Mau Xuyên: Cứu Vớt Nữ Phụ Xinh Đẹp

Chương 23: Nữ minh tinh bị trầm cảm (11)

(11)
Bốn mắt nhìn nhau, đối diện với ánh mắt nóng bỏng của người kia, Vu Yên lập tức nhắm mắt lại, duỗi tay đẩy vai hắn, "Này...... Anh đừng như vậy...... Tôi không cần anh đáng thương......"


Khuôn mặt trắng nõn lúc này mang theo mạt ửng đỏ, Đường Càn gắt gao nhìn chằm chằm miệng nhỏ hồng như màu hoa đào của cô, ánh mắt tối sầm lại, thanh âm trầm thấp, "Trên đời nhiều người như vậy, tôi vì sao lại chỉ đáng thương một mình em?


Nói xong hắn cúi đầu phủ lên cánh môi mềm mại kia, cảm nhận được thân thể đối phương cứng đờ lại, nhưng cũng không cự tuyệt, hắn mới tiếp tục một tay giam hai cánh tay đang cựa quậy của cô lại, ngậm lấy môi dưới, nhẹ nhàng cắn xé vuốt ve.


Vu Yên vốn muốn ngược hắn thêm một thời gian nữa, nhưng hiện tại làm vậy thì hiệu quả sẽ ngược lại, thân thể cứng đờ dần buông lỏng, sau đó dứt khoát duỗi tay ôm lấy cố hắn, đỏ mặt nhắm mắt lại.


Cảm giác người dưới thân đã thả lỏng, Đường Càn cũng không cố kỵ nữa, trực tiếp cạy mở, thô bạo đoạt lấy hô hấp của cô, bàn tay to nóng bỏng từ từ trượt xuống eo thon mềm mại, cách một lớp áo mỏng, kề sát da thịt trơn trượt nõn nà kia.


Không gian một mảnh ái muội, có lẽ cảm giác được hô hấp cô có chút không thoải mái, Đường Càn cũng chậm rãi đem người buông ra.


Dưới ánh đèn vàng, người dưới thân mông lung mở mắt ra, khuôn mặt oánh bạch nhỏ nhắn vẫn nhuốm một mảnh hồng nhuận, cánh môi phấn nộn sưng đỏ, ánh lên, mời gọi.


Đường Càn nhìn cô một hồi nhưng cũng không làm gì nữa, chỉ là như con thú to lớn rúc vào cổ cô, hít sâu một ngụm, hương thơm thiếu nữ tràn vào mũi khiến người mê luyến.
"Về sau cách Triệu Tấn xa xa một chút."


Hơi ấm ánh đèn hạ, dưới thân người mông lung mở mắt ra, khuôn mặt oánh bạch nhỏ nhắn vẫn nhuộm Hô hấp cực nóng phả trên cổ, Vu Yên hơi thở ra, cảm giác gương mặt vẫn tiếp tục nóng lên, trừng mắt bất mãn nói, "Tôi cũng không phải cùng hắn đi lại quá gần, chỉ là ăn cơm qua một lần, hơn nữa cũng là vì nhờ hắn giảng kịch bản cho."


"Đoàn phim nhiều người như vậy, em vì sao chỉ tìm hắn?" Đường Càn khuôn mặt trầm xuống, thoạt nhìn phi thường không cao hứng.


Dứt lời, Vu Yên nhịn không được khẽ cười một tiếng, cảm giác người này ăn ghen có chút chậm chạp, chỉ có thể ôm cổ hắn, lại gần mặt hôn nhẹ một cái, "Bởi vì anh ta chịu giúp đỡ, mỗi ngày bên người Đường lão sư của chúng ta nhiều người vây quanh như vậy, tôi chỉ cần lại gần đã bị người khác nói là ôm đùi, Triệu Tấn người ta hiền hoà hơn nhiều."


Triệu Tấn đích xác tương đối dễ gần, bình thường người này với các nhân viên công tác trong đoàn phim cũng tương đối gần gũi, mà vây quay Đường Càn luôn có trợ lý rồi chuyên viên trang điểm, có thể là do hắn thoạt nhìn tương đối cao lãnh, người bình thường không dám tới gần.


Nghe vậy, Đường Càn chỉ là khẽ nhíu mày, "Tôi như thế nào không phát hiện ra?"


"Anh lúc nào cũng xem kịch bản, đương nhiên không phát hiện bản thân bị nhiều người vây quanh như vậy, mấy cô chuyên viên trang điểm còn ở trên mặt anh sờ tới sờ lui, anh chẳng lẽ đều không phản kháng sao?" Nói đến đây, Vu Yên lập tức liền nhăn mặt lại.


Đường Càn cũng nghiêm túc hồi tưởng, cuối cùng vẫn là cúi đầu hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ của cô, "Tôi về sau làm bọn họ tránh ra chút, em muốn gì phải đến tìm tôi, không thể đi tìm những người khác."


