Mê Vợ Không Lối Về

Chương 292

 
Anh ta cảm nhận được sự không bình thường ở đây.
 
Thú vị.
 


Nụ cười trên mặt Bạch Dận Ninh dần lan ra, rạng rỡ mà thân thiết: “Tên cháu rất êm tai, Hi Thần, khởi đầu mới, vạn sự đổi mới, cái gọi là sự tinh tuý nhất của một ngày ở buổi sáng đây mà, ba cháu đặt cho cháu sao?”
 
“Không, là mami cháu đặt.” Lâm Tinh Tuyệt đáp.
 


Bé hoàn toàn không hề phát hiện ra mưu kế của anh ta.
 
Anh ta luôn cười như vậy nên người khác không cảm nhận được anh ta là người xấu.
 
Lòng phòng bị của Lâm Tinh Tuyệt giảm xuống.
 
“Ồ, mami cháu rất lợi hại…”
 


Khi nói, anh ta đã nhìn thấy Lâm Tử Lạp và Tông Triển Bạch đang đi ra.
 
“Hôm nay tôi đưa cô đi gặp một người thợ.”
 
“Được.” Lâm Tử Lạp thoải mái đồng ý: “Vậy anh đợi tôi một lát.”
 


Cô quay đầu nhìn Tông Triển Bạch, còn chưa kịp lên tiếng đã nghe anh nói: “Anh đi cùng em.”
 
Tên Bạch Dận Ninh này vô cùng nhiệt tình với Lâm Tử Lạp, điều này khiến Tông Triển Bạch rất không thích.
 
Để anh ta đi riêng với Lâm Tử Lạp?
 
Trừ khi anh bị điên.
 


“Hai đứa bé phải làm sao?” Lâm Tử Lạp trừng lớn mắt, ngạc nhiên vì Tông Triển Bạch sẽ đi cùng mình.
 
“Đưa theo.” Để hai con ở lại anh không yên lòng, nhất định phải đưa theo bên mình mới có thể an tâm.
 


Lâm Tử Lạp cũng hiểu một chút về tính cách Tông Triển Bạch, anh đã quyết định thì e là cô cũng khó mà thay đổi.
 
“Xa không? Hôm nay có thể quay lại không?” Lâm Tử Lạp hỏi, nếu xa thì cô cần chuẩn bị ít đồ dùng sinh hoạt cho con.
 


“Bây giờ xuất phát thì hôm nay kịp về.” Bạch Dận Ninh trả lời, khi nói ánh mắt anh ta lại nhìn Tông Triển Bạch: “Tổng giám đốc Tông không yên lòng về tôi sao?”
 


Tông Triển Bạch cười lạnh một tiếng, giọng nói không cao không thấp nhưng đủ khiến người khác sợ hãi, tay anh ôm lấy vai Lâm Tử Lạp: “Trước nay tôi không hề coi tổng giám đốc Bạch là đối thủ.”
 
Ngụ ý anh ta vẫn chưa đủ tư cách.
 


Bạch Dận Ninh cũng không giận, mỉm cười hoà ái dễ gần: “Vậy tôi đợi ở ngoài.”
 
Anh nâng tay lên để Cao Nguyên đẩy anh ta ra ngoài.
 
“Anh ta là ai vậy?” Tô Trạm tới bên Thẩm Bồi Xuyên rồi hỏi.
 
“Người bản địa của thành phố Bạch.”
 
Thẩm Bồi Xuyên nói qua loa.
 


“Không đơn giản, một người thọt có thể khiến người khác tín phục, chắc chắn có chút tài năng.” Tô Trạm xoa cầm, thu hồi tầm mắt nhìn Bạch Dận Ninh rồi quay đầu nhìn Thẩm Bồi Xuyên: “Vừa nãy nói ra ngoài là muốn đi đâu vậy?”
 
“Một người thợ biết chế tạo sợi Hương Vân.”
 


“Woa, sợi Hương Vân?” Tân Na ở bên nghe thấy từ này, kích động suýt nữa thì nhảy lên.
 
Tô Trạm ngạc nhiên nhìn cô ấy: “Thứ này rất quý gì? Sao tôi chưa từng nghe tới nhỉ?”
 
Tân Na khinh thường nhìn anh ấy: “Anh thì biết cái gì?”
 
Tô Trạm: “…”
 
“Tôi…”


 
Tân Na không nghe lời anh ấy nói, nhấc chân rời đi, thu dọn đơn giản một chút cùng Lâm Tử Lạp sau đó đoàn ngoài ra cửa khách sạn.
 
Tất cả mọi người đều đi, họ đi ba xe, phía trước là hai chiếc xe của Bạch Dận Ninh dẫn đường.
 


Xe càng đi càng tới nơi hẻo lánh, theo đó con đường cũng gập ghềnh hơn.
 
Sau khi xe đi vào một thôn trang nhỏ có phong cảnh tươi đẹp, Lâm Tử Lạp lập tức bị cảnh vật xung quanh hấp dẫn.
 


Đây là một thôn nhỏ toạ lạc giữa dòng sông và dãy núi, nhà cửa có tạo hình đặc biệt chiếu sáng cùng dãy núi, những vườn nho liên tiếp nhau rải rác trên khắp sườn núi hướng về phía mặt trời, sau khi xe đi vào thôn, một mùi hương hỗn hợp của bùn đất và nho Diệp Thanh Hương quyện vào nhau bay tới.