Mê Vợ Không Lối Về

Chương 291

 
Tô Trạm nói năng hùng hồn, khí thế tăng lên.
 


Anh ấy đã nói như vậy rồi Lâm Tử Lạp cũng không tiện nhiều lời, tục ngữ có câu ‘Phá mười ngôi chùa cũng không phá một đôi uyên ương’, vì vậy cô chỉ nói một câu: “Nếu hai người đã quyết định thì hãy quên chuyện trước kia đi mà đối xử với Tân Na cho tốt.”
 


Tân Na lập tức cảm thấy khó xử, cúi đầu nói: “Chị Lâm, em… không phải em cố ý giấu chị…”
 
“Không sao, thời gian không còn sớm nữa, ăn sáng trước đã.”
 


Cô sẽ không trách Tân Na vì cô ấy đã là người trưởng thành, chắc chắn biết mình đang làm gì, cô lo lắng, chỉ sợ Tô Trạm làm tổn thương cô ấy.
 
Dù sao hai người mới quen nhau chưa lâu, Tô Trạm miệng lưỡi trơn tru, chỉ sợ Tân Na chịu thiệt.
 


Tân Na đập vào tay Tô Trạm rồi tới trước mặt Lâm Tử Lạp: “Chị Lâm.”
 
Lâm Tử Lạp ôm vai Tân Na rồi cùng ngồi trước bàn ăn để cô ấy không cần có gánh nặng tâm lý, chuyện tình cảm cứ nghe theo trái tim là được.
 
Tân Na không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Tử Lạp, cô chột dạ.


 
Vì cô và Tô Trạm căn bản không yêu nhau.
 
Tông Triển Bạch cầm tay Lâm Tử Lạp dưới gầm bàn, lòng bàn tay nắm chặt: “Người đều có số.”
 
Anh không hy vọng Lâm Tử Lạp vì chuyện của người khác mà quá lo lắng.
 
Anh đặt ly sữa bò nguyên chất trước mặt cô: “Uống đi.”


 
Lâm Tử Lạp hiểu ý anh, không phải cô muốn can thiệp, chỉ là xét về quan hệ của mình và Tân Na nên cô thay cô ấy suy nghĩ một chút mà thôi, cô cầm cốc sữa lên uống.
 
“Mami.” Lâm Huệ Tinh đưa quả trứng Tông Triển Bạch đã bóc vỏ cho mình cho Lâm Tử Lạp: “Mẹ ăn cái này đi.”
 


Cô gái nhỏ nâng bàn tay bé xinh lên, trong tay cầm một “quả bóng trắng” đưa tới bên miệng Lâm Tử Lạp.
 
Là một đứa bé có hiếu.
 


Lâm Tử Lạp hướng về tay con gái rồi cắn một miếng, rõ ràng là vị của trứng gà nhưng không biết vì sao lại cảm thấy mùi vị của trứng gà hôm nay cực kỳ ngon.
 
Cô xoa đầu con gái, khoé miệng dính lòng đỏ trứng mà không hề hay biết, Tông Triển Bạch rút một tờ giấy rồi lau cho cô.
 


Lâm Tử Lạp rất không tự nhiên, dù sao cũng có nhiều người như vậy, cô đưa tay muốn tự mình lau nhưng cuối cùng lại đối diện với đôi mắt thâm thuý của Tông Triển Bạch.
 
Nghĩ đến lời anh nói muốn thể hiện “ân ái” ở ngoài nên cô lại rụt bàn tay đã đưa ra về.
 


Mặc cho anh lau miệng mình, Lâm Huệ Tinh rúc vào lòng Tông Triển Bạch cười khanh khách, bé vô cùng thích ba mẹ như vậy.
 
Cô cảm thấy mình thật hạnh phúc.
 


Tô Trạm nhìn mà sửng sốt, anh uống “ừng ực” một ngụm sữa bò lớn: “Bồi Xuyên không đưa bạn gái theo mà sáng sớm đã bị ném thức ăn cho chó, cậu bảo cậu ấy làm sao chịu nổi, từng này tuổi rồi vẫn chưa từng yêu ai.”
 
Nói xong chính anh ấy cũng tự buồn cười.
 


Thẩm Bồi Xuyên ghét bỏ nhìn anh ấy, ăn xong miếng trứng cuối cùng rồi đứng dậy.
 
Lâm Tinh Tuyệt cũng đứng lên: “Con cũng ăn xong rồi.”
 
“Nào, chú dắt cháu.” Thẩm Bồi Xuyên càng ngày càng cảm thấy mình và nhóc con này chung đường.
 


Họ đi tới cửa thì gặp Bạch Dận Ninh đang đi về phía này.
 
Thẩm Bồi Xuyên dừng bước: “Sao anh Bạch lại tới đây?”
 
“Tôi tới tìm cô Lâm.” Trên mặt Bạch Dận Ninh lại mang theo nụ cười hời hợt đó.
 


Thẩm Bồi Xuyên cũng cười: “Bây giờ cô ấy đang ăn sáng, hay là anh Bạch đợi ở đây một chút?”
 
“Được.” Bạch Dận Ninh không hề để ý.
 


Ánh mắt anh ta dừng trên người Lâm Tinh Tuyệt, cậu nhóc nhìn không lớn nhưng lại vô cùng khôi ngô, đôi mắt và khuôn mặt như đúc ra từ một khuôn với Tông Triển Bạch, giống nhau như đúc.
 
“Cháu là Tiểu Hi?” Bạch Dận Ninh cười hỏi.
 


Lâm Tinh Tuyệt lịch sự đáp: “Vâng, cháu là Lâm Tinh Tuyệt, chú có thể gọi cháu là Tiểu Hi.”
 
Bạch Dận Ninh sững sờ, Lâm Tinh Tuyệt?
 
Mang họ mẹ?
 
Đừng nói gia tộc lớn như nhà họ Tông, cho dù là gia đình bình thường, con cũng không theo họ mẹ chứ đừng nói còn là bé trai.