Mà sau khi ăn cơm xong, anh mới gọi mọi người qua đó.
“Sau khi Tông Triển Bạch đi, tôi nhận được tin nhắn của cậu ấy.” Chính lúc này anh mới biết được ý đồ của Tông Triển Bạch.
Lúc anh rời đi chính là muốn cho Bạch Dận Ninh thấy, chuyện này anh giao cho anh ta, anh sẽ không nhúng tay vào, nhưng trên thực tế, hành động đó chỉ làm cho anh ta xem mà thôi.
Bây giờ tính toán, Bạch Dận Ninh cũng không biết chính mình bị lợi dụng.
Lâm Tử Lạp liếc nhìn Tông Triển Bạch, tâm tư của người đàn ông này đúng là sâu như đáy biển.
Sâu đến mức khiến cô cảm thấy sợ hãi, tâm tư của một người sao có thể thâu toàn như thế được?
Rõ ràng là anh lợi dụng người khác nhưng lại khiến người đó không hề hay biết.
“Có phải một này nào đó anh bán em đi, em còn giúp anh đếm tiền không nhỉ?” Lâm Tử Lạp cảm thấy khả năng này có vẻ cao, cô cảm thấy IQ của mình so với IQ của Tông Triển Bạch đúng là bã đậu.
Tông Triển Bạch ôm cô vào lòng: “Không đâu.”
Sao anh nỡ bán cô đi được chứ, anh thích còn không hết nữa kìa.
“Anh không cần biết anh ấy là ai, cầm lấy tiền rồi cút đi.” Trên màn hình hiện ra khuôn mặt tức giận đỏ bừng của Diêu Thanh Thanh, toàn thân cô ta run rẩy.
Người đàn ông mặc áo khoác da không hề dừng lại, mà anh ta tiếp tục kéo Diêu Thanh Thanh: “Em gái, chỗ tiền này còn không đủ cho tôi tiêu một lần, nhưng khẩu bị của tôi cô cũng biết.”
“Tôi không còn tiền nữa rồi.” Diêu Thanh Thanh hét lên với anh ta.
Bốp!
Một cú bạt tai rơi ngay trên má của Diêu Thanh Thanh, người đàn ông mặc áo khoác da túm lấy cổ áo của Diêu Thanh Thanh, ném cô ta xuống dưới đất, chiếc ghế lăn trên người cô ta. Anh túm lấy cổ của cô ta: “Tốt nhất cô nên thành thực một chút, nếu không tôi sẽ công khai chuyện xấu của cô cho mọi người biết, khiến cô ngóc đầu làm người nổi.”
“Là ba của anh ép tôi.” Diêu Thanh Thanh hét lên, cô ta không phản kháng, tay cô ta đặt trên đất nhưng lại nắm chặt thành quyền.
Cô ta biết rõ, cô ta không đánh nổi người đàn ông này, đánh trả chỉ khiến anh ta càng thêm điên cuồng thôi.
“Hừ, con khốn!” Người mặc áo khoác da buông cô ta ra, anh ta nhét tiền vào trong túi áo, sau đó mới liếc nhìn Diêu Thanh Thanh đang bò từ dưới đất lên, anh ta cảnh cáo nói: “Cô thành thật một chút, thời gian này đi mà kiếm chút tiền đi, tiệm bán quần áo đang tốt, cô nói đóng là đóng, hiện giờ không có chút thu nhập nào, tôi nói cho cô biết, Diêu Thanh Thanh, tôi không cần biết cô có làm gái hay đi cướp ngân hàng, mỗi tháng phải có sáu mươi triệu, một phân cũng không được thiếu, nếu không tôi sẽ cho cô chết!”
Nói xong những lời nói độc địa đó, người đàn ông mặc áo khoác da rời đi, anh ta đóng cửa đến sầm một tiếng.
Diêu Thanh Thanh ngồi khóc trên nền nhà.
Lâm Tử Lạp lo lắng: “Điều này có thể nói lên cái gì?” Điều cô không hiểu chính là, tại sao Tông Triển Bạch lại nghi ngờ cô ta.
“Nói lên Diêu Thanh Thanh không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, không có người nào có thể sống trong sự uy hϊế͙p͙ mãi được, trong lúc bị cướp đoạt vẫn giữ được trái tim thuần khiết. Biết không? Người tôi phái đi đóng giả làm người đưa chuyển tiền cho Bạch Dận Ninh đã bị Diêu Thanh Thanh đút tiền.”
Lâm Tử Lạp không hiểu hỏi: “Tại sao cô ta lại phải đút tiền?”
“Cô ta không muốn Bạch Dận Ninh biết mối quan hệ của cô ta và của người đàn ông mặc áo da này.”
Rất rõ ràng, cô ta còn có bí mật đang che dấu Bạch Dận Ninh.
“Có phải em muốn hỏi anh, tại sao lại nghi ngờ cô ta không?” Tông Triển Bạch vuốt tóc của cô, cuốn vài sợi tóc vào tay để đùa nghịch.
Lâm Tử Lạp thành thật gật đầu.
Tông Triển Bạch giải thích cho cô: “Động cơ của cô ta thì anh không dám khẳng định, nhưng cô ta có một khả năng.”
“Có năng lực gì?”
Khả năng một mình loại trừ Hà Thuỵ Trạch, hiện giờ Hà Thuỵ Trạch không dám xuất hiện ở ngoài sáng, anh ta không thể ra vào khách sạn một cách bình thường được, cũng không thể biết rõ vị trí của những chiếc camera giám sát được.
Nhưng Diêu Thanh Thanh thì có, cô ta có quan hệ tốt với Bạch Dận Ninh, cô ta ra vào khách sạn người khác sẽ không nghi ngờ.