Mê Vợ Không Lối Về

Chương 235

 
Tiểu Liễu trợn to hai mắt và nhìn cô đầy ngưỡng mộ: “Cô là nhà thiết kế thời trang? Wow, thật lợi hại.”
 


Lâm Tử Lạp thẹn thùng trước ánh mắt nóng bỏng của cô ấy. Một nhà thiết kế thời trang mà thôi, chỉ có chút ít thành tích trong lĩnh vực của riêng mình, không có gì đáng nhắc tới.
 


“Cô chờ chút, tôi đi lấy cho cô.” Tiểu Liễu thì rất phấn khích, như thể nhà thiết kế thời trang là nhân vật gì đó ghê gớm lắm vậy.
 


Chỉ chốc lát sau, Tiểu Liễu đã cầm giấy bút Lâm Tử Lạp cần vào phòng và đưa nó cho Lâm Tử Lạp, cô ấy còn đặt một cái bàn ăn nhỏ lên giường, sau đó nói một cách khó hiểu: “Được thấy thật rồi.”
 
Hả?
 
Lâm Tử Lạp khó hiểu nhìn cô ấy.
 
Cái gì thật?


 
Tiểu Liễu hơi xấu hổ, xoa xoa tay nhỏ giọng đáp: “Hồi nhỏ tôi cũng muốn trở thành một nhà thiết kế thời trang, nhưng tôi không có cơ hội học, thậm chí chưa từng thấy nhà thiết kế thời trang, ý tôi là ngoài đời thật, trên TV thì đã thấy rồi.”
 


“Nếu cô thích, tôi có thể dạy cô.” Lâm Tử Lạp cũng không keo kiệt khi phải dạy cho người khác những gì mình biết.
 
Thiết kế thời trang chỉ có thể dạy về kĩ xảo, cảm hứng vẫn phải phụ thuộc vào chính bản thân.
 


“Thật ư?” Hai mắt Tiểu Liễu sáng ngời, nhưng nghĩ đến Bạch Dận Ninh, giọng cô ấy nhỏ xuống: “Mà thôi.”
 
“Sao vậy?” Lâm Tử Lạp không hiểu. Trông cô ấy có vẻ rất thích, có cơ hội tiếp xúc thì tại sao lại không muốn học?
 


“Cậu chủ yêu cầu tôi chăm sóc cô và dặn là không được để cô mệt mỏi. Nếu biết tôi để cô dạy cho tôi, cậu ấy chắc chắn sẽ tức giận.”
 
“Chúng ta không nói cho anh ấy là được mà?” Lâm Tử Lạp nói ra biện pháp của mình.
 


“Không được, không được.” Tiểu Liễu xua tay liên tục: “Tôi không thể lừa dối cậu chủ.”
 
Lâm Tử Lạp: “…”
 
Cô chẳng biết miêu tả kiểu “nghe lời” của Tiểu Liễu đối với Bạch Dận Ninh như thế nào nữa.
 
Hèn mọn thế đấy.
 
Thích một người là như vậy ư?


 
“Tiểu Liễu, để thu hút ánh mắt của một người, việc đầu tiên là phải có điểm nổi bật, vậy mới có thể thu hút sự chú ý của một người.” Lâm Tử Lạp không nhịn được mà muốn giúp đỡ cô gái này.
 
Cô có thể thấy được Tiểu Liễu rất tốt bụng.
 


Bạch Dận Ninh bảo Tiểu Liễu chăm sóc cho cô thì chắc chắn anh ấy cũng biết lòng trung thành của cô ấy đối với anh ấy.
 


Tiểu Liễu biết Lâm Tử Lạp muốn nói gì, cô ấy biết rõ thân phận của mình, dù mọi người có biết sự ngưỡng mộ và yêu thích của cô ấy đối với Bạch Dận Ninh, cô ấy cũng không thể thổ lộ. Thân phận của cô ấy sao có thể xứng với cậu chủ cơ chứ?
 


Cô ấy không cần nhiều, chỉ cần có thể ở bên cạnh cậu chủ, chăm sóc cho cậu chủ, cô ấy đã rất thỏa mãn rồi, cô ấy không đòi hỏi những thứ xa vời khác.
 
“Cô Lâm, cô vẽ đi, tôi ra ngoài trước, cô cần gì thì gọi tôi.”
 
Dứt lời, cô ấy chạy nhanh ra khỏi phòng.
 


Như thể đang trốn tránh thứ gì đó.
 
Lâm Tử Lạp thở dài một hơi. Nếu cô ấy không cố gắng đứng trước mặt người khác, làm sao Bạch Dận Ninh có thể nhìn thấy cô ấy chứ?
 
Thân phận rất quan trọng, nhưng cô nghĩ người quan trọng hơn.
 


Lẽ nào tình cảm phải dựa vào xứng vai xứng vế?
 
Chỉ có người giàu mới có tình cảm với người giàu ư?
 
Chẳng phải đó là vớ vẩn à?
 


Lâm Tử Lạp thở dài vì sự ngốc nghếch của Tiểu Liễu. Nếu thích thì phải tranh thủ, cố gắng một cách hèn mọn lặng lẽ như vậy, chưa chắc Bạch Dận Ninh sẽ tiếp nhận tình cảm.
 
Lâm Tử Lạp cầm bút lên và hít một hơi thật sâu để làm dịu tâm trạng nóng nảy của mình.