Đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra.
"Càn ca..."
Hai người bên trong lập tức dừng một chút, mà người bên ngoài cũng sững sờ đứng yên tại chỗ, vẻ mặt mông lung ngơ ngác nhìn một màn trên sô pha kia, có chút hoài nghi đôi mắt mình lúc này.
"Đi ra ngoài." Đường Càn đè thấp âm thanh, không cao hứng nhìn về phía trợ lí đứng bên ngoài.
Mà trợ lí nghe vậy, giống như bị điện giật vội vàng đóng cửa lại, trong lòng lại nổi một trận sóng to gió lớn, hắn đi theo Đường Càn lâu như vậy, thế nhưng không phát hiện Đường Càn và Vu Yên lại có một tầng quan hệ như vậy!
Thấy người đã đi rồi, Vu Yên mới đem đầu từ trong lồng ngực hắn chui ra, có chút thẹn thùng đấm vào vai hắn, "Giờ thì tốt rồi, cư nhiên bị người nhìn thấy được!"
Lén lút là một chuyện, bị người phát hiện ra lại là một chuyện khác, cô không muốn sớm như vậy đã bị người khác phát hiện ra quan hệ hai người..
Thấy cô vẻ mặt bất mãn, Đường Càn chỉ là đỉnh mày khẽ nhúc nhích, thấp giọng nói: "Từ lúc em cùng tôi tiến vào đoàn phim thì toàn bộ đoàn phim đều đã biết rồi."
Vu Yên: "......"
Lấy bản lĩnh bát quái của những người trong đoàn phim, hẳn là cũng đã tự mình tưởng tượng trong đầu không ít tình tiết rồi, nghĩ vậy, cô chỉ có thể dùng sức đem hắn đẩy ra, đứng dậy sửa sang lại đầu tóc một chút, theo hắn ra khỏi phòng nghỉ.
Quả nhiên, vừa ra đi, ánh mắt những nhân viên công tác nhìn cô quả thật là không giống nhau, Vu Yên cũng không có đi để ý này đó, như cũ lo diễn xuất cho tốt, tùy người khác nghĩ như thế nào.
Chẳng qua Vu Yên đã xem nhẹ người điên vô sỉ như Dương Tranh.
Buổi tối, kết thúc công việc, vì tránh gặp phải phóng viên bên ngoài, cô không về khách sạn cùng Đường Càn.
Đang đi đến thang máy thì bỗng xuất hiện một bóng người, thình lình kéo cô đến cửa an toàn trong góc tòa nhà.
"Anh điên rồi sao?"
Vu Yên ra sức ném ra tay hắn, tháo kính râm trên mặt, đôi mắt quét người đối diện từ trên xuống dưới một cái, "Dương Tranh, tôi đã nói rất rõ ràng, trước kia là trước kia, hiện tại là hiện tại, đừng lúc nào cũng đến tìm tôi kiếm chuyện!"
Người trước mặt mang một cái khẩu trang màu đen và mũ, bất quá ánh mắt khiến người chán ghét kia Vu Yên làm thế nào cũng không quên được.
Có lẽ là nghe được lời cô nói, Dương Tranh lập tức tháo khẩu trang xuống, phẫn nộ tiến lên một bước, lộ ra một gương mặt nhân mô cẩu dạng, "Cô đừn đem bản thân mình tẩy trắng đến sạch sẽ như vậy, vì trả thù tôi, cô không tiếc mầ bán mình cho Đường Càn, chẳng lẽ cô dám nói phía sự kiện kia không phải do cô làm sao!"
Dương Tranh hoàn toàn đã điên rồi, lúc này hắn nào còn có vẻ ôn nhu như ánh mặt mà hắn bày ra trên màn ảnh, cả khuôn mặt vặn vẹo, gắt gao trừng mắt nhìn Vu Yên.
Vu Yên nghe vậy cười lạnh một tiếng, hơi hơi ngẩng cằm châm chọc nhìn hắn nói: "Fans nói anh là nam thần trong lòng bọn họ, còn anh, nhìn xem đã tự đem chính mình trở thành thứ gì?"
Dứt lời, cô vươn một ngón tay nhẹ nhàng chọc vào ngực hắn, trào phúng nói: "Luận địa vị, luận gia thế, luận diệm mạo, luận dáng người, điểm nào của anh so sánh được với người ta? Đúng, tài nguyên của anh là tôi làm Đường Càn đổi, nhưng mà vậy thì thế nào? Anh không phải nói tôi bán thân bán sắc sao? Tôi nói lại lần nữa, nếu anh còn đến quấy rầy tôi, tôi không biết loại phụ nữ thích trả thù như tôi có thể làm ra chuyện gì đâu."
