Mê Vợ Không Lối Về

Chương 169

 
Tân Na rất ít khi động đến chuyện riêng của cô, nhưng Tông Triển Bạch xuất hiện làm cô cảm thấy mối quan hệ của Lâm Tử Lạp và anh không hề bình thường.
 


Nhìn bóng lưng cao và rắn chắc của anh, nói: “Chị Lâm, anh ấy là ba của Tiểu Thần và Tiểu Hi à? Nhìn kỹ lại bọn họ cũng giống nhau thật, đặc biệt là mắt và trán, chẳng trách bọn chúng lớn lên giỏi như vậy, thì ra là có gen tốt.”
 
Sắc mặt Lâm Tử Lạp lập tức thay đổi.
 


Cô không muốn nhắc đến vấn đề này vì Tiểu Thần và Tiểu Hi với Tông Triển Bạch đều không có quan hệ gì.
 
“Dưới nhà vẫn còn người sao?” Cô cố ý đổi chủ đề.
 


“Bà William đã tiễn một số khách đi, còn lại em cũng giúp chị tiễn họ ra cổng, bây giờ không còn ai nữa, người bên dưới đang dọn dẹp, bà William đang đợi chị.
 
Tân Na thấy Lâm Tử Lạp đổi chủ đề, nên cũng trả lời theo, cũng không nhắc lại chuyện vừa rồi nữa.
 


“Ừm.” Lâm Tử Lạp khẽ đáp.
 
Xuống dưới tầng có cảm giác thật trống trải, chỉ còn lại đống bừa bộn trong hội trường, bánh ngọt và rượu còn thừa trải đầy trên mặt bàn.
 


“Hôm nay mệt thật, chỉ là thu hoạch không hề nhỏ, trang phục chúng ta làm ra đều đã bán hết, chiếc váy cưới của bà William cũng bán đi rồi, chị đoán xem được bao nhiêu tiền?”
 
“Bao nhiêu?” Lâm Tử Lạp không có chút hứng thú muốn biết, chỉ là Tân Na hỏi cô mới đáp lại.
 


Tân Na giơ ngón tay lên: “ tỷ.”
 
Lâm Tử Lạp vô cùng kinh ngạc, thiết kế của bà William còn có giá cao hơn, bộ váy cưới này thật sự không cao.
 
Chỉ là cô thắc mắc là ai mua: “Ai đã mua nó?”
 
“Hà Khiếu Ninh, con gái của nhà họ Hà, nói mua để khi nào kết hôn sẽ mặc.”
 


Lâm Tử Lạp quay lại nhìn Tân Na: “Hà Khiếu Ninh?”
 
“Vâng ạ.” Tân Na không hiểu nên hỏi: “Sao thế ạ?”
 
“Không có gì.” Cô chỉ cảm thấy kỳ lạ, Hà Khiếu Ninh mới từ hôn với Tông Triển Bạch chưa lâu mà đã nghe nói cô ta muốn kết hôn, hay là có bạn trai rồi.
 


Đợi tới lúc kết hôn thì mặc?
 
Kết hôn với ai?”
 


Nhưng suy nghĩ kỹ một chút Hà Khiếu Ninh cũng không còn nhỏ nữa, không gả cho Tông Triển Bạch, cũng sẽ có người đàn ông khác, gia tộc quyền quý, tình cảm sẽ không được đặt lên trên lợi ích, nói không chừng thì sẽ kết thông gia với gia tộc nhà kia.
 


Nghĩ đến đây cũng không cảm thấy kỳ lạ khi Hà Khiếu Ninh đi mua váy cười.
 
“Lâm.” Bà William đi tới.
 
Lâm Tử Lạp thu lại những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, nhìn bà William: “Bà chủ.”
 


Bà William nắm chặt lấy tay cô: “Tôi phải về rồi, sau này ở đây giao cho cô, nhãn hiệu LEO này là tâm huyết cả đời của tôi, cô phải thay tôi bảo vệ nó.”
 