Cùng là đàn ông, Đường Càn liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra Triệu Tấn kia tuyệt đối không có ý tốt, còn dám đào góc tường nhà hắn, tuyệt đối không thể nhịn!


Trên mặt bị người hôn hôn đến đầy nước bọt, Vu Yên lập tức duỗi tay đẩy hắn, "Đã biết, tôi cách hắn xa một chút là được."
Tuy rằng muốn ở lại một lúc, bất quá Đường Càn cũng biết cô hôm nay vất vả, dù sao ngày mai vẫn còn gặp nhau tiếp, không nhiều lời, dặn dò vài câu rồi rời đi.


Vu Yên hôm nay đúng là có chút mệt mỏi, đạo diễn yêu cầu rất nghiêm khắc, một động tác võ thuật yêu cầu quay đi quay lại hơn mười lần, tuy cũng chỉ là một ít động tác đơn giản, Vu Yên vẫn cảm thấy có chút mệt mỏi, bất quá hôm nay thuận lợi bắt lấy Đường Càn, cũng coi như vui vẻ ngoài ý muốn.


Ngày hôm sau, sáng sớm đi tới phim trường, còn chưa tới phòng hóa trang, đã thấy Vương Tĩnh mặc diễn phục chỉ vào tổ phục trang mà mắng mỏ.
"Các người cũng thật quá đáng! Dựa vào cái gì người khác dùng chính là thẻ bài kia, mà tôi phải dùng loại này thủy hóa!"


Mấy đạo cụ như bình trang điểm các thứ bị ném la liệt trên mặt đất, Vu Yên đi qua một đám người đang đứng xem náo nhiệt, vừa hút sữa đậu nành vừa nhìn đồ bị ném trên mặt đất, đạo cụ được phân cho Vu Yên cũng có mấy thứ giống giống vậy, nhưng chất liệu thì có chút khác. Chỉ là Vương Tình yêu cầu quá cao mà thôi, cái gì cũng muốn tốt nhất, ở đàon làm phim khác, đồ vật nữ chính dùng khẳng định đều là tốt nhất, chẳng qua Vương Tình cảm thấy vị trí của Vu Yên không đủ lớn, cho nên muốn ra oai phủ đầu mà thôi.


Vương Tình lúc này đang mắng một lão sư của tổ hóa trang, mà lão sư kia cũng không phải là người tính tình nhẫn nhịn chịu đựng người khác, nếu Vương Tình đã không cho cô ấy mặt mũi, cô ấy cũng không cố kỵ nhiều người, trực tiếp lạnh mặt nhìn Vương Tình: "Đây là ý tứ của bên đầu tư phim, cô có ý kiến trực tiếp đi tìm bọn họ nói chuyện, mặt khác, nữ chính và nữ phụ đạo cụ khác nhau, đây là chuyện hết sức bình thường, cô không phải là diễn viên đệ nhất thiên tài sao? Chuyện này mà cũng không biết?"


Lão sư tổ hóa trang là người làm trong nghề lâu năm, có thâm niên, đã gặp qua không ít đại bài ảnh đế ảnh hậu, một đám người còn đến đánh quan hệ với cô ấy, Vương Tình không khen được câu nào thì thôi, thế nhưng còn dám phát hỏa trên người cô ấy, là người đều sẽ có tính tình, không ai đi nhịn nhục với cô ta mãi được.


Dứt lời, nhân viên công tác chung quanh cũng nhịn không được cười nghẹn một tiếng, nói thật, đắc tội loại người có thâm niên trong nghề, đối với Vương Tình tuyệt đối không có chỗ tốt, người ta nhiều nhân mạch như vậy, tùy thời có thể động tay chân lên người cô ta, Vương Tình cư nhiên còn đại tính tình, cũng không biết nói cô ta tự cho mình là to nhất, hay nói cô ta ngu xuẩn nữa.


"Cô!" Vương Tình nghe vậy lập tức sắc mặt biến đổi, lại thấy chung quanh còn có nhiều người như vậy, lập tức hừ một tiếng bỏ đi.


Vu Yên cầm bánh bao cắn một miếng rồi đi về phòng nghỉ, cô không phải đồ ngốc mà đi trêu chọc Vương Tình lúc này, bởi vì Vương Tình đích thực có tiếng nói hơn cô, cho nên dù cô ta là nữ phụ thì đãi ngộ so với Vu Yên cũng không khác biệt lắm, thậm chí một vài chỗ Vương Tình còn tốt hơn cô, nhưng mà hiện tại nhà đầu tư làm ra chuyện như vậy, 80% là Đường Càn giở trò quỷ.


"Ha ha ha, lão sư khẳng định tức giận lắm, Vương Tình kia còn dám lớn tiếng mắng cô ấy, quá khôi hài!" Tiểu lâm nhịn không được cười lêran tiếng, tựa hồ cảm thấy rất thống khoái.


