Mê Vợ Không Lối Về

Chương 202

 
Thẩm Bồi Xuyên nói đã hiểu, lái xe nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã tới trại giam.
 
Tông Triển Bạch ôm Lâm Tinh Tuyệt xuống, anh xoa đầu cậu bé: “Con chơi với chú Thẩm một lát, ba đi xử lí chút chuyện.”
 


Lâm Tinh Tuyệt không hiểu anh định làm gì, nhưng biết nơi anh đến là nơi cậu không nên xem nên ngoan ngoãn gật đầu.
 
Thẩm Bồi Xuyên nắm tay Lâm Tinh Tuyệt: “Đi thôi, đưa cháu đến xem phòng làm việc của chú nhé.”
 
Lâm Tinh Tuyệt gật đầu đi theo anh.
 


“Tổng giám đốc Tông.” Tiểu Lưu bước ra,
 
Tiểu Lưu là cấp dưới của Thẩm Bồi Xuyên, được anh sắp xếp vào đây.
 
Tông Triển Bạch gật đầu, Tiểu Lưu đi trước dẫn đường.
 
Vẫn là tòa nhà anh đến tối hôm đó, đi qua hành lang đi tới căn phòng cuối cùng.
 


“Trong này rất yên tĩnh, không có ai phá rối đâu ạ, tôi ở đây đợi anh.” Tiểu Lưu nói.
 
Tông Triển Bạch ừm một tiếng, bước tới căn phòng, cuối hành lang là một bức tường vững chắc, trên đó có một số ô cửa nhỏ, được làm lưới chống thoát hiểm, cửa phòng nằm sát tường.
 


Anh đẩy cửa ra, căn phòng hình lập phương, đến cửa sổ cũng không có, trên trần nhà có một bóng đèn tiết kiệm màu trắng, phía dưới là một chiếc ghế thẩm vấn, Hà Khiếu Ninh bị còng tay ngồi trên ghế.
 


Vẫn như cái đêm bị bắt, bộ đồ ngủ trên người cô ta rách rưới, để lộ những mảng da lớn.
 
Khóe miệng và bộ đồ vẫn còn vết máu khô, những vết thương trên đầu và khóe miệng vẫn chưa được xử lý, qua một ngày, vết thương đã đóng một lớp vảy mỏng.
 


Cô nghiêng đầu mỉm cười nhìn Tông Triển Bạch: “Lại đến thăm em à?”
 
Tông Triển Bạch đóng cửa, bước chân vừa bình tĩnh vừa chậm rãi, áp sát tầm mắt cô ta, cúi đầu nhìn cô ta nghi hoặc.
 


Hà Khiếu Ninh ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt anh rồi mỉm cười: “Nhìn em như vậy làm gì, nhớ em rồi à?”
 
Nhưng nghĩ lại thấy sai, lúc này đáng lẽ anh phải đi tìm “Lâm Tử Lạp” chứ, tại sao lại ở đây.
 


“Đáng lẽ lúc này anh phải đang ân ân ái ái với Lâm Tử Lạp chứ? Sao lại nhớ tới đến thăm em?”
 
Tông Triển Bạch vẫn bình tĩnh, khuôn mặt không lộ ra một biểu cảm nào, bình tĩnh đến mức khiến người ta không thể đoán được anh đang nghĩ gì.
 


Hà Khiếu Ninh thấy hơi bất ban, nhưng theo kế hoạch của họ thì hiện giờ “Lâm Tử Lạp” vẫn đang ở bên anh.
 
Hà Thụy Trạch cũng đã đưa Lâm Tử Lạp mất trí nhớ rời khỏi thành phố B.
 


Còn cô ta, Thẩm Bồi Xuyên cơ bản không tìm được bằng chứng buộc tội nào của cô ta, cô ta đã sắp xếp luật sư ổn thỏa rồi.
 
Đây là một kết cục đáng mừng.
 
Tuy nói cô mất đi Tông Triển Bạch nhưng cô lại giúp được cho anh trai.
 


Cô vốn dĩ đã không lấy được tình cảm của Tông Triển Bạch.
 
Kế hoạch thực hiện tới đây đã vô cùng hoàn hảo.
 
Nhưng tại sao anh ấy lại xuất hiện?
 
Sau khi tìm thấy “Lâm Tử Lạp”, chẳng phải anh nên ở bên cô ta hay sao?
 


Cho nên giao mình cho Thẩm Bồi Xuyên xử lí mà anh ta lại không phát hiện được chứng cứ gì thì cô cũng sẽ thuận lợi thoát thân.
 
Tất cả đều trong giây phút Tông Triển Bạch xuất hiện trước mặt khiến cô ta cảm thấy không bình thường.
 


“Là Lâm Tử Lạp không đủ hấp dẫn, hầu hạ anh không tốt…”
 
Bốp!
 
Tiếng cô ta đột ngột im bặt.
 


Tông Triển Bạch còn chưa nghe xong những lời bẩn thỉu của cô ta, tất cả sức lực dồn vào tay đã dội thẳng lên mặt cô ta, khiến Hà Khiếu Ninh không kịp phòng bị ngã lăn ra đất, chiếc ghế cũng bị lật theo, tạo ra tiếng vang lớn, vô số bụi bay tứ tung.
 


Anh ngồi xổm xuống: “Đừng giả vờ khôn ngoan trước mặt tôi, cô không biết tôi nắm trong tay bao nhiêu chứng cứ của cô, biết bao nhiêu việc cô tưởng tôi không biết, không muốn chết thì thành thật nói ra Lâm Tử Lạp ở đâu?”
 


Tai Hà Khiếu Ninh bị va đập, đầu ù ù, phía bên phải mặt bị đập đến mức tê liệt, qua những sợi tóc chắn trước mặt, khóe miệng lần nữa lại chảy máu: “Em không biết anh đang nói gì.”
 


“Vậy à?” Lần này Tông Triển Bạch không còn chút kiên nhẫn nào, anh đứng dậy cởi nút áo ngoài ra, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng.
 
Hà Khiếu Ninh vẫn chưa hồi hồn từ cái tát vừa rồi, không hiểu ý đồ của Tông Triển Bạch: “Anh, anh làm gì thế?”