Mê Vợ Không Lối Về

Chương 296

 
Nếu như người đàn ông này không phải ba của con cô, cô cũng từng động lòng với anh thì cô sẽ không làm chuyện không tốt này.
 
Cô đưa tay chủ động ôm lấy eo anh gầy: “Em nhất định sẽ bảo vệ tốt cho bản thân.”
 


Tông Triển Bạch đỡ lấy đầu cô, đặt một nụ hôn nóng hổi in hằn trên trán: “Anh đợi em.”
 
Lâm Tử Lạp cũng không muốn xa hai đứa bé lâu quá nên gật đầu.
 


Tông Triển Bạch quyết định ở lại, Thẩm Bồi Xuyên và người của anh cũng ở lại, Tô Trạm và Tân Na quay về khách sạn thu dọn đồ đạc, sau căn nhà gỗ của ông lão có một biệt viện, ông để họ ở phía trước nhưng có một điều kiện là không được bước vào sân sau nửa bước.
 


Sân sau chỉ có ông và Lâm Tử Lạp, tới khi Lâm Tử Lạp học xong mới có thể ra ngoài giống như đóng cửa tu luyện được hiện đại hóa.
 


Sân sau vẫn là nhà gỗ nhưng trong phòng đều rất hiện đại, thậm chí có rất nhiều đồ dùng công nghệ cao được bày bố ngăn nắp không chút bụi bẩn. Có thể nhận ra nơi này thường xuyên được quét dọn hoặc có người thường tới lui.
 


Ông lão đưa một quyển sổ tay cho cô: “Sổ tay tôi làm, cô có thể xem nhiều một chút, trước đây từng tiếp xúc với những thứ này không?”
 


Lâm Tử Lạp nhận lấy bằng hai tay thành thật nói: “Chưa từng tiếp xúc với máy móc làm vải nhưng biết rất nhiều loại vải, đặc tính của chúng phù hợp làm quần áo như thế nào.”
 
Ông lão gật đầu, hình như cũng khá hài lòng với câu trả lời của Lâm Tử Lạp.
 


Chỉ là nhìn thấy một số thứ trong căn phòng, ông lại bắt đầu phiền muộn: “Cuối cùng không thể lại nhìn thấy mặt trời.”
 
“Thưa thầy, tại sao thầy lại nói vậy?” Thực ra đây cũng là điều cô tò mò, tại sao sợi Hương Vân lại dần mai một?”
 


“Tại sao thầy không đi khỏi nơi này…”
 
“Xem hết toàn bộ sổ tay tôi đưa, ngày mai tôi kiểm tra.” Nói rồi, ông lão đi khỏi phòng.
 
Rất rõ ràng, ông không muốn nói chuyện này với cô.
 


Lâm Tử Lạp cũng không vội, hôm nay mới là ngày đầu tiên, từ từ cũng được. Cô cảm thấy ở đây sớm muộn cũng tìm hiểu được điều mình muốn biết.
 


Sân sau không giống sân trước còn có vài phòng mà sân sau ngoài phòng để máy mọc chỉ còn hai phòng không lớn để đặt một chiếc giường và một chiếc bàn, gần như đã chiếm hết diện tích nhưng rất yên tĩnh.
 
Ngồi xuống đọc sách rất chú tâm.
 


Lâm Tử Lạp vừa ngồi đã hết một ngày.
 
Ông lão tới thăm cô mấy lần đều rất thích sự nỗ lực của cô.
 
Buổi tối, ông lão nấu cơm rồi gọi Lâm Tử Lạp ra ăn.
 


Trong sân nhỏ, có một cái bàn gỗ vuông, hai cái ghế nhỏ và hai cái đĩa, một con cá và một đĩa rau xanh được đặt trên bàn.
 
Lâm Tử Lạp chủ động bưng bát và lấy đũa cho ông lão: “Của thầy ạ.”
 
Ông lão mỉm cười.
 


Lần đầu tiên Lâm Tử Lạp nhìn thấy ông cười, cảm thấy rất thân thiết.
 
“Tôi bắt được con cá này trong một cái lồng từ một con lạch. Hoàn toàn không ô nhiễm, yên tâm ăn đi.” Ông lão gắp một miếng cá vào bát của Lâm Tử Lạp: “Thử xem vị thế nào.”
 


Lâm Viên Trung cũng chưa từng tốt với cô như vậy, không hiểu sao cô lại thấy mũi cay sè, cúi đầu bỏ miếng cá vào miệng.
 
Không cần bỏ nhiều gia vị nên gần như giữ hết được vị nguyên chất, thịt cả tươi ngon, vị nhạt nhạt, ngọt ngọt rất độc đáo.
 


“Bỏ đường ạ?” Lâm Tử Lạp hỏi.
 
“Không, mình cá vốn có chút vị ngọt nhưng chỉ có cá sông này có vị ngọt, chỗ khác không có.” Ông lão nhẹ nhàng nói, rất nhẫn nại với câu hỏi của Lâm Tử Lạp.
 


Sau đó, Lâm Tử Lạp hỏi ông rất nhiều câu hỏi, đều liên quan tới những chỗ không hiểu trong sổ tay.
 
Ông lão cũng kiên nhẫn giải đáp.
 
Lâm Tử Lạp cứ như vậy mà yên ổn ở đó một tuần, chưa từng tới sân sau một bước.
 


Hầu hết thời gian, cô ở trong phòng máy nơi sản xuất vải, cô đã quen với hoạt động của máy nhưng chưa học được gì sâu.
 
Nhưng cô cũng không nôn nóng cảm thấy chưa tới lúc, nếu như tới lúc, ông lão sẽ dạy cô.
 


Lại là một buổi tối, cùng một địa điểm, vẫn là hai đĩa rau, hai bát cơm, hai người ngồi ăn.