Ân Á Minh đỡ Vu Kiều chạy ra đường cái, hai bảo vệ chặn lưu manh theo sau.
Sức Ân Á Minh rất lớn, khiêng Vu Kiều mập mập chưa được vài bước đã đến cạnh xe, nhét Vu Kiều vào ghế sau, sau đó mình cũng ngồi xuống, hắn lấy điện thoại di động ra bấm, báo cảnh sát, gần đây có đồn cảnh sát, chắc rất nhanh sẽ có người đến.
Vu Kiều ngồi cạnh thở mạnh, toàn thân cô là mồ hôi lạnh, cả người đều bối rối, nước mắt cũng không kịp lau, trên má vừa bị tát, giờ đã sưng lên, chắc rằng qua một đêm sẽ nghiêm trọng hơn, đầu tóc cũng bị kéo lộn xà lộn xộn, may mắn không bị kéo hư, chỉ là da đầu rất đau.
Chuyên nghiệp đâu có thể so sánh với nghiệp dư, bốn người này xem qua có vẻ cao lớn thô kệch chốc lát đã bị hai hộ vệ tây trang giày da hào hoa phong nhã thu thập, Quách Lệ ngồi trong xe mờ mịt, đây là ai vậy?
Mọi chuyện rõ ràng đã tiến hành cực kỳ thuận lợi, sao đột nhiên lại nhảy ra một Trình Giảo Kim? !
Vài tên côn đồ kia vội xin tha, nói là không dám quay lại nữa, xin hai vị đại ca thả cho bọn họ một lối thoát.
Hai hộ vệ kia nào quản bọn họ nói cái khỉ gió gì, Boss đã ra lệnh thu thập đến khi cảnh sát tới, bọn họ làm theo là được, muốn đi? Không có cửa! Dám đứng lên thì tôi sẽ đánh cho nằm sấp xuống!
Quách Lệ nóng nảy, mấy người này vừa nhìn chính là muốn đánh đến cùng mà, đợi tí nữa bất kể là thẩm tra riêng hay đến đồn cảnh sát, khẳng định cũng sẽ khai ra cô ta, vậy còn được không?
"Cám ơn anh." Vu Kiều dùng tay sờ sờ má phải, "Hôm nay thật sự là vô cùng cảm ơn anh." Cô khụt khịt mũi, Ân Á Minh liền đưa khăn giấy cho cô.
"Tôi chỉ ngẫu nhiên đi ngang qua, vừa hay nhìn thấy người giúp việc nhà cô, vận khí cô đúng là không tệ, đúng lúc tôi dẫn theo hai bảo vệ, nếu không chờ tôi báo cảnh sát xong thì cái xe kia đã sớm chạy."
Ân Á Minh nói đến Quách Lệ, Vu Kiều mới nhớ tới có người như vậy, cô vừa rồi bị hù chết, nào có sức nghĩ người khác, vừa rồi Quách Lệ còn che chở trước cô, trong lòng không phải là không cảm động , cô nhìn ra ngoài, lúc thấy mấy người kia đã bị hai bảo vệ thu thập, đang nằm trên đất mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra Quách Lệ cũng không sao.
Ân Á Minh nhìn thấy Vu Kiều xác thực thật đáng thương thì có lòng nhở: "Đừng nói em đang nghĩ tới người giúp việc kia chứ? Người là cô ta đưa tới , em có biết không hả?"
Vu Kiều cũng bất chấp vết thương trên đầu, cô trừng to mắt nhìn Ân Á Minh, "Anh nói cái gì?"
Ân Á Minh thấy Vu Kiều là thật không hiểu, thì kể chuyện mình vừa thấy cho cô nghe, Vu Kiều trợn mắt há hốc mồm, quan hệ giữa cô và Quách Lệ không tồi, vì sao đối phương làm như vậy, là muốn bắt cóc vơ vét tài sản sao? Theo miêu tả của Ân Á Minh, khả năng chuyện này có liên quan với Quách Lệ chắc rất là ít.
Cô thật không nghĩ đến, gặp được người xấu không phải là tình huống xấu nhất, mà vì người bày ra trò này là người bên cạnh mình!
Nếu như không phát hiện, vậy lần này không thành công ắt còn có lần thứ hai lần thứ ba!
Nghĩ như vậy, Vu Kiều quả thực dựng cả tóc gáy.
Không đầy một lát người của đồn cảnh sát đến, bắt cóc vơ vét tài sản cũng không phải là vụ án nhỏ, bọn họ vô cùng coi trọng, vừa rồi Ân Á Minh báo cảnh sát chính là dùng lí do bắt cóc vơ vét tài sản, cái này có tác dụng hơn vô lễ rất nhiều.
