Editor: miemei
Ân Á Minh dĩ nhiên sẽ không đưa Vu Kiều về căn nhà sống cùng với cha mẹ, đêm hôm dắt một cô gái người đầy vết thương về, khó tránh khỏi bị hỏi này hỏi kia, anh có một căn nhà riêngtrong thành phố, gần công ty thôi, bình thường công việc bận quá thì ở lại đó, hôm nay vừa vặn có thể cho Vu Kiều ở nhờ.
Trên đường trở về Ân Á Minh đã gọi cho bác sĩ của gia đình, bảo ông ấy đi qua một chuyến, vết thương của Vu Kiều nói nặng không nặng, nói nhẹ cũng không nhẹ, không gãy xương không nội thương, chỉ là vết thương ngoài da mà thôi, tìm chuyên gia đến xử lí một chút là được, không cần phải đặc biệt đến bệnh viện.
Vu Kiều một bên xoa mặt một bên nhìn người đàn ông bên cạnh, ngoài người trong nhà và Quý Huy, đây vẫn là lần đầu tiên cô cảm thấy còn có đàn ông có thể đem đến cho cô cảm giác an toàn, người này đã giúp cô hai lần, lần trước cô có thể nói mời bữa cơm liền cho qua rồi, mà lần này thật sự là có ơn cứu mạng nha, cô không biết mấy tên kia bắt cô để làm gì, nhưng hậu quả suy nghĩ một chút là biết thôi, không thể nào đơn giản như là mời cô uống trà đâu.
Cô cúi đầu suy nghĩ, rốt cuộc phải trả ơn cho người này như thế nào mới được, đưa tiền ư? Người này cũng đâu thiếu tiền, toàn bộ tiền của cô có đặt trước mặt anh ta cũng không đủ để ngắm đâu.
Hơn nữa cô đoán chừng, nếu như cô nhắc đến tiền thì người đàn ông này chắc chắn sẽ tức giận.
Thực ra cô biết, Ân Á Minh cứu cô cũng chỉ là trùng hợp gặp phải thôi, sau đó nhìn không vừa mắt nên giúp đỡ, chứ không phải muốn cô trả ơn nên mới cứu, nhưng trong lòng cô áy náy, có lẽ đối phương cảm thấy đây không phải là chuyện lớn gì, nhưng đối với cô mà nói thì là chuyện vô cùng lớn nha.
Haiz, phải làm thế nào mới tốt đây……
Rất nhanh xe liền đến chỗ ở của Ân Á Minh, khu căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố, rất gần công ty của Ân Á Minh, cũng rất an toàn, còn rất tiện lợi, xung quanh cái gì cũng có.
Vu Kiều ngồi trên xe chỉ lo xoa mặt cũng không để ý, vào khu căn hộ mới phát hiện ánh mắt của bảo vệ nhìn cô hơi lạ, trong lòng nói nhìn cái gì mà nhìn, thật là bất lịch sự! Nhưng khi đi vào thang máy nhìn thấy tấm gương trong đó mới biết dáng vẻ hiện giờ của mình chật vật biết bao nhiêu, hèn gì anh chàng bảo vệ nhìn cô chằm chằm.
Chỉ đơn giản là tóc tai bù xù thì không nói gì, cô còn buộc đuôi ngựa, phía trên có rất nhiều tóc bị bới ra, rối như một nùi cỏ vậy, miễn bàn có bao nhiêu khó coi, má bên phải bị sưng rồi, phù cả lên, mắt phải cũng bị chèn đến nhỏ đi, cả khuôn mặt đều bị lệch đi.
Ân Á Minh còn nói ngủ một giấc sẽ biến thành đầu heo, bây giờ có khá hơn cái đầu heo chỗ nào đâu? Cô vừa mới bị đánh, xoa nửa ngày trời cũng không phát hiện ra mình đã bị sưng thành thế này, cũng thật là say mất rồi.
Vu Kiều cảm thấy tất cả những cái xấu trong cuộc đời cô đều tập trung hết vào ngày hôm nay, cái tên Ân Á Minh này vừa rồi sao không nhắc cô chứ, tốt xấu gì cũng để cho cô chỉnh trang một chút rồi mới xuống xe.
Ân Á Minh nhìn Vu Kiều nhướn mày trợn mắt với tấm gương trong thang máy vẻ mặt như thấy ma thì rất muốn cười, “Da thịt của em cũng mềm quá đấy, bị tát một cái đã sưng lên như vậy rồi, từ nhỏ đến lớn chắc chưa từng bị ai đánh qua chứ gì?”
Vu Kiều cạn lời nhìn Ân Á Minh, tên này có biết tán gẫu không thế, cái gì gọi là từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai đánh qua hả, xin hỏi anh cảm thấy bị đánh qua mới tính là cuộc sống hoàn chỉnh hay sao?
Thế là cô nhịn đau nhếch khóe miệng nói: “Sao nghe giọng điệu của anh có vẻ như kinh nghiệm rất phong phú vậy.”
“Lúc đi học quả thật cũng đánh nhau không ít.” Ân Á Minh cũng không phủ nhận, “Hơn nữa hồi trung học tôi còn chơi trong đội bóng rổ nữa, bị thương gì đó đều là chuyện thường ngày, khó tránh khỏi va chạm này kia.”
Vu Kiều nhìn gương thả lỏng cơ mặt, da đầu của cô cũng cần phải được thả lỏng ra, hơn nữa “kiểu tóc” này cũng thật là khó coi, “Đây là lần đầu tiên tôi bị đánh, từ nhỏ đến lớn chỉ có người nhà tôi đánh người ta thôi, xưa nay chưa từng bị đánh qua đâu.”
