Mèo Hoang

Chương 83: Căng thẳng

Sắc mặt Hình Kỳ Lân không ngừng thay đổi. “Anh là Mạnh Hi Tông? Sao Mạnh Hi Tông lại có thể là người máy được?”

Hình Diệu hờ hững nói: “Về điểm này, chắc hẳn cậu sẽ biết rõ hơn bất cứ kẻ

nào. Hàng trăm triệu năm trước, tôi cũng giống cậu bây giờ. Tôi mô phỏng một người đàn ông tên là Mạnh Hi Tông.”

Sắc mặt Hình Kỳ Lân tái

đi. “Nếu như anh là người máy, vậy mấy năm nay, anh đã làm cái gì chứ?”

Tại sao chẳng bao giờ bộc lộ năng lực người máy, tại sao phải chịu đựng

nhục nhã, làm lãnh tụ của loài người?

Trên gương mặt kim loại, đôi mắt đỏ thẫm ánh lên những tia như màu máu. “Bởi vì trình độ mô phỏng của tôi vượt xa cậu.”

“Có ý gì?”

“Tôi đã yêu một người phụ nữ. Ngày Người máy đổ bộ, tôi không chỉ không muốn làm cô ấy tổn thương, mà ngay cả tinh cầu cô ấy ở, tôi cũng không muốn

động vào.”

“… Tại sao anh lại ngủ vùi trong hố đen lâu như vậy?”

“Bị người ta ám sát, ném vào hố đen.” Anh hờ hững nói: “Có lẽ, chính người

đã ném tôi đi cũng không nghĩ rằng tôi có thể sống sót. Cho đến khi cơ

thể Mạnh Hi Tông chết đi ở hành tinh Thú tộc, bản năng người máy trong

tôi mới thức tỉnh.”

Đến đây thì Hình Kỳ Lân đã tin tưởng hơn phân nửa, hắn cảm thấy vừa vui mừng vừa bất an, hỏi tiếp: “Thế nhưng, nếu

như anh là người máy, tín hiệu lần trước đã làm tôi thức tỉnh, tại sao

lại không có tác dụng đối với anh?”

“Năm đó, tại tinh cầu được

gọi là Trái đất kia, trình tự ẩn mình và thức tỉnh của tôi đã từng được

thi hành.” Hình Diệu nói: “Mã hóa trình tự của cậu và tôi cũng khác

nhau.”

Hình Kỳ Lân hít sâu một hơi. “Tôi thực sự không ngờ… Thế

nhưng, như vậy cũng tốt, có anh ở đây, văn minh Người máy sẽ lớn mạnh

hơn.” Nói đến đây, hắn hơi do dự một chút rồi hỏi tiếp: “Rốt cuộc, anh

theo phe nào?”

Hình Diệu vẫn tỏ ra bình tĩnh. “Tôi đứng về phía

tôi.” Trong đôi mắt đỏ lại ánh lên tia sáng vô cùng dịu dàng. “Người máy là con dân của tôi, loài người là chủng tộc của cô ấy, tôi sẽ bảo vệ cả hai.”

“Cô ấy?” Hình Kỳ Lân chỉ cảm thấy biến cố xảy ra cả trăm

triệu năm về trước nhất định phải chấn động lòng người, khắc cốt ghi

tâm.

“Chính là Tô Di.” Hình Diệu nói với giọng chắc chắn. “Vẫn là cô ấy.”

Hình Kỳ Lân nghe thấy cái tên đó liền nghĩ ngay tới Hình Nghị, lập tức biến sắc mặt. “Anh muốn giết Hình Nghị ư?”

Hình Diệu nói với giọng vô cùng lạnh lùng. “Hắn phải chết!”

Hình Kỳ Lân có thể không hiểu Hình Diệu nhưng đối với mô phỏng Mạnh Hi Tông

của anh thì hắn lại nắm rõ như lòng bàn tay. Mạnh Hi Tông từ trước đến

nay chưa hề có hứng thú đối với phụ nữ, ngoại trừ Tô Di. Ai dám mơ tưởng tới Tô Di, anh nhất định sẽ ra tay tàn độc với người đó. Nhưng bây giờ, anh là Hình Diệu kia mà? Đã đổi sang cơ thể Người máy mà anh vẫn dành

cho Tô Di thứ tình yêu sâu đậm như vậy ư? Trong đầu Hình Kỳ Lân có một ý niệm mơ hồ… Rốt cuộc là Hình Diệu mô phỏng Mạnh Hi Tông hay những cá

tính của Mạnh Hi Tông đã ảnh hưởng tới Hình Diệu?

