Mê Vợ Không Lối Về

Chương 236

 
Sau vài lần hít sâu liên tiếp, tâm trạng của Lâm Tử Lạp dần bình tĩnh lại, trong đầu cô đột nhiên hiện lên khuôn mặt của Tông Triển Bạch.
 
Trái tim cô lập tức thắt lại.
 
Người đàn ông đó có lo lắng vì cô mất tích không?
 
Cô không biết.
 


Khi ngòi bút chạm vào giấy, cô dường như biết được mình muốn vẽ cái gì, và rồi ngòi bút bay múa trên giấy.
 

 
“Cậu chủ.”
 
Bạch Dận Ninh về đến nhà, Tiểu Liễu vội vàng cầm lấy áo khoác của Bạch Dận Ninh từ tay tài xế.
 


Bạch Dận Ninh liếc về phía phòng của Lâm Tử Lạp và hỏi: “Hôm nay cô ấy đã làm gì ở nhà?”
 
Tiểu Liễu không hề giấu giếm mà trả lời ngay lập tức: “Hôm nay cô Lâm ra khỏi phòng để gọi điện thoại.”
 
Bạch Dận Ninh ngước mắt lên nhìn cô ấy.
 


Tiểu Liễu vội vàng giải thích: “Em chỉ vào phòng bếp rót một ly nước, không phải cố tình để cô ấy có cơ hội chạm vào điện thoại…”
 
“Có gọi được không?” Bạch Dận Ninh cắt ngang lời giải thích lộn xộn của cô ấy.
 


Tiểu Liễu nghĩ ngợi rồi lắc đầu: “Không có, em đã cúp máy.”
 
“Anh biết rồi.” Dứt lời, anh ấy đẩy bánh xe lăn về phía phòng của Lâm Tử Lạp.”
 


Cửa phòng của Lâm Tử Lạp không đóng. Cô đã vẽ rất nhiều tờ bản vẽ, vì hơi mệt nên nằm nhoài xuống mặt bàn để nghỉ ngơi, sau đó cũng vô thức ngủ thϊế͙p͙ đi.
 


Bạch Dận Ninh đẩy bánh xe lăn nhẹ hơn, khi tới gần giường mới phát hiện Lâm Tử Lạp đã ngủ. Anh ấy đưa tay cầm lấy bản vẽ trên bàn của cô, nét vẽ tinh tế mượt mà. Anh biết đây chỉ là bản vẽ phác thảo, nhưng ý tưởng và sáng kiến của cô lại có thể làm cho người ta nhìn ra được cô muốn thể hiện cái gì.


 
Có thể thấy rằng kỹ năng của cô rất cao.
 
Anh ấy ngước mắt lên nhìn cô và thầm nghĩ, cô là nhà thiết kế thời trang ư?
 


“Cậu chủ, cô ấy là nhà thiết kế thời trang đó.” Tiểu Liễu đã vào phòng từ lúc nào chẳng hay. Khi thấy Bạch Dận Ninh cầm bản vẽ, cô ấy bèn bước tới nhìn xem. Quả nhiên Lâm Tử Lạp không nói dối, cô là một nhà thiết kế thời trang, nếu không thì làm sao chỉ vẽ bừa mà có thể vẽ ra bản thảo khiến người ta kinh ngạc như thế.


 
Mặt Bạch Dận Ninh hơi sầm lại, như thể vì giọng cô ấy quá to.
 
Tiểu Liễu vội vàng cúi đầu xuống, tủi thân mím môi. Cô ấy không cố tình làm ồn lúc Lâm Tử Lạp ngủ, chỉ là nhìn thấy bản vẽ trong tay anh nên theo bản năng giải thích một câu.
 


“Tiểu Liễu, sau này không được lỗ mãng như vậy nữa.”
 
Tiểu Liễu rũ đầu xuống: “Em biết rồi.”
 
“Ưm…”
 
Trong lúc ngủ mơ, Lâm Tử Lạp nghe thấy ai đó nói chuyện, cô cau mày thật chặt, rồi từ từ mở mắt ra.
 


“Có phải tôi đã đánh thức cô không?” Bạch Dận Ninh nhìn người phụ nữ vừa tỉnh lại với đôi mắt ngái ngủ.
 
Lâm Tử Lạp giơ tay lên dụi mắt, động tác này mới làm cô phát hiện tay mình đã tê cứng, cô khó chịu kêu một tiếng.
 


“Sao vậy, tay tê rồi hả?” Bạch Dận Ninh giơ tay ra: “Phải tay này không, tôi xoa bóp giúp cô.”
 
Lâm Tử Lạp đột nhiên rút cánh tay bị anh ấy chạm vào, sau đó vội vàng xua tay: “Không cần, không cần, tôi tự làm là được.”
 


Lúc nói chuyện, cô dùng sức xoa bóp cánh tay bị tê của mình, cố gắng nhanh chóng giảm bớt sự tê mất cảm giác này.
 
Bạch Dận Ninh lặng lẽ rút tay lại, anh ấy cũng không tức giận vì sự chán ghét của Lâm Tử Lạp mà hỏi: “Có thích không?”
 
Hả?
 


Khi chạm vào bể cá bên cạnh giường, Lâm Tử Lạp mới hiểu anh ấy đang nói về cái gì, bèn gật đầu qua loa: “Cá rất hiếm.”
 
Bạch Dận Ninh đặt bản vẽ lên bàn, sau đó vừa rút tay lại vừa nói: “Nếu nó có thể khiến cô mỉm cười, đó là may mắn của nó.”