“Tôi biết rồi.” Lâm Tử Lạp biết LEO rất quan trọng đối với bà William: “Tôi sẽ coi nó như sự nghiệp cả đời của tôi, giữ gìn nó bảo vệ nó.”
 
“Tôi tin cô.” Bà William ôm cô và lễ độ nói với cô: “Chú ý giữ gìn sức khỏe.”
 


“Bà không thể ở lại vài hôm sao?” Lâm Tử Lạp giữ lại.
 
Đối với người phụ nữ này, Lâm Tử Lạp không chỉ coi là bà chủ, mà càng coi bà như là người thân có ơn đối với cô.
 
“Tôi còn có việc, đến đây cũng muộn, tôi phải về rồi.”
 


“Tôi tiễn bà.” Lâm Tử Lạp bảo Tân Na mang chìa khóa xe đến.
 
Bà William cười: “Cô mặc như này lái xe kiểu gì?”
 


Lâm Tử Lạp cúi thấp đầu nhìn lễ phục đang mặc trên người, rồi sau đó cười, cô đưa tay nâng váy lên, ở phía trước thắt một cái nút, lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp: “Như này thì có thể lái xe nhỉ.”
 
Bà William cười, cưng chiều vén tóc cô.
 


Lâm Tử Lạp và bà William đi, Tân Na và Allen tiễn hai người ra đến cửa, Lâm Tử Lạp quay đầu nhìn hai người họ: “Mình sẽ đưa bà chủ William đến sân bay an toàn, hai người giải quyết chuyện ở đây nhé,”
 
“Được, yên tâm đi.” Allen dùng tay ra hiệu OK, sau đó hướng về phía cô khoát tay một cái.


 
Tiễn bà William xong, Lâm Tử Lạp quay lại cửa hàng, cơ bản tất cả các thứ đều được Tân Na và Allen thu dọn xong rồi, trên ghế sofa chỗ tiếp đón khách có một người đàn ông đang ngồi.
 


Vu Đậu Đậu thấy Lâm Tử Lạp bước vào, anh đứng lên, có chút oán trách: “Chúng ta cũng coi như là bạn bè đi, hôm nay khai trương cửa hàng sao cô không gọi tôi, tuy tôi không có tiền nhưng cũng coi như là góp thêm người cho cô không phải sao.”
 


“Tôi không cố ý, thật sự là quên mất.” Lâm Tử Lạp nói lời xin lỗi.
 


Vu Đậu Đậu biết cô không phải loại người hẹp hòi như vậy, cũng không phải thực sự tức giận, hôm nay anh đến đây không phải để chất vấn cô, mà liên quan đến việc lật lại vụ án, bên phía Tông Triển Bạch hoãn lại rồi, trong lòng anh không chắc chắn lắm nên đến hỏi cô.
 


“Sự việc liên quan đến vụ tai nạn xe kia, anh nghĩ như thế nào? Không lo lắng ư? Tại sao lại trì hoãn, chẳng phải để càng lâu thì vụ án sẽ càng bất lợi sao?”
 
Lần trước Tông Triển Bạch nói muốn giao chuyện này cho anh, cô cũng không hỏi, hôm nay Vu Đậu Đậu không hỏi lại thì cô cũng sắp quên hết rồi,


 
Cô ngồi xuống ghế sofa, xoa nhẹ ấn đường, đau hết cả đầu.
 
“Cô không được khỏe à?” Vu Đậu Đậu quan tâm hỏi: “Có phải tôi không nên hỏi cô?”
 
“Không phải.” Lâm Tử Lạp lắc đầu: “Lúc tối, tôi có gặp anh ấy, hỏi xảy ra chuyện gì, tại sao lại hoãn.”
 


“Được.” Vu Đậu Đậu nhìn ra tâm trạng Lâm Tử Lạp không được vui: “Vậy tôi về trước đây, có tin gì thì cứ liên lạc với tôi.”
 
“Được.”