Mê Vợ Không Lối Về

Chương 245

 
Đầu tiên là nguồn gốc của Bạch Thành.
 
Chỗ này trước đây không gọi là Bạch Thành, mà gọi là huyện Mông Thành.
 


Ở đây có một doanh nhân tên Bạch Hồng Phi, ông ấy đã giải quyết được vấn đề việc làm cho người dân địa phương, nên để tưởng nhớ ông ấy, về sau này khi đổi tên, Bạch Thành chính là được đặt theo họ của ông ấy.
 


Dân số ở Bạch Thành không nhiều, nhưng hiện tại phát triển rất mạnh, người dân ở đây cơ bản đều làm việc trong doanh nghiệp của Bạch Thị.
 


Tông Triển Bạch tiếp tục kéo xuống, không có nhiều thông tin về Bạch Hồng Phi, ngoại trừ việc ông ấy đã trải qua nhiều thăng trầm khi bắt đầu kinh doanh, không có thông tin về tình cảm và gia đình.
 
“Ba ơi.” Lâm Huệ Tinh cất tiếng gọi Tông Triển Bạch.
 


“Chúng ta ở khách sạn sao? Nếu như ở, thì tôi sẽ đi sắp xếp.” Thẩm Bồi Xuyên hỏi lại một lần nữa.
 
Tông Triển Bạch đứng dậy, quay đầu qua nhìn anh ấy nói: “Ở.”
 
Trên xe tuy là nói cái gì cũng có, nhưng không gian nhỏ, nên suy cho cùng thì việc nghỉ ngơi trên xe cũng không thoải mái.
 


“Cúc áo rơi rồi.” Lâm Huệ Tinh ngồi khoanh tròn trên giường, bên cạnh là Lâm Tinh Tuyệt đang nằm ngủ thϊế͙p͙ đi.
 
“Ba xem nào.”
 
Lâm Huệ Tinh nhặt lấy cúc áo đưa đến trước mặt anh, chỉ vào chỗ cổ áo: “Ở đây, bị rơi ra.”
 


“Ba lấy cho con một bộ khác.” Trang Kha Nguyệt thu dọn quần áo cho cô bé, đều đặt ở trong tủ, anh mở tủ ra tìm lấy một bộ: “Bộ này nhé?”
 
Lâm Huệ Tinh lắc đầu: “Đó là đồ ngủ.”
 
Tông Triển Bạch tiếp tục tìm: “Bộ này?”
 


“Để con tự tìm.” Lâm Huệ Tinh đã vô cùng thất vọng với Tông Triển Bạch, từ trên giường trượt xuống, lôi đồ ở trong tủ ra, cầm lấy một chiếc váy màu xanh: “Bộ này, sinh nhật lần trước mami đã mua cho con.”
 


Không nhắc đến sinh nhật, Tông Triển Bạch cũng vẫn chưa biết hai đứa trẻ được sinh ra lúc nào.
 


Tông Triển Bạch giúp cô bé cởi bộ đồ bị rơi mất cúc ra, mặc chiếc váy màu xanh mà cô bé thích lên, thêm một chiếc áo len dệt kim, trông rất xinh đẹp, Lâm Tử Lạp rất biết chăm chuốt cho con gái, biết con bé hợp với kiểu quần áo như nào.
 


Nhìn con gái trái tim Tông Triển Bạch khẽ rung động, hỏi: “Tiểu Nhụy, sinh nhật của con vào lúc nào?”
 
“Tháng 5 ạ.” Cô bé bĩu môi: “Sinh nhật năm nay đã qua lâu rồi, chỉ có thể đợi đến sinh nhật năm sau thôi.”
 
Tông Triển Bạch đưa tay ra xoa đầu cô bé.
 


Lúc này xe đã dừng lại, Thẩm Bồi Xuyên bước vào: “Tìm được khách sạn rồi, đây là khách sạn tốt nhất ở Bạch Thành.”
 
Anh ấy dang hai tay ra: “Thuộc sự sở hữu của doanh nghiệp Bạch Thị.”
 


Không quá bất ngờ vì đại đa số các doanh nghiệp ở Bạch Thành đều thuộc sự sở hữu của Bạch Thị.”
 
Con có thể gặp mami không?” Lâm Huệ Tinh được Tông Triển Bạch ôm vào trong khách sạn, tưởng đã đến nơi có thể gặp Lâm Tử Lạp cho nên mới hỏi.
 


Tông Triển Bạch ngây người, rất nhanh lấy lại bình tĩnh: “Cô ấy đang chơi trốn tìm với chúng ta, cô ấy muốn ta đi tìm, giờ chúng ta vẫn chưa tìm được cô ấy.”
 
Lâm Huệ Tinh chu môi: “Vâng ạ.”
 


Bạch Thành không rộng lớn, nói là một huyện thành nhưng thực ra lại giống một gia tộc lớn, thuộc gia tộc Bạch Thị.
 
Khách sạn không được tính là năm sao nhưng môi trường, vệ sinh, phục vụ đều rất tốt.
 


Thẩm Bồi Xuyên ôm Lâm Tinh Tuyệt vẫn chưa ngủ dậy trên tay, phía sau còn có vài người giúp xách hành lý.
 
“Đây là khách sạn lớn nhất Bạch Thành, hết cách rồi, nơi nhỏ thế này cậu có quen không?”
 
Từ khi nào mà Tông Triển Bạch ở được cái khách sạn như thế này?
 


“Trong này rất ổn mà?” Lâm Huệ Tinh chớp mắt, không hiểu sao chú Thẩm nói như vậy.
 
Tông Triển Bạch để cô bé dựa đầu vào lòng mình, không để bé nghe thấy, Lâm Huệ Tinh mở to mắt nhìn khuôn mặt anh, khóe mặt hạ xuống, cong cong như hình trăng lưỡi liềm.
 


“Ba ơi, ba đẹp trai quá.” Nói xong cô bé ngại ngùng vùi đầu vào lòng anh trốn.
 
Bỗng dưng anh được lời nói của con gái làm cho vui vẻ, từ khi Lâm Tử Lạp mất tích anh chưa cười lần nào, lúc này lại vì lời này của con mà khóe miệng giãn ra vài phần.
 
“Vậy con có yêu ba không?”