Nghĩ đến đây,

Hình Kỳ Lân cố kiềm chế nỗi hoảng loạn trong lòng, hỏi vào trọng tâm của vấn đề: “Vậy anh muốn tôi giúp anh thế nào?”

Hình Diệu hờ hững

nói: “Tôi có thể dễ dàng giết chết Hình Nghị, vì năng lượng tinh thể của hắn thua tôi mấy cấp. Tôi muốn cậu giúp tôi xóa bỏ thiết lập hiện thời

của người máy, để bọn họ không nghe theo lệnh của Hình Nghị nữa. Tôi

không hy vọng vì thù oán cá nhân của mình và hắn mà chủng tộc chúng ta

hy sinh nhiều hơn nữa.”

Hình Kỳ Lân đã đoán ra được dự định của

anh, nếu anh không nghĩ chu toàn như thế thì ngay từ lần gặp đầu tiên,

anh đã thẳng tay giết chết Hình Nghị rồi. Anh chấp nhận nhẫn nhịn làm

Hình Diệu lâu như vậy không chỉ vì mưu tính muốn lấy mạng hắn ta.

“Nếu như tôi không làm được thì sao?” Hình Kỳ Lân tức giận nói.

“Quân đội của loài người đã tìm ra cách phá giải trình tự khống chế của các

cậu.” Hình Diệu không vì tâm lý kích động của Hình Kỳ Lân mà thay đổi

thái độ, anh nói với giọng càng lạnh lùng hơn: “Hơn nữa, còn chiến đội

Amalek. Nếu cậu không đồng ý phối hợp thì chỉ khiến chủng tộc hy sinh

nhiều hơn mà thôi. Và khi đó, cả cậu cùng Hình Nghị sẽ chết không toàn

thây.”

Mặt Hình Kỳ Lân tái mét, lắp bắp nói: “Anh về phe của loài người sao? Nếu như bọn họ biết anh là Người máy…”

Hình Diệu khẽ cười. “Bọn họ không cần biết”, rồi quay lại chủ đề chính. “Bây giờ là lúc để cậu lựa chọn, có giúp tôi hay không?”

Trong đầu Hình Kỳ Lân rất nhanh đã hiện lên rất nhiều khả năng, nhưng cuối

cùng lại bị thực tế đánh bại. Hình Diệu nói đúng, bọn họ không có phần

thắng. Huống hồ, Hình Diệu lại là hoàng tử của Vương tộc, một khi anh ta giải phóng năng lượng tinh thể thì e rằng đám người máy trung thành với Hình Nghị cũng không thể đánh trả. Đó hiển nhiên là trình tự căn bản mà Quốc phụ Hình Tùng đã ghi lại trong người máy, mấy tỷ năm qua không thể thay đổi, cũng không một ai có thể phản kháng. Hơn nữa, mục đích của

Hình Diệu khác với Hình Nghị. Điều anh muốn là sự bình đẳng, là nền độc

lập. Trong tiềm thức của cơ thể Carlo Chu có lẽ cũng kỳ vọng vào hòa

bình chứ không phải là nô dịch, kỳ vọng Nhân loại và Người máy có thể

cùng chung tay góp sức vì một nền độc lập và tự do.

“Được, tôi sẽ giúp anh!” Hình Kỳ Lân cắn răng, nói: “Nhưng tôi chỉ có một điều kiện, đó là anh không được động tới Hình Nghị.”

Hình Diệu nghe thấy vậy thì cười lạnh một tiếng, đi tới trước mặt Hình Kỳ

Lân, đôi mắt đỏ như lửa nhìn hắn chằm chằm. “Hắn đã cướp vợ tôi, còn

giam giữ con trai tôi. Nếu như không phải vì hắn đã có nhiều chiến công

đối với Đế quốc thì ngay từ lúc đầu, tôi đã băm vằm hắn ra thành trăm

ngàn mảnh rồi.”

Hình Kỳ Lân hít sâu một hơi, nói: “Đó là con trai của anh ư? Hay là con trai của cơ thể mô phỏng Mạnh Hi Tông trên người anh?”