Vu Yên mới vừa đổi xong diễn phục, ngồi trước gương trang điểm để chuyên viên trang điểm tạo hình, thẳng đến lúc này di động trên bàn bỗng nhiên vang lên, nhìn liếc qua là một dãy số lạ, vốn dĩ không định nghe nhưng cô vẫn ấn vào.


Ngay sau đó, điện thoại lập tức truyền đến một giọng nam phẫn nộ, "Vu Yên cô có ý gì!"
Đây là giọng Dương Tranh, lúc trước Vu Yên đã đem kéo đen, hắn vẫn còn đổi số di động gọi đến!
"Anh có bệnh sao? Có bệnh đi bệnh viện khám xem, đừng như chó điên khắp nơi gọi bậy"


Dứt lời, đối diện càng thêm phẫn nộ, "Cô đừng có làm bộ làm tịch! Không nghĩ tới cô bụng dạ hẹp hòi như vậy! Không chiếm được liền đem đi hủy! Tôi nói cho cô biết, cô còn dám làm đụng tay chân giở trò sau lưng tôi thì cùng lắm thì chúng ta đồng quy vu tận!"


Tắt điện thoại, Vu Yên cũng là vẻ mặt mộng bức, cô cũng không biết đối phương đang nói cái gì, cái gì hủy diệt?
Quay xong mấy cảnh, phát hiện bên người Đường Càn quả nhiên không có những người khác vây quanh, Vu Yên lập tức đi qua, tiến đến bên người hắn nhẹ giọng nói: "Tôi có việc muốn hỏi."


Đạo diễn còn bận giảng kịch bản cho Triệu Tấn, Đường Càn lôi cô đi vào phòng nghỉ của hắn, yên lặng rót chén nước, "Chuyện gì?"


Phòng nghỉ của Đường Càn rất lớn, hơn nữa cái gì có, nói chung ảnh đế với diễn viên nhỏ căn bản là không cùng một cấp bậc, Vu Yên có chút ghét bỏ cái sô pha lớn như cái giường kia.
Cô nghiêm túc nhìn hắn, nói, "Chuyện Vương Tình là như thế nào?"


"Hửm?" Đường Càn ngồi bên cạnh Vu Yên, thuận tay ôm lấy eo cô, một bên nhìn kịch bản một bên xoa xoa eo sườn cô, "Không phải em nói cô ta bắt nạt em?"
Hắn dứt lời, cô đẩy bàn tay đang sờ mó lung tung ra chỗ khác, tức giận trừng mắt nhìn hắn, "Dương Tranh kia thì sao?"


Dứt lời, Đường Càn tầm mắt lập tức từ trên kịch bản dời đi, dừng lại trên khuôn mặt cô, thanh âm hơi trầm xuống, "Loại người thích ɖâʍ loạn con gái nhà lành này, cũng chỉ làm ô nhiễm giới giải trí."
Vu Yên: "......"
Ngày hôm qua là ai chưa có sự đồng ý đã đè lên người cô?


"Hôm qua không phải Đường lão sư cũng chưa có sự đồng ý của hậu bối, đã dở trò làm loạn sao?" Vu Yên nhịn không được phun một câu.


Nói xong, Đường Càn lập tức nhướng mày, một phen chế trụ eo cô, đem người đè dưới thân, "Tôi và hắn giống nhau sao? Em cũng đã cưỡng hôn tôi môt lần, tôi cũng chỉ là ăn miếng trả miếng mà thôi."


Bốn mắt nhìn nhau, Vu Yên đỏ mặt không biết nên nói gì, chỉ có thể duỗi tay dùng sức đẩy hắn, "Hừ, tránh ra!"
"Em đau lòng?" Đường Càn không biết nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên vẻ mặt không cao hứng.


Khôi giáp trên người hắn đè lên người cô có chút đau, Vu Yên lập tức trừng mắt chụp xuống vai hắn, "Nghĩ cái gì vậy, em chỉ là tò mò anh làm cái gì với hắn thôi."


Nhìn khuôn mặt nhỏ phá lệ sinh động trước mắt, Đường Càn nhịn không được duỗi tay xoa xoa trên mặt cô, ánh mắt một mảnh nhu hòa, "Không có gì, chỉ là hắn đoạt được một cái tài nguyên, ta cùng nhà đầu tư lại vừa vặn quen biết nhau."


Nói xong, hắn lại cúi đầu hôn cô một cái, sau đó lại nhăn mày, "Lần sau đổi người khác trang điểm đi, son môi này hương vị không tốt."
*Tác giả có lời muốn nói: Hạ chương nhập v, nhắn lại có bao lì xì u ~(^з^)-☆
[editor] muốn nói, hố này lấp chưa xong nhưng tuần sau sẽ có hố mới ❤︎❤︎