Vừa biết là cô làm, trong lúc nhất thời Dương Tranh giống như tức giận phát điên rồi, đột nhiên tiến lên gắt gao túm chặt cánh tay cô, hai mắt đỏ tươi như máu trừng lên, "Cô cho rằng như vậy là có thể thượng vị sao? Tôi nói cho cô biết, trong tay tôi có nhiều chứng cứ như vậy, cùng lắm là chúng ta đồng quy vu tận."
"Buông ra!" Vu Yên ném tay hắn ra, lùi vài bước, đầy chán ghét liến nhìn hắn, "Chứng cứ? Được thôi, vừa vặn tôi cũng có rất nhiều chứng cứ hay ho, vừa vặn cá chết lưới rách, nhìn xem anh hay tôi có nhiều chứng cứ bất lợi hơn?"
Vu Yên cũng không sợ trong tay Dương Tranh có thể có cái gì gây bất lợi cho cô, nguyên chủ vô cùng hướng nội, cho dù nói chuyện phiếm với Dương Tranh cũng không dám biểu lộ tâm ý của mình quá nhiều, bất quá Dương Tranh thường xuyên dùng wechat nhắn tin cho nguyên chủ, từ ngữ, ngữ khí đều là không dễ chịu chút nào, đến lúc đó tung ra, xem hình tượng của ai bị hủy hoại lớn hơn.
Nhìn khuôn mặt tinh xảo trước mắt chỉ còn lại lạnh nhạt và trào phúng, Dương Tranh căng thẳng nắm chặt tay, trong lòng lòng bất giác tràn ngập hối hận, khuôn mặt tuấn mỹ vặn vẹo.
Hắn hận bản thân không thể thấy rõ khuôn mặt thật của nữ nhân dối trá rắn rết này, bằng không thời điểm này cũng không bị cô ta uy hϊế͙p͙.
"Nếu không còn chuyện gì, tôi đi trước, nhớ kỹ lời tôi nói, anh còn đến tìm tôi một lần nữa thôi, thì đừng trách tôi không nói đạo lí!" Vu Yên vừa nói vừa chậm rãi mang kính râm lên, xoay người đi ra khỏi lối thoát hiểm.
Nhìn người kia đầy lạnh nhạt cách xa, Dương Tranh giống như không cam lòng, nắm chặt tay, rồi bỗng nhiên tiến đến túm chặt cánh tay Vu Yên, ánh mắt âm ngoan nhìn cô, "Cô muốn đồng quy vụ tận, được, tôi thành toàn cho cô!"
Đột nhiên bị người ấn ở trên tường, mắt thấy đối phương bỗng nhiên tiến gần lại, giống như muốn hôn mình, Vu Yên lập tức dùng sức giãy giụa, "Con mẹ nó tên điên này buông ra!"
"Trước kia không phải cô rất thích tôi sao? Hôm nay, thành toàn ý nguyện của cô nha!" Dương Tranh giống như lâm vào điên cuồng, liều mạng cúi đầu muốn chạm vào cổ Vu Yên.
" Rầm!"
Cửa ra vào lối thỏa hiểm bỗng vang lên rầm một tiếng, nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy Đường Càn xuất hiện thì rất vui vẻ, lập tức nhân lúc cựn bã kia không chú ý, đá vào đùi hắn, sau đó chạy về phía Đường Càn.
"Không sao chứ?" Đường Càn đem cô ôm sát vào trong ngực, trên mặt lộ ra một tia quan tâm.
Vu Yên gắt gao ôm eo hắn, khẽ lắc đầu, khuôn mặt nhỏ còn mang theo sợ hãi, một màn vừa rồi đúng là thiếu chút nữa hù chết cô
Mà Dương Tranh bên kia, có lẽ là không nghĩ tới lại bị Đường Càn bắt gặp được, hắn nhất thời cũng có chút hoản loạn, mà Đường Càn cùng lúc đó cũng bình tĩnh nhìn hắn, thanh âm hơi trầm xuống, "Đụng đến người của tôi, đem tôi coi như vật trang trí sao?"
Vu Yên chớp chớp mắt, tóm lại là cảm thấy hiện tại Đường Càn đặc biệt cao lớn, cũng may hắn kịp thời đuổi tới, bằng không hậu quả không dám tưởng tượng.