Đôi mắt màu đỏ thẫm của Hình Diệu trầm xuống, cánh tay bằng kim loại nhanh

như điện xẹt vươn đến. Hình Kỳ Lân căn bản là không thể né tránh, bị anh túm chặt cổ rồi nhấc bổng lên. Cảm giác đau đớn, khó thở khiến khuôn

mặt Hình Kỳ Lân trong nháy mắt đã trở nên biến dạng. Hình Diệu mạnh đến

nỗi ngay cả cao thủ đệ nhị của đội quân Người máy - Hình Kỳ Lân - cũng

không thể phản kháng.

“Đừng tưởng tôi không dám giết cậu.” Bàn tay của Hình Diệu từ từ siết chặt, khiến Hình Kỳ Lân hoàn toàn nghẹt thở.

“Anh biết tôi chấp nhận… chết trong tay anh mà…” Đôi mắt màu lam của Hình Kỳ Lân nhìn anh chằm chằm.

Hình Diệu trầm mặc một lát rồi thả tay ra, khiến Hình Kỳ Lân ngã xuống mặt

đất. Kỳ Lân ho dữ dội, trên cổ bầm tím một mảng. Hắn hơi ngẩng đầu, nhìn đôi chân dài bằng kim loại trên mặt đất, kiên định nói: “Ngày đó, lý do tại sao tôi muốn bảo vệ Mạnh Hi Tông thì ngày hôm nay, tôi cũng sẽ vì

thế mà bảo vệ Hình Nghị. Tôi chỉ có duy nhất điều kiện này, nếu anh

không chấp nhận, vậy cứ việc khai chiến đi! Để con dân của Người máy đều chết trên tay anh, nền văn minh Người máy đệ nhất sẽ bị hủy diệt!”

“Được, tôi sẽ không giết Hình Nghị.” Hình Diệu nhìn chằm chằm vào người đàn

ông đang nằm rạp dưới chân mình. “Nhưng Lâm Tề phải chết!”

Hình

Kỳ Lân cùng Hình Diệu đi tìm Hình Nghị. Hình Nghị cũng không phát hiện

ra điều gì khác thường. Kỳ Lân trình bày một phần trình tự “bất ngờ thu

được”, kết quả vận hành cho thấy, quân phản kháng bí mật của loài người

đã nắm giữ được kỹ thuật nhảy siêu quang tốc của máy bay chiến đấu Rắn

Hổ Mang.

“Ranh giới kỹ thuật lớn nhất giữa chúng ta và loài người đã bị quân phản kháng xóa sạch.” Kỳ Lân nói: “Ngài chỉ huy, phải tiến

hành nâng cấp toàn bộ máy bay chiến đấu của chúng ta thôi!”

Sắc mặt Hình Nghị trầm hẳn xuống. “Đội quân phản kháng đó đâu?”

Mặt Hình Kỳ Lân không hề đổi sắc. “Tất thảy đã uống thuốc độc tự sát. Tôi sẽ tiếp tục tra hỏi người lãnh đạo của bọn họ.”

“Giản Mộ An, Liên Đạc, Mộ Tây Đình…” Hình Nghị nói gằn từng từ. “Không ngờ

Mạnh Hi Tông chết rồi mà bọn chúng vẫn có thể làm ra nhiều chuyện như

vậy. Bắt tất cả bọn chúng lại cho tôi!”

Sắc mặt Hình Diệu không hề thay đổi. Kỳ Lân do dự một lát rồi tiếp tục nói: “Vâng!”

“Tôi có thể giúp đỡ Kỳ Lân.” Hình Diệu hững hờ nói: “Có năng lượng của tôi,

việc nâng cấp trình tự mã hóa sẽ được tiến hành nhanh hơn.”

Hình Nghị gật đầu, nói: “Được!”

Kết thúc hội nghị quân sự, Hình Nghị để Hình Kỳ Lân ở lại một mình. Hình

Diệu tựa hồ hoàn toàn không quan tâm tới việc cùng Kỳ Lân nghĩ cách phản chiến, cứ thế thản nhiên rời đi trước. Nhưng vấn đề của Hình Nghị lại

không phải là quân sự.

“Người của tôi vẫn chưa tìm được Tô Di.”

Hình Nghị nói với giọng lạnh lùng: “Cậu nói có thể Tây Lạc đã nhảy đến

mấy hành tinh nhỏ xung quanh, sao đến tận bây giờ vẫn chưa có tin tức

của bọn họ?”

“Không thể nào.” Kỳ Lân kinh hãi nói: “Khu vực lân

cận chỉ có mấy hành tinh nhỏ có trọng lực, bọn họ không thể ẩn náu ở nơi nào khác được.”

