biết rõ có điều bất thường mà vẫn một lòng tin tưởng cậu.”

Sắc mặt những người khác biến đổi kịch liệt. Mạnh Hi Tông vẫn nhìn thẳng vào Giản Mộ An.

Giản Mộ An lớn tiếng quát: “Mày là người máy mô phỏng Mạnh Hi Tông, đúng không?”

Mạnh Hi Tông chăm chú nhìn người anh em mình đã tin cậy hơn mười năm nay.

Anh không ngờ, Giản Mộ An lại có thể gần như đoán được ra thân phận của

mình. Trong nháy mắt, sát ý chợt lóe lên. Cho dù giết chết mười mấy

người này, sau đó tạo ra một đám người máy mô phỏng bọn họ cũng đủ để

anh che giấu thân phận của mình, đồng thời có thể thống trị được Người

máy và loài người.

Nhưng ý nghĩ này nhanh chóng bị dập tắt.

Bọn họ đã cho anh biết thế nào là tình anh em.

“Đại ca, em chính là Mạnh Hi Tông.” Mạnh Hi Tông đột nhiên đưa tay, móc ra

tấm kim loại cũ kĩ trên cổ mình. “Kể từ ngày anh cứu em ở hành tinh

hoang vu kia, mạng của em đã thuộc về Lính đánh thuê. Sau này cũng sẽ

không bao giờ thay đổi.”

Vẻ mặt của Giản Mộ An liền chấn động.

Lai lịch của Mạnh Hi Tông chưa bao giờ được tiết lộ với những người

khác, người trước mặt này lại có thể kể lại chính xác câu chuyện chỉ có

hai người bọn họ biết…

“Khi đó, anh còn nói với em, không có gì

quan trọng hơn sự sống.” Mạnh Hi Tông đột nhiên móc súng ra, nhắm ngay

huyệt thái dương của mình. “Nếu anh không tin, bây giờ, chỉ cần anh nói

một câu, em sẽ lập tức chết ngay trước mặt anh. Giao ước giữa em và Hình Diệu, Hình Kỳ Lân vẫn tiếp tục có hiệu lực, xin anh hãy dẫn dắt mọi

người, giết chết Hình Nghị, mở một con đường máu.”

Sắc mặt mọi

người đều vô cùng căng thẳng, Giản Mộ An cũng cảm thấy chấn động. Mạnh

Hi Tông mỉm cười, ngón tay giữ chặt cò súng. Giản Mộ An trầm mặc hồi

lâu.

“Được, tôi tin cậu!” Anh ta nói: “Nếu như cậu thực sự bị

Người máy khống chế, tôi cũng đành chịu vậy, mười vạn quân Lính đánh

thuê sẽ chôn cùng với Mạnh Hi Tông. Có điều, cậu hãy ghi nhớ thật kĩ,

tôi hận nhất là Người máy, cậu tuyệt đối không được quên mất cội nguồn

của mình.”

Mạnh Hi Tông đặt súng xuống, nhìn mọi người một lượt rồi trầm giọng: “Các anh chỉ cần tin tưởng Mạnh Hi Tông tôi là được.”

Rời khỏi phòng hành hình, Hình Kỳ Lân và Hình Diệu cùng chờ ở lối hành

lang. Nhìn thấy Mạnh Hi Tông đi ra ngoài, ba người nhanh chóng lách

mình, chui vào trong chiếc xe hơi màu đen đậu sẵn trước tòa dinh thự.

“Anh làm nhiều việc như vậy chỉ vì muốn che giấu thân phận người máy của

mình thôi sao?” Hình Kỳ Lân khó hiểu, hỏi: “Tôi cho rằng không cần thiết phải như vậy…”

Mạnh Hi Tông chọc ngón tay vào đầu “Hình Diệu”

ngồi cạnh, lấy ra một con chip. Đôi mắt đỏ sẫm của người máy lóe sáng,

sau đó tắt ngấm, toàn thân cứng ngắc như xác chết.

“Rất lâu trước đây…” Mạnh Hi Tông gắn con chip vào lồng ngực mình, hờ hững nói: “Tôi

đã quyết định làm Mạnh Hi Tông, không làm Hình Diệu.”

“Tại sao?”

Hình Kỳ Lân hỏi: “Cho dù việc mô phỏng con người rất có ý nghĩa nhưng

làm sao có thể sánh được với sinh mệnh vô tận và năng lượng lớn mạnh của Người máy chứ? Anh tiếp tục làm Mạnh Hi Tông, nghĩa là sẽ không sử dụng năng lượng tinh thể, phải chịu đựng sinh lão bệnh tử của Mạnh Hi Tông,

sau đó mới có thể đổi sang cơ thể khác.”