Hai bảo vệ dựa theo phân phó của Ân Á Minh giao người cho đồn cảnh sát, Quách Lệ cũng bị mang đi, một người vóc dáng nhỏ chạy tới xe Ân Á Minh hỏi tình huống, nói muốn ghi chép gì gì đó, xe Ân Á Minh vừa nhìn đã biết là hàng cao cấp, cho nên thái độ đối phương rất tốt.
Vốn nghe được bắt cóc vơ vét tài sản bọn họ cũng sợ hãi, cho rằng có án lớn, thời gian qua nơi này trị an rất tốt, có án lớn nhất định sẽ bị phê bình, ai biết hôm nay vận khí tốt, chưa ray tay đã bắt được người, hiệu suất nhanh, ổn!
"Xin lỗi, bạn tôi bị thương, chỉ sợ tạm thời không thể giúp việc ghi chép, tôi đưa cô ấy đến bệnh viện một chuyến, sáng mai nhất định sẽ đến. Giờ đã tối, các anh ghi chép cũng rất cực, vậy không cần tăng thêm công tác cho các anh ." Ân Á Minh cười tủm tỉm giải thích rõ tình huống với người của đồn cảnh sát, còn đưa cho họ thuốc lá.
Đối phương thấy thái độ của hắn thì hài lòng, nhìn lại Vu Kiều xác thực tóc tai bù xù hết sức đáng thương, thì gật gật đầu đồng ý, nói là bọn họ bắt người trước, để mai Vu Kiều đến rồi sẽ ghi chép.
Quách Lệ ngồi trong xe tải bị dọa đến mặt trắng bệch, vừa định mở cửa xe thì bị một trong hai bảo vệ của Ân Á Minh bắt được, xách như cầm một con gà, đây là đồng phạm, cũng không thể để chạy .
Quách Lệ gân giọng kêu Vu Kiều: "Chị Vu, chị Vu cứu em, bọn họ bắt lầm người rồi!"
Bảo vệ kia cười nhạo một tiếng: "Đừng kêu nữa, ông chủ của chúng tôi sớm đã nhìn thấy chuyện cô thương lượng với đám lưu manh rồi, bàn giao với cảnh sát thật tốt đi."
Cả người Quách Lệ co quắp ngã trên mặt đất.
Người đã mang đi, Vu Kiều cũng trầm tĩnh lại, vừa buông lỏng đã cảm thấy toàn thân đau đớn, cô cảm thấy tối nay khó có thể ngủ, cũng không biết da đầu có chảy máu không, giờ cô chỉ nghĩ trốn ở ổ chăn trong nhà, mấy ngày sau chắc cô cũng không dám ra cửa.
Cô xoa mặt ngượng ngùng nói: "Còn phải phiền anh chút, đưa tôi về nhà đi, không xa đâu, anh biết đấy." Lúc tổ chức tang lễ, Ân Á Minh đã tới.
"Em muốn về?" Ân Á Minh cảm thấy Vu Kiều quá chân thành, "Em cũng đừng quên, người vừa rồi chính là người giúp việc nhà em đấy, cuối cùng em đã thuê phải người kiểu gì vậy?"
Ân Á Minh vừa nói như vậy làm Vu Kiều khẩn trương, đúng vậy, trong nhà cũng không an toàn đâu, sau tang lễ liền ít người nhà họ Quý đến thăm, gần nhất cơ hồ đã không có, vì vậy bảo vệ trong nhà đều rời đi, giờ chỉ còn hai nhân viên già, còn có hai ba người giúp việc, Quách Lệ cô tín nhiệm nhất còn xuất hiện tình huống như vậy, nghĩ đến những người khác, trong lòng cô không khỏi sợ hãi, những người này đều ở trước khi cô kết hôn, biết người biết mặt không biết lòng, cô suy nghĩ tỉ mỉ khiến chính mình sợ hãi, đâu còn dám trở về.
"Vậy đưa tôi về chỗ ba mẹ..a.. không được." Vu Kiều cảm giác bộ dáng mình không tiện để về, người trong nhà thấy nhất định sẽ rất lo lắng, đợi mấy ngày nữa trên mặt cô tốt hơn một chút rồi trở về nói chuyện này, "Anh đưa tôi đến khách sạn đi, trong ví tôi vẫn có thẻ."
Ân Á Minh đánh giá Vu Kiều một lượt, cuối cùng thở dài nói: "Được rồi, trước em theo tôi về, bộ dạng này của em cần bác sĩ, nếu không tôi bảo đảm, ngày mai cái mặt em biến thành đầu heo ."
Vu Kiều: "..."