“Tôi không thể nhẫn nại thêm được nữa.” Trong

mắt Hình Nghị ánh lên tia tàn nhẫn. “Nếu như còn muốn tiêu tốn thêm thời gian của tôi, tôi không dám chắc mình sẽ tuân thủ lời hứa. Kỳ Lân, tốt

nhất là cậu nên suy nghĩ cho thật kĩ!”

Kỳ Lân nói với giọng hơi châm biếm: “Ngài chỉ huy, ngài không tin tôi sao?”

Hình Nghị nhìn hắn, nói: “Bởi vì sự mềm lòng của cậu đối với Mạnh Hi Tông từ đầu tới cuối vẫn luôn nhiều hơn sự trung thành đối với Đế quốc!”

Kỳ Lân trầm mặc giây lát, ngẩng đầu, nói: “Anh hai, hay là quên người phụ nữ đó đi, điều đó thực sự tốt cho anh!”

Đôi mắt đen láy, sâu thẳm của Hình Nghị trở nên u ám, hắn lạnh lùng nói: “Không cần cậu quan tâm!”

Kỳ Lân gật đầu. “Được, anh hai! Em biết rồi. Thế nhưng, em cũng hy vọng

anh hiểu một điều, tất cả những gì em làm đều là vì tương lai của Đế

quốc. Lòng trung thành của em đối với nền văn minh Người máy đệ nhất

chưa bao giờ thay đổi.”

Xế chiều ngày hôm đó, Kỳ Lân và Hình Diệu bắt tay vào cải tạo, nâng cấp máy bay chiến đấu. Cùng lúc đó, một đội

người máy cũng bay đến căn cứ ở Nam bán cầu, bắt gọn Giản Mộ An và

khoảng mười vị lãnh đạo cấp cao của Lính đánh thuê.

Đám người

Giản Mộ An từ lâu đã là cái gai trong mắt Người máy, sớm đã bị giam cầm, tra khảo nhiều lần. Lúc này, thấy mấy tên người máy hung hãn ập đến,

lập tức hỏi: “Thưa sếp, các người bắt chúng tôi lần này là vì lý do gì?”

Tên thủ lĩnh Người máy cũng mô phỏng ngoại hình của loài người, trong giọng nói phảng phất có cảm xúc giận dữ: “Các anh mưu đồ bí mật tấn công hệ

thống phòng ngự của Rắn Hổ Mang, mọi chứng cứ đều nằm trong tay chúng

tôi. “Kế hoạch săn rắn” đúng không? Các anh còn gì để nói nữa đây?”

Giản Mộ An vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc. Hắn nhìn Thượng úy Lăng Yến đứng

bên cạnh, cũng thấy được vẻ khiếp sợ trong mắt cô ấy. Thành quả công tác của Lăng Yến, toàn bộ “Kế hoạch săn rắn” chỉ có Mạnh Hi Tông biết. Thậm chí, ngay cả Giản Mộ An cũng chỉ mới nhìn thấy thành quả vận hành mà

thôi. Anh ta lại nghĩ tới việc liên tiếp mấy ngày nay không thấy tung

tích của Mạnh Hi Tông đâu, thậm chí cho tới bây giờ, ngay cả Mộ Tây

Đình, người nắm rõ hành tung của anh như lòng bàn tay, cũng không biết

anh đang trù tính cái gì.

Có chuyện gì đang xảy ra vậy?

Giản Mộ An không ngờ, mình lại gặp Mạnh Hi Tông ngay sáng ngày hôm sau. Lúc

này, anh ta và đám người Liên Đạc đã chịu đủ một đêm cực hình, tất cả

đều bị trói trong phòng hành hình của Bộ chỉ huy Người máy. Tinh thần ai nấy đều rất mơ hồ. Đây là lần bọn họ bị thương nặng nhất. Tất cả đều

không hẹn mà cùng có linh cảm: lần này, e rằng kết thúc thật rồi!

Lúc Hình Kỳ Lân và Mạnh Hi Tông đến, phía sau còn có một người máy đi theo, đám người máy canh giữ đều bị điều đi. Mặc dù biết giao tình giữa hai

người họ, nhưng khi nhìn thấy Mạnh Hi Tông xuất hiện trong Bộ chỉ huy

của Người máy, đám người Giản Mộ An không khỏi cảm thấy kinh hãi.