Mạnh Hi Tông lại như nghĩ đến điều gì đó, nhìn Hình Kỳ Lân chằm chằm, nói: “Khi nào cậu mới tìm được Tô Di trở về?”

Hình Kỳ Lân nghẹn lời, nói: “Người phụ nữ này quá lợi hại, lừa gạt đội bảo

vệ của tôi, hiện giờ, ngay cả tôi cũng không thể tìm ra được.”

Mạnh Hi Tông nở nụ cười nặng nề. Anh tin vào năng lực của Tô Di, nhất định

cô sẽ bình an trở về. Nói đến đây, Hình Kỳ Lân như hiểu ra, giọng nói có chút châm biếm: “Anh định ở bên Tô Di cả đời sao?”

Mạnh Hi Tông gật đầu.

“Khi mặt cô ấy đầy nếp nhăn, chết già trong đau ốm thì tính mệnh của anh vẫn còn rất dài.” Hình Kỳ Lân nói: “Khi đó, anh vẫn còn yêu cô ấy được

sao?”

Mạnh Hi Tông trầm mặc giây lát rồi nói: “Ít ra là cả đời này, tôi sẽ không để cô ấy biết mình là người máy.”

“Cả đời này? Ý anh là…”

Mạnh Hi Tông thản nhiên nói: “Một trăm năm là quá ngắn ngủi. Vợ của tôi phải ở bên tôi cả đời.”

Cuộc đời của anh, chứ không phải cuộc đời của cô.

Hình Kỳ Lân có chút khiếp hãi.

Lúc Chiến thần Điện hạ thời viễn cổ thức tỉnh, sức lực lớn mạnh đến mức một người một ngựa cũng đủ để thu phục cả nhánh quân Người máy. Người đàn

ông trước mặt lại ung dung lẻn vào trong quân đội, giành được sự tín

nhiệm của Hình Nghị, bán đứng cơ mật của loài người để đổi lấy cơ hội

phản công toàn diện, một người đóng hai vai, mượn tay “Hình Diệu” để

trao binh quyền vào tay Mạnh Hi Tông… Anh làm nhiều việc như vậy chỉ vì

muốn che giấu thân phận người máy của mình với một người phụ nữ ư?

Đúng là tình cảm vô cùng sâu đậm, nhưng lại càng khiến Hình Kỳ Lân cảm thấy

đáng buồn. Anh ta bỗng nhiên nở nụ cười, nói: “May là tôi không gặp

người phụ nữ nào như vậy.”

Mười ngày sau.

Trời quang mây

tạnh, ánh mặt trời rực rỡ, huy hoàng. Tại quảng trường trung tâm của

thành phố Tự Do, năm nghìn binh lính Người máy yên lặng đứng sừng sững

giống như những pho tượng kim loại, nhìn từ xa khiến tất cả mọi người

đều cảm thấy kinh hồn bạt vía. Sau trận địa binh lính Người máy đó là

mấy vạn dân chúng loài người đang yên lặng, thấp thỏm đứng nhìn. Ai nấy

đều háo hức chờ xem nhân vật quan trọng của chủng tộc Người máy cùng

nghi thức đăng quang của vị Vua Người máy trong truyền thuyết.

Hình Nghị, Hình Kỳ Lân đã khôi phục cơ thể người máy, đứng ở hàng đầu tiên

trong dãy binh lính, chờ đợi sự xuất hiện của Vua Người máy. Giờ khắc

này, trong lòng Ngài sĩ quan chỉ huy Hình Nghị không thể nói là không

kích động cho được. Tuy hắn vẫn là vị tướng quan trọng của Đế quốc, thậm chí còn mang họ “Hình”, là dòng họ cao quý của một số ít người trong

Vương tộc nhưng vẫn có sự cách biệt một trời một vực. Mấy nghìn năm

trước, liên quân đã hủy diệt nền văn minh Người máy đệ nhất, tất cả

Vương tộc đều chết trận, đó là sự nhục nhã đối với Người máy.