"Cô ta...... cô ta lúc trước đã cùng tôi có quan hệ, lại còn cùng nhiều nam nhân đi lại không minh bạch, vừa rồi là cô ta nhục mạ tôi, tôi chỉ là nhất thời tức giận không kiềm chế được mà thôi." Dương Tranh ngữ khí hơi run run, nhưng trên mặt vẫn ra vẻ trấn định, cố gắng che giấu run rẩy trong nội tâm, rốt cuộc hắn cũng đã chứng kiến năng lực cùng tài nguyên của Đường Càn một lần, thật sự không muốn chôn vùi tiền đồ của bản thân.
Dứt lời, người kia chỉ là tiến lên hai bước, ngũ quan tuấn lãng mang theo một tia lạnh nhạt, ánh mắt không chút độ ấm nhìn người trước mắt, "Nói chuyện tốt nhất chú ý một chút, biết cô ấy là người của tôi, cậu còn dám đôngvào, là cảm thấy tôi thực dễ nói chuyện đúng không?"
"Tôi...... Tôi, tiền bối, tôi vừa rồi chỉ là nhất thời xúc động mà thôi, tôi biết tôi không nên làm như vậy, thực xin lỗi." Đại trượng phu co được dãn được, Dương Tranh cúi đầu vẻ mặt xin lỗi.
Nhìn hắn cụp đuôi lại, Vu Yên hận không thể đá đứt mệnh căn tử cặn bã này, con mẹ nó lúc nãy không nên đá vào đùi hắn làm gì! Lúc này rồi còn nghĩ đến bôi nhọ thanh danh cô, còn có nguyên chủ hướng nội bảo thủ như vậy, bị hắn nói thành cái gì rồi!
"Anh không thấy ngượng mồm sao? Tôi và anh không minh bạch? Anh có thể có chút tự trọng được không?"
Tròng mắt chuyển động, Dương Tranh bỗng nhiên lôi điện thoại ra, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Đường Càn, "Càn ca, tôi thật sự không lừa anh, tôi còn lưu lịch sử trò chuyện ở đây, cô ta trước đây thường xuyên muốn tôi ra ngoài chơi với cô ta, nhưng tôi không chiều theo, cho nên cô ta mới tách ra hỏi tôi, kì thật từ lúc vào đại học cô ta đã dính lấy tôi rồi!"
Dương Tranh còn ở đó một lời hai lời xem lịch sử trò chuyện, Vu Yên còn tưởng hắn có thể lôi ra cái gì tốt, ngược lại Đường Càn lại có chút lạnh nhạt quét mắt liến người này một cái, "Cô ấy thế nào tự tôi biết, không liên quan đến cậu, ngược lại cậu, động tay động chân với Vu Yên một lần nữa, tự mình hiểu lấy."
Nói xong, không màng vẻ mặt vội vàng muốn giải thích của Dương Tranh, Đường Càn trực tiếp lôi Vu Yên đi, thẳng cho đến khi đi tới hành lang, Vu Yên quay đầu lại nhìn đằng sau một lần, nhịn không được túm cánh tay hắn, nhẹ giọng hỏi, "Sao anh biết em ở kia?"
Lối thoát hiểm ở đây trừ nhân viên ra sẽ hiếm có người đi vào, trừ trường hợp khẩn cấp đi.
"Điện thoại em gọi mãi không được, phòng không có ai nhưng lại có người thấy em vào khách sạn rồi, tôi chỉ có thể tìm người xem camera giám sát."
Nói xong, Đường Càn quay đầu, mắt sáng quắc nhìn cô, thanh âm hơi trầm xuống, "Lần sau gặp phải hắn, trực tiếp gọi cho tôi."
Hành lang thi thoảng vẫn có nhân viên trong đoàn đi qua, một đám người thấy hai diễn viên chính quang minh chính đại bày tỏ tình cảm, chỉ có thể vẻ mặt vi diệu quay đi, bất quá trong lòng lại có chút kinh ngạc, Vu Yên này thực ra lại rất có thủ đoạn, hôm trước còn chơi trò mập mờ với Triệu Tấn, hôm nay đã có thể bắt được Đường Càn, kĩ thuật cao siêu này không phải ai cũng có thể làm được nha!
Không để ý đến những cái nhìn kỳ dị của đám người cùng tổ quay phim, Vu Yên trực tiếp mở cửa phòng, cũng không sợ bị người khác nhìn thấy liền mang Đường Càn đi vào.