“Các anh phải chịu khổ rồi!” Mạnh Hi Tông trầm giọng nói: “Tiết lộ “Kế hoạch săn rắn” cho Người máy là một trong những kế hoạch phản công toàn diện

của tôi.”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Liên Đạc lại phun ra một ngụm máu, cười nói: “Sếp, không phải anh đầu hàng Người máy đấy chứ?”

Mộ Tây Đình lại nói: “Liên Đạc, anh nói lung tung gì thế? Phải tin tưởng Ngài chỉ huy!”

Mạnh Hi Tông tựa như không nghe thấy những lời tranh cãi giữa bọn họ, nói

với giọng bình thản: “Tôi đã thỏa thuận với thủ lĩnh cấp cao nhất của

Người máy, mười ngày sau sẽ phát động liên hợp binh biến[1].”

[1] Cuộc nổi dậy vũ trang chống lại chính quyền hay người chỉ huy nhằm thực hiện một mục đích chính trị nhất định, có ý nghĩa tiến bộ hay phản động tùy thuộc vào tính chất và mục đích của lực lượng nổi dậy đó.

“Hả?” mọi người đều hết sức kinh ngạc. “Liên hợp binh biến” là cái gì chứ?

Hình Kỳ Lân nhìn gã người máy đứng phía sau, nói: “Các vị, đây là Vua của đế chế Người máy chúng tôi.”

Gã người máy này thoạt nhìn chỉ là người kim loại bình thường, hắn ta thản nhiên nhìn mọi người rồi nói: “Ta là Hình Diệu, Vua của Người máy. Ta

đã thỏa thuận với Mạnh Hi Tông, mười ngày sau, trong buổi lễ đăng quang, ta sẽ phế bỏ binh quyền của Hình Nghị.”

Giản Mộ An liếc mắt nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Mạnh Hi Tông. “Ngài chỉ huy, mọi chuyện rốt cuộc là thế nào?”

Mạnh Hi Tông mỉm cười với anh ta: “Không phải tất cả người máy đều khát vọng chiến tranh. Hình Diệu là người máy duy nhất còn sót lại của Vương tộc

đã lụn bại từ cách đây rất lâu rồi. Chúng ta liên hợp binh biến, sau khi giam giữ Hình Nghị, tinh hệ Vĩnh Hằng còn bảy hành tinh, chỉ cần tặng

cho Người máy một hành tinh là được. Nhân loại và Người máy có quyền lợi bình đẳng, đều là cư dân của tinh hệ Vĩnh Hằng.”

Mọi người vô cùng kinh ngạc, không biết phải nói gì.

“Có chuyện tốt như vậy sao?” Liên Đạc lẩm bẩm.

Hình Diệu giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh, nói: “Sau khi binh biến thắng lợi, ta sẽ đề cử Mạnh Hi Tông làm Nguyên soái của Liên minh, tuyệt đối không

hưởng đặc quyền. Toàn thể Người máy cũng sẽ phục tùng quân lệnh của

Nguyên soái.”

Mọi người càng không sao thốt nên lời.

Giản Mộ An liếc mắt nhìn Mạnh Hi Tông, Mạnh Hi Tông lại nói với Kỳ Lân gì đó rồi hắn và Hình Diệu cùng ra ngoài trước.

“Hôm nay, tôi dẫn Kỳ Lân đến đây là muốn căn cứ vào đặc thù của mọi người,

làm giả thi thể.” Mạnh Hi Tông nói. “Nhân lúc Hình Nghị vẫn tưởng rằng

loài người còn yếu kém, không chút phòng bị, chúng ta sẽ phát động tấn

công bất ngờ.”

Mọi người dần có chút tin tưởng, Liên Đạc hỏi: “Có thể tin tưởng Hình Diệu và Hình Kỳ Lân kia được không? Tại sao bọn họ

lại muốn hòa bình? Hình Diệu kia là ai?”

Mạnh Hi Tông hờ hững

đáp: “Kỳ Lân nói, Hình Diệu và con người có một mối quan hệ vô cùng sâu

xa. Hắn là Chiến thần Người máy từ thời viễn cổ, không giống với Hình

Nghị, hắn không hề tha thiết với việc xâm lược.”

Giản Mộ An đột nhiên nói: “Hi Tông, cậu qua đây!”

Mạnh Hi Tông đi tới trước mặt anh ta, ghé sát vào gương mặt đầy thương tích.

Giản Mộ An nhìn anh chằm chằm, chậm rãi hỏi từng chữ: “Cậu là người hay là người máy?”