Mặt trời lúc nửa đêm

Chương 3

Nghe có tiếng gõ mạnh ở cửa, Charity mở mắt, chiếc đồng hồ báo thức nhỏ loại dùng đi du lịch, chỉ mới có 6 giờ sáng. Vừa càu nhàu cô vừa tung chăn ra. Khi cô đứng dậy, cô cứ tưởng trời lạnh, nhưng nhờ lò than bùn còn đỏ, nên ơn Chúa, ngôi nhà vẫn còn ấm áp. Cô siết chặt chiếc áo ngủ bằng vải bông dày, rồi bước đến cửa.

Khi cô nhìn qua cửa sổ ở phòng khách, cửa sổ ở đây còn bám đầy bồ hóng và bụi bặm vì họ chưa lau chùi, cô thấy bà Maude Foote đang đứng trước hiên nhà. Charity bèn lôi chốt cửa lớn và mở cánh cửa gỗ nặng nề ra.

- Tôi nghĩ chắc cô muốn làm việc sớm - Maude nói, vừa đi xộc vào nhà - Tôi nhóm lửa bếp để làm cái gì ăn sáng trông khi cô tắm rửa thay áo quần.

Charity đã giao ước với bà ta như thế. Cô thuê Maude để vừa làm cố vấn, vừa nấu bếp và vừa làm tất cả mọi việc trong nhà. Charity không ngờ người giúp việc cho cô lại hăng hái trong công việc như thế này.

Cô thở dài mệt mỏi, hất mái tóc vàng rối bù ra sau, móc vào một bên tai rồi đi lui vào phòng ngủ. Cô mặc cái quần jeans và áo sơ mi vải bông tay dài mà cô đã mặc vào hôm trước, và mang giày cao cổ, đi nhanh ra nhà phụ ở ngoài.

Khi cô vào nhà lại, cô run run. Vòi sen không hoạt động được, nhưng ít ra cô cũng phải rửa mặt. Đổ nước từ trong cái bình sứ cũ, cái bình họ đã tìm thấy trong tủ, vào trong bồn rửa cũng bằng sứ, cô nhúng khăn vào nước lạnh và kỳ cọ cho sạch đất hôm qua bám trên người cô.

Trên tủ áo có cái gương soi, gương đã tróc bạc nhiều nơi, nhưng vẫn còn soi được, cô chải tóc cho ngay thẳng rồi kẹp ra sau. Xong, cô cảm thấy đỡ hơn một chút.

Cô không quen đi ra ngoài mà không trang điểm, chỉ trang điểm những nét cơ bản thôi, tô mắt và lông nheo, đánh hai má phớt hồng và tô môi, xong cô mới đi đến bếp, cảm thấy yên tâm trở lại.

- Tôi nghĩ chúng ta phải chỉnh đốn lại bàn ghế ở đây một chút - Maude nói.

- Chỉnh đốn à? Chắc bà muốn sơn bàn ghế chứ gì?

- Thế không cần sơn quét lại à?

Charity nghĩ bà Maude là người có tài xem nhẹ các vấn đề khó khăn. Cô đáp:

- Đương nhiên phải sơn chứ - Mặc dù không quen làm công việc này, nhưng không còn cách lựa chọn nào khác - Khổ thay là tôi không mua sơn.

- Tôi có lấy ở nhà mang đến một ít đây.

Charity nhìn bà, vẻ lo lắng:

- Sơn màu gì?

- Màu đỏ nhạt, hay là màu xanh ô liu cũng được, tùy cô chọn.

Mùi cà phê trên lò lửa phảng phất bốc lên, Charity đến rót vào tách, vừa uống vừa suy gẫm về màu sắc. Cô không khéo tay, nhưng có khiếu thẩm mỹ, màu đỏ hay màu xanh ô liu, không khí xem có vẻ như đang ở vào màu Giáng sinh, nhưng thôi, xem như thế cũng được chứ sao...

Cô nhìn nước sơn trắng đã bị tróc ở bộ bàn ghế họ đang ngồi ăn sáng, cô nghĩ nên sơn màu đỏ nhạt, cô không thích màu đỏ, nhưng nếu sơn màu lục thì được, chứ màu xanh ô liu thì thôi. Cô mường tượng cái tủ áo cũ rích trong phòng ngủ, cô nghĩ cái tủ ấy cũng sơn màu lục. Nếu các quả nắm cũng sơn đỏ cùng với tấm ván trang hoàng ở đầu giường sắt... nếu cô sơn màu đỏ nhạt hết khắp ngôi nhà thì chắc trông cũng đẹp.

