Mê Vợ Không Lối Về

Chương 170

 
Sau khi Vu Đậu Đậu rời đi, Lâm Tử Lạp và Tân Na tiếp tục xử lý đơn hôm nay, tổng cộng có hai đơn, đây không phải cửa hàng quần áo, mỗi một bộ là kiểu khác nhau. Đây là đơn do người ta đặt, sẽ dựa theo yêu cầu cửa khách hàng mà thiết kế một bộ phù hợp với ‘quần áo’ của khách.


 
Dĩ nhiên chất lượng ở đây, quần áo thông thường không thể so sánh được.
 
Người bình thường mặc không nổi.
 
Bây giờ Tân Na cần có cơ hội, hai đơn đặt hàng này Lâm Tử Lạp chia cho cô một cái.
 
Còn một cái nữa đưa cho Allen.
 


Allen từ chối: “Người ta chỉ muốn thiết kế của cậu. Hơn nữa, mình cũng không cần đơn này, thể hiện thực lực.”
 
Cô ngẩng đầu kiêu ngạo nói: “Mình đã có danh tiếng rồi, không cần cơ hội.”
 
Tân Na vẫn im thin thít, cô cần những cơ hội như này.
 
Cô nhiệt tình thiết kế,
 


“Được rồi, vậy cho Tiểu Nhã đi.” Lâm Tử Lạp cười đem hết tài liệu của khách cho Tân Na: “Thể hiện cho tốt vào đấy.”
 


“Nhưng mà—–” Tân Na cảm thấy như vậy không dược, cô làm sao có thể một mình chiếm hết những thứ này, suy cho cùng thì Lâm Tử Lạp đã cho cô không ít cơ hội.”
 


“Không có nhưng nhị gì hết, đến lúc đó chị sẽ cho khách xem thiết kế, nếu như hài lòng chị sẽ nói là thiết kế của em, dù sao thì khách đã hài lòng rồi, sẽ không có dị nghị gì đâu.” Lâm Tử Lạp đã suy nghĩ kỹ rồi.
 
“Nhưng mà…”
 


“Đừng có nhưng nữa.” Allen cắt đứt lời cô: “Lâm đã không cần chứng minh năng lực, bây giờ người cần cơ hội như này là em, em đi theo cô ấy lâu như vậy rồi, cô ấy đương nhiên sẽ nghĩ tốt cho em, yên tâm tiếp nhận đi.”
 


Trong lòng Tân Na cảm kích nhưng vẫn mạnh miệng: “Không sợ dạy người học việc sẽ chết đói sao?”
 
Lâm Tử Lạp vuốt tóc cô: “Chị ngược lại hy vọng em có thể.”
 


Cô gái này đi theo cô cũng đã lâu, làm việc chăm chỉ, có trách nhiệm, hơn nữa rất có thực lực, cần cơ hội thể hiện bản thân.
 
Tân Na giang rộng vòng tay ôm chặt lấy Lâm Tử Lạp: “Cảm ơn chị.”
 
“Em đã gọi là chị rồi thì còn cảm ơn cái gì nữa?” Lâm Tử Lạp vỗ lưng cô.


 
“Hai người như này là không cần tôi nữa sao?” Allen đứng một bên ghen tị.
 
“Không có.” Lâm Tử Lạp kéo cô lại, ba người phụ nữ ôm lấy nhau.
 
Lâm Tử Lạp vỗ nhẹ vào lưng hai người, sau đó buông ra: “Hôm nay đều về sớm đi, mệt cả ngày rồi.”
 


“Thực sự rất mệt mỏi.” Allen nói: “Đã lâu không làm việc như thế này.”
 
“Ừm, em cũng suy nghĩ thật kỹ yêu cầu của hai vị khách.” Tân Na nói.
 
“Ừm, hai chị em về trước đi, lát nữa mình về.”
 
“Vậy cậu cũng đừng về muộn quá đấy.”
 


“Hay là em đóng cửa cho, Tiểu Hi với Tiểu Nhụy còn ở nhà.” Tân Na cảm thấy Lâm Tử Lạp bận hơn hai người họ rất nhiều, những chuyện cần lo nghĩ cũng khá nhiều.
 
“Không sao, chị muốn ở một mình một lát, hai chị em về đi.” Lâm Tử Lạp đến lúc này đầu óc có chút hỗn loạn.
 


Gần đây xảy ra nhiều chuyện, cô cần yên tĩnh một chút.
 
“Đi thôi.” Allen ôm lấy cổ Tân Na, hiểu rất rõ Lâm Tử Lạp có tâm sự, cần yên tĩnh, cô hiểu.
 
Tân Na bị Allen lôi đi, hai người họ ở chung với nhau, Tân Na có xe, lại đi làm cùng nhau, rất thuận tiện.
 


Sau khi hai người đi, không khí xung quanh dường như yên tĩnh lại, Lâm Tử Lạp ngồi trên ghế sofa, ngẩng mặt lên, nghĩ lại toàn bộ những chuyện xảy ra ngày hôm nay, từ lúc nào bầu không khí bỗng trở nên kỳ dị?
 
Thẩm Tú Tình và cô nhận được bức ảnh và đoạn tin nhắn có liên quan gì với nhau?
 


Những chuyện này xâu chuỗi lại, giống như một mớ hỗn độn không hợp lý.
 
Rốt cuộc ai gửi cho cô tấm ảnh kia?
 
Đoạn tin nhắn kia tiết lộ cho cô tin tức, là người gửi cho cô những thứ này, rất rõ những chuyện năm đó.
 


Hơn nữa còn rất quen thuộc đối với cô, điều này làm cô rất lo lắng.
 
Cô lấy điện thoại ra, gõ: [Anh là ai, tại sao lại gửi tin nhắn cho tôi?]
 
Văn bản vẫn ở trong hộp gõ, chưa gửi đi.
 


Bởi vì cô hiểu rõ, đối phương chính là muốn dùng chuyện này để dụ dỗ cô, còn về mục đích là gì cô cũng không rõ.
 
Lúc này, điện thoại của cô bỗng nhiên vang lên, cắt đứt suy nghĩ của cô, trên khung màn hình gõ chữ bị che phủ, hiển thị cuộc gọi tới.
 
Là Tông Triển Bạch.


 
Lâm Tâm Ngôn nhìn bên ngoài, không biết từ lúc nào sắc trời đã tối, cô nghe điện thoại, rất nhanh truyền đến một giọng nam trầm thấp: “Anh ở bên ngoài.”
 
“Em biết rồi.”
 


Lâm Tử Lạp đứng dậy, vỗ một cái vào mặt, lấy lại tinh thần, tắt đèn, đóng cửa tiệm, quay người liền nhìn thấy xe dừng ở bên đường.
 


Sắc trời cũng đã tối hoàn toàn, con phố dài đèn đuốc sáng choang, Tông Triển Bạch đã cởi âu phục, mặc chiếc áo sơ mi mỏng dính, dựa vào cửa xe cúi đầu nhìn điện thoại.
 
Là Thẩm Bồi Xuyên gửi tin tức đến, anh ấy điều tra xong nguyên nhân cái chết của Thẩm Tú Tình rồi, đúng là tự sát.


 
Mang cô về liền giam lại, không cho tiếp xúc với bất cứ người nào, trên người cũng không có công cụ truyền tin, cô chết chỉ có thể chứng minh là lập kế hoạch trước.
 
Để anh ta không nghĩ ra, Thẩm Tú Tình tại sao lại tự sát?
 
[Sau lưng cô ta nhất định có người.]