Mê Vợ Không Lối Về

Chương 297

 
“Thầy à, thầy còn có người thân không?” Lâm Tử Lạp lễ phép hỏi như vô ý.
 
Ông lão đang gắp thức ăn chợt khựng lại, ông đưa thức ăn vào miệng nhai chậm rãi, qua một lúc lâu mới nói: “Có.”
 
“Vậy tại sao không thấy về?”
 


Ông lão cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn cô, rõ ràng cô đang dò hỏi chuyện của ông.
 
Lâm Tử Lạp vội vàng giải thích: “Em chỉ tiện miệng hỏi thôi…”
 
“Tôi có một em gái.”
 
Ông lão ngắt lời Lâm Tử Lạp.
 


Lúc Bạch Dận Ninh tìm thấy ông, ông đã quyết định cho dù phải phản bội ước định cũng phải truyền lại kỹ thuật làm sợi Hương Vân đời đời đơn truyền của nhà họ Trình.
 
Ông giữ Lâm Tử Lạp lại dạy cô kỹ thuật làm sợi Hương Vân nên có một vài chuyện chắc chắn không giấu nổi.


 
Sau mấy ngày quan sát, ông cảm thấy Lâm Tử Lạp thực sự là một cô gái tốt, kiên trì, thông mình, học nhanh gần như không cần ông quá nhọc lòng.
 
“Bà ấy gả tới thôn khác rồi ạ?” Ông lão đã bằng lòng nói, Lâm Tử Lạp liền nhân cơ hội hỏi thêm.
 


“Không phải thôn khác mà là nơi cách nơi này rất xa, rất ít khi quay về, bây giờ trong nhà chỉ có một mình tôi, có điều tôi đã liên lạc với nó rồi, chắc không lâu nữa sẽ về.”
 
Ông lão lạnh lùng nói.
 
Trong giọng nói lại chất chứa thêm nỗi u buồn.
 


Ông nhìn Lâm Tử Lạp: “Lúc đó, cô muốn biết gì cứ hỏi con bé.”
 
Lâm Tử Lạp nhìn ông lão ngạc nhiên, ông ấy lại biết chuyện cô muốn hỏi.
 
Hơn nữa hình như chuyện cô muốn biết, em gái ông đều biết.
 
Em gái của ông là ai?”
 


Ông lão chần chừ: “Đợi cô gặp được người thì sẽ biết là ai, bây giờ cô cứ ăn cơm đi.”
 
“Vậy khi nào khi cô ấy quay lại?” Lâm Tử Lạp hỏi đến cùng.
 
Cô kích động trong lòng, cô phỏng đoán: “Em có quen người này không?”
 


“Bình thường tôi thấy cô khá trầm tĩnh, sao lúc này lại không kiên nhẫn được vậy?” Ông già nghiêm túc: “Không nói, chuyện nhỏ không nhịn, làm hỏng đại cục.”
 
Ông lão đứng lên: “Ăn cơm xong đi, tôi đi về phòng trước.”
 


Lâm Tử Lạp gật đầu, bản thân lại kích động rồi, hôm nay ông ta nói cho cô những chuyện này, chứng tỏ ông ta tự nguyện nói hết những điều mà ông ta biết.
 
Hiện giờ cô chỉ cần kiên nhẫn đợi em gái ông ta quay lại, hoặc những nghi hoặc trong lòng bà ấy, tất cả sẽ được giải quyết.
 


So với phía sau nhà yên tĩnh, phía trước nhà ồn ào hơn rất nhiều.
 
Bởi vì Lâm Tử Lạp phải ở lại, Bạch Dận Ninh cũng không đi, anh ấy cũng không đem theo ai cả, chỉ có một trợ thủ đắc lực đi theo, so với một bên nhiều người như Tông Triển Bạch, bên Bạch Dận Ninh đúng là yếu thế hơn hẳn.
 


Con suối róc rách chảy, mặt sông sóng gợn lấp lánh, giống như hàng ngàn ngôi sao đang trôi vào ngân hà.
 
Lúc này hai đứa trẻ, Tô Trạm và Tân Na đang chơi cờ, Tông Triển Bạch đứng một mình ở đầu cầu, quay đầu nhìn bệnh viện.
 


Nông thông không giống thành phố, thành phố chỗ nào cũng có đèn, ở đây, mỗi khi trời tối, chỗ nào cũng tối đên như mực, chỉ có những ngày có ánh trăng mới có thể nhìn thấy những vật xung quanh.
 


Lúc này, đằng sau nhà là một màu tối đen, anh không nhìn thấy gì hết, càng không nhìn thấy bóng dáng của Lâm Tử Lạp, hai tay anh run rẩy nhưng ánh mắt vẫn cứ dõi nhìn, giống như đang chờ đợi cô sẽ xuất hiện.
 


“Không ngờ rằng tình cảm của tổng giám đốc Tông và vợ lại tốt đến như vậy.” Bạch Dận Ninh lăn xe lăn dừng bên bờ sông, anh ấy nhàn nhạt cười: “Có một câu tục ngữ, một ngày không gặp như cách ba thu.”
 


Sắc mặt của Tông Triển Bạch trong tháng qua lúc sáng lúc tối, anh lạnh lùng xoay người, nhìn từ cao xuống thấp: “Tôi thấy giám đốc Bạch nên đi làm phóng viên chuyên lo chuyện tầm phào trong giới showbiz, quan tâm chuyện riêng tư của người khác như vậy, ở một nơi nhỏ bé như Bạch Thành thì đúng là tội anh quá.”