- Chúng ta còn đóng lại các ghế một chút nữa, đóng cho chúng chắc chắn vững vàng hơn - Maude nói.

- Được rồi. Nhưng hôm nay có thể tôi phải tranh thủ thời gian để về phố. Tôi muốn thuê người đến chữa ống nước và chúng ta cũng cần phải thuê người chữa mái nhà luôn thể - Nhà chưa dột, nhưng cô không biết khi nào các chỗ mái ngói bị thụng sẽ rơi xuống. Tốt hơn là nên lo trước cho an toàn.

Khi ăn sáng xong, họ lôi bàn ghế nào họ thấy cần phải đóng lại ra ngoài hiên, bắt tay vào việc, đóng cho đến khi hết lung lay.

-Chúng ta hết đinh rồi - Maude nói - Để tôi ra xem còn cái nào không. Bà ra sau các nhà kho để tìm đinh trong lúc Charity tiếp tục đóng. Cô đóng rầm rầm, bỗng cô nhìn lên thấy một người đàn ông đang bước theo bờ suối đi đến phía cô.

Anh ta cao, ít ra cũng đến 1m 85 hay gần 1m 90, mặc chiếc quần jeans đã bạc màu ôm sát hai ống chân dài rắn chắc, và chiếc áo sơ mi bằng vải bông dệt chéo đã mòn sờn ôm lấy đôi vai rộng. Anh ta gầy, không có thịt thừa, nhưng nhìn anh đi đứng, người ta có thể nói anh có sức khoẻ rất dồi dào. Nhưng dù anh là ai, anh cũng cần phải cắt tóc. Mái tóc màu nâu cà phê, dài lê thê, uốn cong nơi cổ áo, và râu ria hình như cả tuần chưa cạo.

Khi anh đến gần, cô thấy da anh rám nắng, cặp mắt xanh ngắt, hai khoé mắt có những đường chân chim. Có lẽ anh ta khoảng 35 tuổi, và mặc dù râu tóc để dài luộm thuộm, trông anh vẫn rất hấp dẫn.

Charity nghĩ đến Jeremy Hause, nhưng ý nghĩ ấy chỉ thoáng qua rồi biến mất. Anh chàng này và Jeremy không có gì giống nhau hết. Trong khi Jeremy chạy theo nếp sống văn minh một cách kỳ quái, thì anh chàng này trông như thể từ trong các trang tiểu thuyết của Jack London bước ra, như dân thợ rừng, hay là tay bẫy thú, sống ngoài rừng tuần này đến tuần nọ.

Anh ta xăm xăm bước tới, từng bước dài hướng đến phía cô, và khi anh đến gần hiên nhà, cô thấy nét mặt rõ ràng hơn: mũi thẳng, hai má hóp, hàm vuông, dưới cằm có đường chẻ. Cô cứ nghĩ anh ta là xóm giềng, nên định cười và tự giới thiệu, nhưng bỗng anh ta lên tiếng, giọng ồ ồ:

- Chà chà, làm quái gì thế này?

Không để ý đến giọng nói gay gắt của anh, Charity để búa trên nóc tủ, bước xuống khỏi hiên nhà.

- Chào buổi sáng. Tôi là Charity Sinclair. Tôi mới...

- Tôi cóc cần biết cô là ai, thưa cô, tôi muốn biết cô làm gì ở nhà này?

Cô gượng cười và đáp:

- Tôi làm vì tôi là chủ nhân. Tôi mua mỏ Lily Rose này của người có tên là Mose Lanangan.

Anh nheo cặp mắt xanh nhìn cô:

- Tào lao. Lão Flanagan không sống ở đây nữa, nhưng đến chết lão cũng không bán mỏ Lily Rose. Tôi không biết cô định đùa với ai, cô em à, nhưng nếu cô có ý định đóng đô ở đây, thì xin cô hãy quên đi.

Thật khó mà giữ cho được bình tĩnh. Cô đáp:

- Ông lầm rồi, thưa ông...?