Hắn dẫn theo tàn quân lưu vong trong suốt mấy nghìn năm qua chỉ vì muốn

phục hưng chủng tộc. Nhưng nếu Vương tộc không còn nữa, bọn họ phục hưng vì mục đích gì? Vương tộc viễn cổ trong truyền thuyết là do Quốc phụ

Hình Tùng - người máy cấp bậc cao nhất - tự tay chế tạo ra, trên người

của mỗi một thành viên thuộc Vương tộc đều có tinh thể quý giá được lấy

ra từ trong người Hình Tùng. Bọn họ gần như có đầy đủ trí tuệ và tình

cảm của loài người cùng sức chiến đấu vô địch vũ trụ. Nếu như Người máy

cũng có mạch máu như con người thì có thể nói rằng, dòng máu đang chảy

trong người bọn họ chính là của Quốc phụ Hình Tùng. Nhưng không ngờ,

cuối cùng lại có một ngày Hình Diệu từ trên trời rơi xuống. Sự trung

thành của hắn rốt cuộc cũng có nơi để gửi gắm.

Ngay giữa đài cao

trước mắt trải một lớp thảm bằng nhung tơ màu đỏ như những đóa hoa tươi

nở rộ. Phía xa xa là đội quân nhạc của Liên minh loài người đang trình

diễn bản nhạc chiến thắng khải hoàn. Đây là yêu cầu của Hình Diệu. Anh

muốn duyệt binh ở buổi lễ, muốn buổi lễ được tổ chức một cách long

trọng. Anh nói với Hình Nghị, chỉ cần còn một người máy tồn tại, linh

hồn của nền văn minh Người máy sẽ không bao giờ chết.

Chỉ có điều, linh hồn của nền văn minh Người máy là cái gì?

Chiến đấu? Hùng mạnh? Thống trị?

Hình Nghị phát hiện, trước kia, mình chưa bao giờ miệt mài theo đuổi vấn đề

này, nhưng sau khi mô phỏng Lâm Tề, hắn lại thường xuyên nghĩ đến… Thậm

chí, nếu như Hình Diệu xuất hiện trước khi hắn mô phỏng Lâm Tề, có lẽ

hắn sẽ chủ động giao nộp tất cả quân quyền, toàn tâm toàn ý phục tùng,

vì hắn nghĩ đó mới là bổn phận của người máy. Nhưng vì lý do gì, sau

ngày Hình Diệu xuất hiện, hắn lại khéo léo tỏ vẻ không muốn?

Đây chính là dã tâm sao?

Là dã tâm của Hình Nghị hay là Lâm Tề?

Từ đáy lòng hắn dấy lên một sự kinh hãi tột cùng. Hắn vẫn luôn nghĩ, thậm

chí, ngay cả viện nghiên cứu phát minh ra kỹ thuật mô phỏng cộng sinh

dung hợp cũng cho rằng việc người máy bắt chước con người chỉ dừng lại ở mức tái hiện ý thức và tính cách của người đó mà thôi. Khi ý thức của

người máy thức tỉnh, tuyệt đối sẽ chi phối cơ thể được mô phỏng này.

Nhưng tại sao hắn luôn cảm thấy tính cách của Lâm Tề lại ảnh hưởng đến

mình nhiều như vậy? Rốt cuộc tinh thần của con người được tồn tại như

thế nào?

Hắn bỗng liếc sang Hình Kỳ Lân. Nếu như tinh thần của

con người thực sự có thể ảnh hưởng ngược lại người máy thì nhất định

Hình Kỳ Lân sẽ cảm nhận được sớm hơn mình, nhưng tại sao cậu ta không

nói ra? Thậm chí, lúc này, trong quân đội cũng có rất nhiều sĩ quan

người máy đã mô phỏng cơ thể con người, sao bọn họ cũng chưa bao giờ đề

cập tới chuyện này? Hay là bọn họ vốn thích thú với cảm giác ấy? Thế nên mới không muốn nói ra sao? Kể cả chính bản thân hắn, Hình Nghị?

Bản nhạc chợt lanh lảnh ngân vang, đám vệ binh người máy liền tiến lên trước một bước, hô to: “Hình Diệu Điện hạ đến!”

Năm nghìn binh lính Người máy vẫn đứng im bất động, thậm chí, dân chúng

loài người đứng phía ngoài cũng nín thở, tập trung theo dõi, ai nấy đều

cố rướn cao cổ, muốn được tận mắt nhìn thấy người thống trị mới này.

Camera tự động từ từ yên lặng dõi theo tiếng bước chân trầm ổn của người máy

đó, càng lúc càng tiến tới gần. Trên vô số hành tinh nhỏ bên ngoài bảy

hành tinh lớn của quân Liên minh, hàng tỷ con người đang dõi theo gã

người máy cao lớn, lạnh lùng bước từng bước lên đỉnh cao quyền lực của

tinh hệ. Gã người máy đứng giữa đài cao, ánh mắt lạnh lùng quét một

vòng, trong đôi mắt đỏ ngầu dường như ẩn hiện ý cười lạnh lẽo. Gã cầm

micro lên, liếc nhìn toàn bộ mọi người bên dưới.

