Điểm này anh đã nhìn qua từ phòng giám sát rồi, lúc bọn họ rời khỏi Bạch Thành, diêu Thanh Thanh rất thường xuyên ra vào khách sạn.
Mục đích rất dễ thấy.
Lâm Tử Lạp không dám nghĩ nhiều, cô cảm thấy điều đó thật quá sức tưởng tượng, sao có thể là Diêu Thanh Thanh được cơ chứ?
“Tại sao cô ta lại phải làm như vậy?” Lâm Tử Lạp không nghĩ ra.
Thẩm Bồi Xuyên chớp chớp mắt, anh hừ lạnh một tiếng: “Nói không chừng trong lòng cô ta còn có chỗ khó nói, nhưng tôi nghĩ sẽ điều tra ra nhanh thôi.”
Rừ rừ…
Mới sáng ra chiếc điện thoại để ở đầu giường của Lâm Tử Lạp đã rung lên.
Ánh sáng lờ mờ thoắt ẩn thoắt hiện trên chiếc giường đôi, người phụ nữ cuộn mình ngủ ngon trong lòng người đàn ông, cô nghiêng đầu, gối lên cánh tay anh, mái tóc đen dài như một dải lụa vương trên gối.
Tông Triển Bạch ngủ không được sâu giấc, nghe thấy tiếng động bèn mở mắt ra đảo một vòng, cuối cùng nhìn thấy chiếc điện thoại đang rung trên đầu giường.
Lâm Tử Lạp dường như cũng bị tiếng điện thoại rung làm cho thức giấc. Cô trở mình rồi càu nhàu một tiếng, có vẻ như rất không vui vì bị đánh thức, hàng lông mày cau lại.
Để tránh làm Lâm Tử Lạp tỉnh giấc, Tông Triển Bạch ấn nút nghe.
Vì không nhìn tên nên Tông Triển Bạch cũng không biết đầu dây bên kia là ai.
Điện thoại rất nhanh được kết nối, bên kia vọng lại giọng một người đàn ông.
“Cô bảo mời tôi ăn cơm, còn tính không đây?”
Tông Triển Bạch với lấy chiếc đồng hồ đeo tay nhìn qua. Bây giờ là năm giờ mười phút mà Bạch Dận Ninh lại gọi điện cho Lâm Tử Lạp?
Lại còn nhắc đến chuyện mời ăn cơm?
Vội thế nào đi nữa thì cũng phải xem giờ giấc chứ nhỉ?
Tông Triển Bạch trầm giọng nói: “Tổng giám đốc Bạch vui tính thật đấy.”
Bạch Dận Ninh không ngờ là Tông Triển Bạch lại nghe máy, anh đơ người vài giây rồi bật cười: “Thiết nghĩ buổi sáng có thể ăn sáng cùng với cô Lâm, không biết anh có thể để cô Lâm nghe máy không?”
Vì giữa đêm Lâm Tử Lạp bị Tông Triển Bạch gọi dậy một lần, nhìn tình cảnh của Diêu Thanh Thanh mà cô mãi không thể nào ngủ được. Về sau cũng không biết thϊế͙p͙ đi từ lúc nào. Cô mơ hồ nghe được Tông Triển Bạch đang nói chuyện, rúc đầu vào lòng anh, cảm nhận được hơi ấm trên cơ thể anh. Vì chưa tỉnh hẳn, giọng cô nhất nhỏ, rất nhẹ nhàng và hơi khàn: “Mới sáng ra, ai thế?”
Vốn dĩ Tông Triển Bạch định từ chối.
Bạch Dận Ninh nghe được tiếng càu nhàu nhẹ thì sắc mặt hơi co lại. Anh cứ nghĩ quan hệ của Lâm Tử Lạp và Tông Triển Bạch không tốt, ai ngờ… Họ quả thật giống những đôi vợ chồng khác, chung chăn chung gối.
Trong lòng Bạch Dận Ninh thấy hơi hụt hẫng.
Tông Triển Bạch vỗ nhẹ lưng cô, dỗ dành cô: “Ngoan, không có ai đâu, 10086 gọi tới thôi. Ngủ đi.”
Bạch Dận Ninh: “……”
Ai là 10086 chứ?
“Tút tút……..”
Anh vừa định lên tiếng thì bên kia đã cúp máy rồi.
Bạch Dận Ninh cầm máy nhìn màn hình vừa bị cúp mãi mà không hoàn hồn, không ngờ Tông Triển Bạch lại cúp điện thoại của anh?
Thật đúng là tên đàn ông keo kiệt.
Trong phòng.
Tông Triển Bạch ôm cô, còn vuốt nhẹ lưng cô nữa.
Vốn dĩ thì Lâm Tử Lạp cũng chưa tỉnh, tối qua ngủ muộn quá, lúc này thì chìm vào giấc mộng ngay lập tức.
Tông Triển Bạch cúi xuống, lẵng lẽ ngắm nhìn dáng vẻ lúc ngủ của cô. Tối qua Lâm Tử Lạp ngủ quên trên sô pha, anh không bế cô về phòng của hai đứa nhỏ mà bế cô về phòng anh ngủ.
Dù hôm qua cô quá buồn ngủ, không thể làm gì được nhưng có thể ôm cô ngủ cũng tốt rồi.
Anh cúi đầu hôn lên trán cô.