Anh ta không trả lời, chỉ nhìn đăm đăm vào sống mũi xinh đẹp của cô. Cô nói tiếp:

- Ông Flanagan dọn đến ở với con trai ở Calgary, ông ta đăng ký với phòng địa ốc Smith ở Dawson để bán từ nhiều tuần nay. Tôi đã mua nhà này.

Vẻ mặt anh ta trông càng đanh hơn trước nữa:

- Không thể như thế được, trong bốn năm qua, tháng nào tôi cũng hỏi ông Mose Flanagan để mua nhà này mà ông ta đâu có bán.

Cô thấy bực tức dâng lên trong lòng:

- Thế thì ông ấy đổi ý rồi. Việc mua bán đã kết thúc xong xuôi vào sáng hôm qua. Tôi không biết tại sao ông ta không nói cho ông biết việc bán nhà này - Khi thấy anh ta cau mày, cô bèn nói thêm - Có lẽ ông ấy không thích ông.

Anh ta mở miệng định nói gì, nhưng rồi ngậm lại, thịt hai bên má căng lên. Rõ ràng câu nói của cô đúng sự thật phần nào.

- Vậy bây giờ cô là chủ nhân? - Anh nói, rầu rĩ.

- Đúng, tôi là chủ nhân.

Anh ta nhìn cô từ đầu đến chân, nhìn kỹ chiếc quần jeans Liz Chaiborne và nét mặt trang điểm sơ sài của cô, sự trang điểm cô không thể bỏ qua được. Cô nổi giận trước vẻ mặt tự mãn của anh ta.

- Rồi bây giờ cô chuẩn bị dọn đến ở phải không?

- Tôi đã dọn rồi, thưa ông…

- Hawkins. McCall Hawkins. Tôi là lân gia của cô rồi đấy. Tôi không đồng ý việc cô đóng rầm rầm như thế. Tôi thích cảnh đẹp và sự yên tĩnh. Tôi muốn hưởng được cảnh sống riêng tư và không thích bị quấy rầy. Nếu cô ghi nhớ như thế thì tình xóm giềng được êm thấm.

- Tôi sẽ cố hết sức giữ tình xóm giềng êm thấm - Cô nói láo, lòng nghĩ đến cảnh máy nạo vét tìm vàng dưới suối sẽ kêu ầm ầm suốt ngày. Cô cười với anh rất dịu dàng - Ông Hawkins à, tôi rất muốn giữa yên tĩnh, nhưng sợ không được. Bây giờ, xin lỗi ông, tôi phải làm việc.

Cô quay người đi lên hiên nhà, lấy búa đóng đinh vào tủ rầm rầm, như thể xem anh ta không có mặt ở đây. Anh ta đứng nhìn cô một hồi lâu, rồi cô thấy anh quay lui đi dọc theo con đường bên suối về nhà.

Thật bực cả mình. Anh ta là ai mà phách lối thế nhỉ?

Cô nhớ hôm qua đến Lily Rose, cô đã đi qua nhà anh, ngôi nhà mới hơn xây bên cạnh đám cây tuyết tùng, sát hông nhà có gara lợp tôn. Khi ấy cô tự hỏi không biết ai ở trong nhà ấy.

Khi Charity nghĩ đến anh chàng hàng xóm giận dữ, cô cố nín khỏi phải thốt lời nguyền rủa. Chẳng có gì quan trọng. anh ta chẳng là cái thá gì.

Nghe tiếng bà Maude cười khi đi lên thềm nhà, cô quay lui. Bà già vừa cười vừa nhìn theo Hawkins đi về nhà.

- Tôi đã thấy cô gặp người lân gia. Không biết khi nào thì anh ta xuất đầu lộ diện.

- Ồ, tôi đã gặp anh ta, tôi không thích ảnh chẳng khác nào ảnh không thích tôi.

Bà Maude cười khúc khích.

- Call không sao đâu, miễn là cô để cho anh ta yên. Anh ta sở hữu hai ngàn mẫu Anh đất nằm bên bờ suối. Anh ta đến đây được 4 năm rồi, xây nhà để ở. Tôi chưa bao giờ gặp ai sống cô đơn cách biệt như Call.

- Nếu anh ta thích sống cách biệt, thì nên xây nhà trong rừng mà ở, chứ xây làm gì ở đây như thế.

- Tôi đoán anh ta thích cảnh đẹp ở đây.