“Ta là Hình Diệu - Karla Man - Nguyên soái Sadar Pucci, Hoàng tử của nền văn minh Người

máy đệ nhất. Kể từ ngày hôm nay, ta thừa kế ngôi vua của chủng tộc Người máy. Xin thề với lòng trung thành, sẽ tận trung với văn minh Người máy, tận trung với Quốc phụ Hình Tùng. Cho dù sống hay chết, tính mạng và

sức mạnh đều không hổ là quần tinh của hệ Ngân hà, xứng đáng với sự xán

lạn của tinh hệ Mặt trời. Vì sự tôn nghiêm và hùng mạnh của Đế quốc mà

nguyện chiến đấu tới cùng.”

“Hệ Ngân hà”, “Tinh hệ Mặt trời” đều

là những từ ngữ mà loài người ở Liên minh chưa từng nghe qua. Mà lời thề của Hình Diệu, Hình Nghị và Hình Kỳ Lân đều biết, là lời thề của tất cả các vị vua thời viễn cổ khi đăng quang.

Ngoài dự liệu của Hình

Nghị, thậm chí ngay cả Hình Kỳ Lân cũng không ngờ đến, khi Hình Diệu nói xong lời thề đó, năm nghìn binh lính người máy ở đây, thậm chí, tất cả

người máy của các hạm đội trong vũ trụ, sau vài giây yên lặng đều cùng

hô to. “Trung thành! Trung thành! Trung thành!”

Những âm thanh

đinh tai nhức óc khiến dân chúng loài người ở đây đều kinh hồn bạt vía.

Bọn họ thấy trong đôi mắt của người máy rõ ràng lóe lên ánh sáng đỏ tươi như màu máu. Thậm chí, Hình Nghị còn cảm nhận được một cảm xúc kích

động khác thường xông lên não. Dường như tiếng nói của Hình Diệu đã đánh thức ý niệm nào đó trong sâu thẳm bộ nhớ của mỗi người máy. Hình Nghị

cảm thấy thật thần kỳ.

Có thể đoạn mã hóa của con chip trong cơ

thể những người máy cấp thấp có ghi lại lòng trung thành tuyệt đối với

Vương tộc đã tác động đến họ. Nhưng hắn đã là người máy cấp cao, lợi

dụng năng lượng cơ bản làm vật dẫn, từ bỏ hình thức chip hữu hình, vậy

vì lý do gì mà hắn vẫn cảm nhận được một loại sức mạnh tinh thần thuần

khiết và cao thượng đến vậy?

Những thứ đó thuộc về năm tháng huy

hoàng của nền văn minh Người máy, đều được ghi chép lại trong truyền

thuyết về một tinh hệ xa lạ có tên là Ngân hà. Nền văn minh Người máy

bất tử, đế vương của vũ trụ, chúa tể cuối cùng của sự sống.

Hắn nghĩ, có lẽ mình đã hiểu.

Đây là sức mạnh của Vương tộc. Đó là lý do tại sao Quốc phụ Hình Tùng lại

tạo ra Vương tộc Người máy tồn tại như vậy. Bất kỳ chủng tộc nào, cho dù là Người máy, cũng cần phải có linh hồn. Vương tộc chính là linh hồn

của Người máy. Đó chính là thứ mà hàng bao năm qua vẫn bị xếp tầng dưới

cùng của đoạn mã hóa người máy, bao gồm cả năng lượng vi nguyên.

Như thể không nhận ra sự ảnh hưởng trong lời nói của mình, Hình Diệu dừng

lại một chút, đôi mắt đỏ ngầu bỗng nhìn thoáng qua Hình Nghị.

“Chủng tộc Người máy chiếm đóng tinh hệ không phải vì muốn giết chóc mà là vì

lợi ích.” Hình Diệu trầm giọng, nói: “Có lẽ dân chúng loài người không

biết, nền văn minh Người máy đệ nhất bắt nguồn từ chính Nhân loại.”

Dân chúng vây xem nhất thời ồ lên, bắt đầu thấp giọng bàn tán. Những con người đang xem qua truyền hình cũng vỡ òa.

“Cái gì? Người máy là do con người chế tạo ư?”

“Vị vua Người máy này muốn nói cái gì đây? Sẽ không lại ban bố điều lệ cưỡng chế gì nữa chứ?”