"Em cũng không muốn để ý đến tên tâm thần kia, chỉ là hắn như chó điên cắn chặt không bỏ, nếu không phải anh đến kịp, em cũng không biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì nữa." Vu Yên hơi rùng mình, ngồi xuống sô pha.
Nhìn tay chân nhỏ yếu của tiểu cô nương, đẩy người khác như thế nào chứ, Đường Càn tức khắc đến bên cạnh cô, thuận thế đè người trên sô pha, một tay nhéo mặt cô trầm giọng nói, "Ai bảo em không chịu ăn vào, còn học người khác giảm béo, trên người không có chút thịt nào, muốn giảm cân thành bộ xương khô luôn sao!"
Vu Yên: "......"
Cô có chút không cao hứng, theo bản năng khoanh tay trước ngực, quay đầu không nhìn hắn nữa, giận dỗi nói: "Ai nói em không có thịt! Chỉ là khung xương so với người khác hơi nhỏ mà thôi!"
Tầm mắt từ cần cổ thon dài trắng nõn xuống cổ áo sơ mi do động tác của cô mà mở ra, Đường Càn không tự giác đem tầm mắt rời đi, duỗi tay xoa xoa ở sườn eo mềm mại, ánh mắt thâm trầm, "Phải không? Tôi như thế nào không biết?"
Vu Yên quay mặt lại, bốn mắt nhìn nhau, phát hiện hắn mỉm cười tà tứ, chăm chú nhìn cô, cảm giác nếu bọn họ nhìn nhau thêm chút nữa thì bản thân sẽ xảy ra chuyện mất. Vu Yên tròng mắt xoay chuyển lập tức bắt đầu nói sang chuyện khác, "Cái kia... anh có tiếp tục chèn ép Dương Tranh nữa không?"
Tay đang ôm eo cô lại bỗng nhiên đi đến mép áo lúc này đang rơi trên hông, Đường Càn cứ như vậy đè trên người cô, ánh mắt thâm thúy nhìn cô, "Chẳng lẽ còn muốn tôi coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra? Loại người như hắn đáng sao?"
Cô đúng là rất gấy, nhưng những nơi cần có thịt đều có cả, từ trên người truyền đến một mùi thơn nhè nhẹ của thiếu nữ, Đường Càn nhất thời cảm thấy bản thân khó có thể kìm nén thêm.
"Em không có ý đó, chỉ là sợ hắn phát điên cắn ngược lại thôi." Nói xong, không biết nghĩ đến điều gì mà cô đưa tay vòng lấy cổ hắn, khuôn mặt nhỏ mang theo tò mò, "Hơn nữa, anh không nghi ngờ,... những lời hắn nói là thật sao?"
Đối mặt với loại tình huống này, đàn ông không phải sẽ sinh lòng hoài nghi sao? Dù sao giới giải trí này loạn như vậy, loại người nay ngủ với người này, mai đi bám người khác, vơ bừa cũng được một bó lớn.
Cô gái đã tấy sạch lớp trang điểm, da dẻ mịn màng trong suốt, miệng nhỏ hồng phấn hơi nhếch lên, Đường Càn không tự giác cúi xuống, ở trên môi phấn nộn ɭϊếʍƈ ʍút̼ một chút, thanh âm trầm thấp, "Em cảm thấy chút năng lực nhìn người này tôi cũng không có?"
Vu Yên có chút hoảng, trực giác nói cho cô biết kế tiếp khả năng sẽ xảy ra chuyện, lập tức duỗi tay xô đẩy hắn, "Hảo hảo hảo, anh lợi hại, em mệt rôi, anh cũng đi về phòng đi, nếu vừa rồi có paparazzi nhìn thấy anh vào phòng em lâu như vậy, ngày mai đầu đề khẳng định là gian tình giữa Đường Càn và Vu Yên rồi hai người ở trong phòng riêng gặp nhau vài giờ gì đó đấy."
Vu Yên tiêu đề cũng đã nghĩ kỹ rồi, Đường Càn chỉ là khẽ cười một tiếng, liếc mắt một cái liền nhìn ra tiểu tâm tư của cô, bất quá hắn cũng không muốn lưu lại lâu, dặn dò cô nghỉ ngơi sớm một chút, rồi đè thấp mũ đi ra khỏi phòng.
Chờ hắn đi rồi, Vu Yên mới đi phòng tắm, tắm giặt sạch sẽ, đọc kịch bản một chút mới đi ngủ.