Cô không cãi làm gì, vì chính cô cũng thích nhìn cảnh nước chảy ào ào trong lòng suối phủ đầy đá cuội. Mà thôi, chuyện này chẳng thành vấn đề. Nhà này là của cô, cô muốn làm gì thì làm.

Call Hawkins hay bất kỳ ai cũng chẳng làm gì được cô.

Call bước lên thềm, lòng tức tối, mặt hằm hằm. Anh giật mạnh cánh cửa trước, bước vào nhà, thả cánh cửa tự động cho nó đóng lại một cái rầm.

- Đồ chó chết!

Đáng ra anh được hưởng cảnh yên tĩnh mới phải. Mẹ kiếp, anh không tin anh gặp vận vui như thế này. Giá mà anh biết ngôi nhà ấy rao bán thì hay biết mấy. Chắc lão Mose khi biết cô gái tóc vàng khó tính này là lân gia của anh, thế nào lão cũng xoa tay hí hửng.

Dĩ nhiên cô ta sẽ không ở đây được lâu, cuộc sống ở nơi miền Bắc xa xôi. Trong vài tuần nữa thôi, trời sẽ mưa rất lớn và đường sá lầy lội. Rồi mùa hè đến, mặt trời nắng chói chang. Rồi thì bụi bặm và cháy rừng. Bọ thông, ong bắp cày và ruồi sẽ làm cho cô ta nổi điên. Nếu cô ta ở đến mùa đông, cô ta sẽ lội trong tuyết cao đến háng, mà chắc không cách gì cô ta ở đến lúc ấy.

Anh nghĩ đến chiếc quần jeans tân thời, cái quần cho biết cô ta là gái thành phố chứ không phải người ở quanh đây. Anh cố không nghĩ đến chuyện cô mặc quần ấy trông đẹp biết bao. Anh nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp của cô, đến việc trang điểm của cô, nhất là việc trang điểm này nhằm làm tăng vẻ đẹp của cặp mắt trong xanh. Trên đời này tại sao lại có cô gái đẹp như thế đến ở một nơi cô liêu như chốn Suối Ngựa Chết này?

Dĩ nhiên anh cũng từ thành phố lên miền Bắc này, nhưng hoàn cảnh anh khác. Call đã sinh ra ở vùng này. Bố anh kinh doanh gỗ cây ở Prince George, một thành phố nhỏ trong rừng Columbia thuộc Anh, và mặc dù mẹ ông là người Mỹ, nhưng bà thích rừng núi và thích sống ở đây. Anh cùng Zach, em trai anh, đã cùng đi săn, đi câu ở vùng này, họ thuộc lòng các địa danh ở đây. Cả hai đều thích cảnh mang ba lô trên vai đi khắp nơi, thích đi xuồng máy và trượt băng qua đồng qua núi.

Nhưng Call, lớn hơn Zach một tuổi, sớm đến thành phố để lập nghiệp. Cảnh sống của gia đình mẹ anh ở San Francisco đã quyến rũ anh, lôi anh đến Hoa Kỳ. Anh đã sống 4 năm ở Berkeley, ở chung phòng với một chàng trai tên là Richie Gill. Call và Richie trở thành bạn bè rất nhanh, cả hai đều rất say mê thể thao và thế giới kỳ diệu của máy tính. Cuối cùng, họ hùn hạp kinh doanh trò chơi phần mềm máy tính và họ thành công rực rỡ, cả hai trở nên giàu có.

Call đi vào nghề kinh doanh, anh thích nghề này. Khi anh bán công ty đầu tiên của mình để đảm nhiệm chức Giám đốc và Chủ tịch ban điều hành công ty American Dynmics thì anh làm việc một ngày mười sáu giờ, say sưa với công cuộc kinh doanh đến nỗi quên ăn quên ngủ.

Ngay cả không có thì giờ để chăm sóc gia đình.

Như mọi khi, cứ mỗi lần nghĩ đến chuyện gia đình là lòng anh đau như dao cắt. Cho nên anh cố xua đuổi kỷ niệm ra khỏi óc cho khỏi đau đớn. Anh không muốn nghĩ đến quá khứ nữa. Anh đã sống ở đây 4 năm để cố quên quá khứ.

- Toby ơi! - Anh gọi lớn khi đi qua sàn gỗ bóng láng ở phòng khách - Có cậu đấy không, Toby?