Thang máy rất nhanh liền lên đến tầng nơi căn hộ Ân Á Minh sống, cả tầng lầu chỉ có hai căn hộ, Ân Á Minh ấn vân tay mở khóa, Vu Kiều đi theo sau anh vào nhà, hai vệ sĩ cũng đi vào, phần lớn thời gian bọn họ đều cùng ra cùng vào với Ân Á Minh, Ân Viễn chỉ có một đứa con là Ân Á Minh, mất rồi thì không có người kế thừa nữa, đương nhiên phải bảo vệ cẩn thận rồi.
Vu Kiều xõa tóc ngồi trên sô pha soi gương, Ân Á Minh rót cho cô một ly nước, hai người chờ bác sĩ đến.
“Em với cái cô người làm kia trong nhà em có thù có oán gì thế, cô ta ra tay nặng thật đấy, một người làm nhỏ sao lại quen biết mấy người thế kia được?” Ân Á Minh lấy làm lạ.
“Tôi cũng không biết nữa, bình thường quan hệ giữa tôi với cô ta khá tốt, tiền thưởng cho cô ta cũng không ít, đâu có đối xử tệ với cô ta, tính tình tôi cũng ổn, xưa nay chưa từng mắng cô ta bao giờ.” Chuyện này Vu Kiều đã suy nghĩ suốt trên đường đi, quả thật cô cũng không hiểu rốt cuộc cô đã đắc tội Quách Lệ chỗ nào, mà người này lại muốn hại cô như vậy.
“Vậy tình trạng gia đình cô ta thế nào, có khi nào thuộc dạng thiếu tiền không? Hay là cô ta tham tiền, muốn bắt cóc em kiếm một mớ?” Ân Á Minh cảm thấy khả năng này lớn nhất, “Quan trọng nhất là trong nhà em bây giờ chỉ có một mình em, có người nổi lên ý xấu cũng rất bình thường, nếu như là một mình cô ta thì thôi, lỡ như nhà em còn có đồng bọn của cô ta……”
Trong lòng Vu Kiều sợ hãi, “Người làm thuê trong nhà phần lớn đều đã làm ở đó trước khi tôi đến nhà họ Quý rồi, Quách Lệ, là cái người mới vừa hại tôi ấy, khi tôi đến cô ta cũng đã ở nhà họ Quý rồi, lúc đó cô ta còn là vị thành niên, lén lút làm công, tôi còn khá là thông cảm cho cô ta, nên đối xử với cô ta đặc biệt tốt.”
“Không phải tôi nghĩ nhiều, bọn họ quen biết không ít người nhà họ Quý, người nhà họ Quý hận tôi thì anh cũng biết rồi đó, tôi chỉ sợ là bị mấy người đó mua chuộc thôi.”
Ân Á Minh nhớ lại tình huống trong ngày tang lễ kia, cảm thấy thật sự có khả năng đó, gia đình kia điên điên khùng khùng, tham tiền đến phát rồ lên, thật sự làm chuyện này thì một chút cũng không kì lạ.
“Thôi bỏ đi, ngày mai đi cho lời khai đến lúc đó hỏi một chút thì biết rồi, bên phía cảnh sát nhất định sẽ điều tra rõ ràng thôi.”
“Ừ.” Vu Kiều gật đầu, ngày mai đi cho lời khai, nếu như phía cảnh sát điều tra không được gì thì cô sẽ về nói với người trong nhà, gia đình bọn họ ở thành phố A này coi như có chút tiếng tăm, tuy rằng việc làm ăn phần lớn đều đi theo con đường không chính đáng, nhưng điều tra mấy loại chuyện này là nhanh nhất, hôm nay bị ăn thiệt cũng không thể ăn không được, dạng như Quách Lệ muốn quen biết với mấy tên côn đồ lưu manh có vẻ khó, đoán chừng còn có người đứng sau lưng.
Không bao lâu sau bác sĩ đã đến rồi, chuyện nghiệp có khác, qua vài phút đã xử lí xong hết, đưa thuốc thoa rồi còn dặn dò không ít điều cần chú ý, chỉ là cuối cùng lúc trước khi đi đã nói mấy câu khiến cho Ân Á Minh vô cùng tức ngực.
Bác sĩ họ Tần, dáng vẻ khoảng bốn mươi mấy tuổi, ông kéo Ân Á Minh lại vẻ mặt thấm thía nói: “Á Minh này, cháu quen bạn gái như thế nào chú không có ý kiến, nhưng có mấy câu chú không thể không nói.”
“Cháu yêu đương thì cứ yêu đương cho tốt, không thích thì chia tay với người ta, sao lại đánh người chứ, hành vi đánh người thế này thật sự không hay, huống chi là đánh phụ nữ. Chú nói thảo nào cha mẹ cháu bảo cháu dắt người ta về nhà thì cháu nói không có, thế này thì cháu cũng không thể dắt đi được, nhìn mặt con bé đầy vết thương kia kìa.”
Ân Á Minh thật sự là quá vô tội, “Không phải cháu đánh mà!”
“Sao không phải cháu đánh chứ, cháu xem mặt cô ấy kìa, chẳng phải chính là dấu tay của cháu sao, y đúc luôn nhé, ngay cả vị trí chiếc nhẫn cũng giống y chang!” Bác sĩ Tần đau lòng quay đầu chỉ về phía gương mặt của Vu Kiều mà lên án.
Ân Á Minh nhìn bàn tay của mình, lại nhìn vết thương trên mặt Vu Kiều, mẹ nó chứ thật sự là giống quá đi! Anh chợt quẫn lên, trên đời này sao lại có chuyện trùng hợp thế cơ chứ!
Vu Kiều: “……” Hả? hả? Đều nhìn tôi chằm chằm làm gì?