Mê Vợ Không Lối Về

Chương 201

 
Tông Triển Bạch nhếch môi, khẽ cong lên một đường cong đáng sợ, hung dữ đến lạnh lùng.
 
Một người phụ nữ như vậy, sao có thể xứng với khuôn mặt của Lâm Tử Lạp?”
 


Có cần tôi đưa cô ta về thẩm vấn không?” Muốn tìm thấy manh mối của Lâm Tử Lạp thì e là phải từ chính miệng cô ta khai ra.
 
Tông Triển Bạch nhắm mắt thể hiện sự mệt mỏi: “Không cần.”
 
Người phụ nữ này anh giữ lại còn có việc cần dùng.
 


Thẩm Bồi Xuyên biết anh có dự liệu của mình, không nói thêm về chuyện này nữa: “Đây rõ ràng là một âm mưu lớn, đầu tiên là Thẩm Tú Tình, Hà Khiếu Ninh, tiếp theo một người giả là cô Lâm ở bên cậu, bọn chúng làm nhiều chuyện như vậy chính là vì việc giả dạng cô Lâm tiếp cận cậu, vậy thì có lợi ích gì cho Hà Khiếu Ninh chứ?”



Tông Triển Bạch chợt mở mắt ra, những chuyện xảy ra trong thời gian này, từng việc từng việc xuất hiện trong đầu anh, cái chết của Thẩm Tú Tình chưa chắc đã liên quan đến Hà Khiếu Ninh, mà vì Lâm Vũ Hàm bà ta mới tình nguyện tự sát, vốn cũng chẳng có tự do nên chi bằng giúp con gái đạt được mục đích luôn.


 
Vậy đối với Hà Khiếu Ninh có lợi ích gì?
 
Cô ta không phải loại làm việc không công cho người khác.
 
Tại sao cô ta lại giúp Lâm Vũ Hàm, ngay cả khi đẩy bản thân vào nguy hiểm?
 


Tình cảm giữa cô ta và nhà họ Hà lại không tốt, mối quan hệ tốt duy nhất là với Hà Thụy Trạch, hơn nữa Hà Thụy Trạch đã vào…
 
“Không ổn.” Tông Triển Bạch lập tức đứng dậy.
 
Thẩm Bồi Xuyên không hiểu, hỏi: “Sao thế?”
 


“Hà Thụy Trạch sợ là không còn ở trong đó nữa.” Anh bước nhanh về phía cửa.
 
Thẩm Bồi Xuyên nhanh chóng đi theo anh: “Làm sao có thể, hắn không ở trong đó lẽ nào còn trốn ra ngoài được…” nói tới đây anh chợt nhận ra có điều không ổn: “Lẽ nào nhà họ Hà lật lọng?”
 


Tông Triển Bạch nhìn anh, việc này không liên quan đến nhà họ Hà, nhưng nhất định có liên quan đến Hà Khiếu Ninh.
 
Cửa phòng mở ra, Quan Kình đang ôm Lâm Tinh Tuyệt đứng trước cửa mà chưa kịp gõ.
 
Tông Triển Bạch dừng bước nhìn họ, yết hầu cuộn lại lên xuống.
 


“Mami của cháu đâu?” Lâm Tinh Tuyệt hỏi anh.
 
Vốn dĩ Tông Triển Bạch muốn để Lâm Tử Lạp giả mạo kia làm cậu nhóc này yên tâm một chút, nhưng nghĩ tới việc cậu gọi người phụ nữ kia là mẹ, anh lại không chịu được.
 


Ngón tay anh khẽ run, nhẹ nhàng nâng lên vuốt ve gò má của cậu bé: “Con là một người đàn ông, nên có dáng vẻ của một người đàn ông.”
 
Vẻ mặt Lâm Tinh Tuyệt căng thẳng.
 
Rất rõ ràng, rời của Tông Triển Bạch là một điềm báo không tốt.
 


“Mẹ con mất tích rồi.” Anh ôm Lâm Tinh Tuyệt lên: “Chúng ta cùng đi tìm mẹ được không?”
 


Lâm Tinh Tuyệt không từ chối cái ôm của anh mà ôm cổ anh, chỉ là không nói gì cả, hai mắt đỏ hoe mà vẫn mở to mắt cố gắng không cho nước mắt rơi, giọng nói khàn khàn: “Cháu là đàn ông, cháu không khóc, cháu muốn tìm mami.”
 


Tông Triển Bạch để đầu cậu nhóc dựa vào lòng mình, ánh mắt của anh chưa từng dịu dàng như vậy.
 
Lâm Tinh Tuyệt rất thật thà, lặng lẽ vùi đầu vào ngực anh, nghe nhịp tim của anh, ngửi mùi hương của riêng anh.
 


Bàn tay nhỏ túm chặt cổ áo anh, kiên định nói: “Chúng ta chắc chắn sẽ tìm thấy mẹ.”
 
Tông Triển Bạch khẽ ừm.
 
Anh trầm giọng nói với Quan Kình: “Người phụ nữ trong kia cậu trông trừng đi.”
 
Nói xong anh liền đi tiếp.
 


Quan Kình ngẩn người, người phụ nữ nào, đang có chuyện gì vậy.
 
Khi Thẩm Bồi Xuyên đi qua anh, lời dài nói ít: “Cô Lâm mất tích rồi, người bên trong là giả mạo, giữ lại vẫn có tác dụng, tạm thời đừng để cô ta biết chúng ta phát hiện cô ta là giả.”
 
Quan Kình: “….”
 


Cái gì?
 
Lâm Tử Lạp mất tích, lại còn thêm một tên giả mạo, chuyện gì đang xảy ra vậy?!!!
 
Thẩm Bồi Xuyên không có thời gian nói chi tiết, vỗ vai anh rồi đi theo Tông Triển Bạch rời khỏi khách sạn.
 
Thẩm Bồi Xuyên lái xe, gọi điện cho cấp dưới đến xem Hà Thụy Trạch còn ở đó hay không.


 
Khoảng nửa giờ sau, bên kia truyền tới tin Hà Thụy Trạch đã bị thay thế, người trong ngục vốn dĩ không phải hắn ta, chỉ là có chút giống thôi.
 
Thẩm Bồi Xuyên nhìn Tông Triển Bạch qua gương chiếu hậu: “Không thấy người nữa.”
 
“Giờ phải làm sao?” Thẩm Bồi Xuyên căng thẳng.
 


“Tôi muốn gặp Hà Khiếu Ninh.” Giọng anh trầm thấp, giống như âm thanh phát ra từ lồng ngực vậy.