Hình Nghị cũng hơi kinh ngạc với những lời phát biểu ngoài kế hoạch của Hình Diệu, hai người dõi ánh mắt đỏ ngầu nhìn nhau. Hình Nghị đột nhiên nhận ra có điểm dị thường. Nếu đôi mắt đỏ của người máy là do chip silicon

năng lượng cao tạo thành thì không thể có tâm tình của loài người được.

Nhưng tại sao, hắn lại rõ ràng cảm nhận thấy, trong đôi mắt đỏ của vị

vua này ánh lên sát ý?

Hắn nghe Hình Diệu uy nghiêm nói từng câu, từng chữ: “Bất kỳ chủng tộc nào cũng đều đáng được hưởng sự bình đẳng

ngang nhau. Nếu như đã từng giết chóc, tạo ra sự khủng hoảng và nỗi

thống hận cho loài người, ngay ở đây, trẫm nhân danh Vua của Người máy,

xin tạ tội với Nhân loại.

Trẫm ban bố vương lệnh đầu tiên: Ra

lệnh hủy bỏ “Điều lệ thực dân”, khôi phục hiến pháp và toàn bộ pháp luật của Liên minh. Toàn thể Người máy rút lui khỏi tinh cầu Hy Vọng, không

được quấy rối cũng như nô dịch những chủng tộc khác. Nhân loại và Trùng

tộc tại các tinh cầu Liên minh khôi phục lại trật tự xã hội trước chiến

tranh. Thả tự do cho Nữ vương Trùng tộc và tất cả các vị lãnh đạo của

đội quân phản kháng, cũng không truy cứu tội trạng của Người máy nữa.

Trẫm nguyện tôn Ngài sĩ quan chỉ huy quân sự tối cao của Liên minh -

Mạnh Hi Tông làm Nguyên soái. Từ nay về sau, chủng tộc Người máy cùng

Nhân loại, Trùng tộc cùng tuân thủ luật pháp Liên minh, góp sức bảo vệ

cho sự an toàn và sinh mệnh của dân chúng Liên minh.”

Những lời

nói này rõ ràng rất thẳng thắn, trầm thấp và mạnh mẽ, khiến toàn bộ

người máy, con người có mặt ở đây đều phải sững sờ. Con người ở nơi khác càng cảm thấy chết lặng.

“Vị Vua Người máy này đang nói gì vậy?”

“Tôi không nghe nhầm đấy chứ? Ông ta muốn hủy bỏ “Điều lệ thực dân” ư?”

“Người máy đang làm trò gì vậy? Lúc trước thì tàn bạo như vậy, sao bây giờ lại muốn hòa bình?”

“Trời ạ, không phải thật đấy chứ? Thật tốt quá! Vị vua Người máy này thật thấu tình đạt lý!”

Trong nháy mắt, mặt Hình Nghị biến sắc. Những lời nói này khiến hắn hoàn toàn bất ngờ, cũng không hề giống với thái độ lúc trước của Hình Diệu. Hắn

cảm thấy mình đã mắc mưu của anh thì phải. Hình Diệu này, tại sao lại

trao quyền lợi cho con người? Thậm chí, còn tôn Mạnh Hi Tông làm Nguyên

soái, chẳng phải chính là muốn tước đoạt quân quyền trong tay hắn sao?

Mạnh Hi Tông? Chẳng phải hắn chết rồi sao?

Hình Nghị đột nhiên hiểu ra, liền nhìn Hình Diệu chằm chằm.

Hình Diệu cũng nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Ngài chỉ huy Hình Nghị, trẫm hủy bỏ quyền chỉ huy quân sự của khanh, lập tức có hiệu lực!”

Hình Nghị tức giận đến tím mặt. Nếu như Hình Diệu trước mắt này có tâm tình và

sát ý của loài người, vậy thì chắc chắn hắn cũng đã từng mô phỏng con

người.

Nếu như bức ảnh thi thể Mạnh Hi Tông mà người máy được lệnh ám sát gửi về là thật…

Nếu như Mạnh Hi Tông vẫn chưa chết…

Lẽ nào, người mà Hình Diệu từng mô phỏng lại chính là Mạnh Hi Tông?

Ánh sáng xanh trên hai cánh tay kim loại của Hình Diệu lóe lên, sóng xung

kích với năng lượng khổng lồ đánh tới như vũ bão. Hình Nghị liền kéo một tên người máy làm bia đỡ, tung người nhảy lên như diều hâu, cách mặt

đất mấy chục mét, giọng nói hung hãn trong nháy mắt vang dội cả quảng

trường. “Tên phản bội! Tại sao?”