Chàng trai xuất hiện nơi ngưỡng cửa nhà bếp:

- Có tôi đây, thưa ông. Tôi định làm hai cái bánh xăng uých để chúng ta ăn trưa - Toby Jenkins 19 tuổi, đẹp trai, tóc đỏ, cao và gầy, thân hình mảnh dẻ rắn chắc.

Mẹ cậu sống ở Dawson, có cửa hàng nhỏ bán đồ kim hoàn cho du khách đến thành phố chơi. Cách đây sáu tháng, Toby nghe người ta truyền miệng rằng Call đang tìm mướn một người giúp việc để làm các công việc lặt vặt cho anh ở Suối Ngựa Chết. Ba năm đầu tiên sống ở đây, Call tự làm lấy các công việc trong nhà, nhưng bây giờ anh bận nhiều việc, nên anh cần có người giúp. Toby sống trong ngôi nhà nhỏ một buồng ngủ đã được Call tân trang lại cho đầy đủ tiện nghi, ngôi nhà nằm ở trên đồi, đủ xa để anh được sống cách biệt, nhưng cũng đủ gần để Toby có thể làm các công việc lặt vặt trong nhà.

- Tôi không đói - Call nói - Cứ gói lại cất đi, lát nữa tôi sẽ ăn.

Toby cau mày:

- Buổi sáng ông không ăn gì. Bây giờ ông phải ăn cái gì chứ.

Call càu nhà trong họng, vẻ bực bội. Lúc nào chàng trai cũng như con gà mái nuôi con. Call nghĩ Toby xem anh như người cha, vì cậu ta không có cha và không biết cha là ai. Call đã từng làm cha rồi. Anh không có ý định dấn thân vào con đường đau khổ ấy nữa.

- Tôi nói rồi... cứ gói nó lại. Trước sau gì tôi cũng sẽ ăn thôi.

Toby biến mất vào bếp lại, Call dừng một lát trước lò sưởi bằng đá lớn ở phòng khách. Ngôi nhà không được bề thế, chỉ có hai phòng ngủ và hai phòng tắm, nhưng nhà bếp thì rất hiện đại, có đầy đủ thiết bị mới nhất, phòng ăn có hình chữ L vừa làm phòng khách, được kê một chiếc ghế nệm dài bọc da màu nâu đậm rất êm ái và ghế ngồi đóng theo kiểu đồ cổ từ thế kỷ IXX.

Mới cách đây gần một năm, anh đã xây thêm một ngôi nhà lợp tôn để dùng làm phòng làm việc và garage rộng đủ chứa ba chiếc xe, đây là bước đầu anh hội nhập lại vào cuộc sống.

Thế nhưng, anh vẫn không từ bỏ hoàn toàn nếp sống cách biệt, cô liêu, cho nên anh không muốn bị người phụ nữ này quấy phá cuộc sống của anh, nhất là không để cho một người như Charity Sinclair nói những lời không đẹp với anh.

- Đồ chết tiệt! - Anh lại nói lầm bầm trong miệng, lòng phân vân không biết phải làm gì để tống khứ cô ta đi khỏi đây?

Mãi đến trưa Charity và Maude mới rời khỏi nhà để đi phố, và khi họ về đến nhà thì xế chiều, nhưng Charity đã tìm được công ty sữa chữa ống nước trong phòng tắm, và tìm được thợ lợp nhà để thuê họ chữa lại mái nhà. Họ cũng mua một ít nhu yếu phẩm, kể cả mấy bao than bùn dùng đốt lò.

Tổng kết lại công việc trong ngày tốt đẹp, nhưng khi cô về đến nhà thì trời tối thui tối mò, và khi lên giường, cô mệt phờ, không đọc cho xong cuốn truyện phiêu lưu của Max Mason, cuốn Island of Doom (Đảo tử thần) cô đang đọc.

Ngày mai cô và Maude phải chùi dọn nhà cửa cho xong, để ngày mốt sẽ gặp Buck Johnson, hỏi ông ta cần trang thiết bị gì để vét lòng suối đãi vàng. Cô phân vân không biết cô phải đi đến Dawson bao nhiêu lần nữa, phải nhọc nhằn bao lâu nữa mới bắt đầu công việc tìm vàng.

Ngày hôm sau họ lau chùi cửa sổ và tủ kệ ở phòng tắm, rồi sơn một lớn sơn mới lên các thứ đồ gỗ.

Khi Maude nhúng đầu cây cọ vào thùng đựng sơn đã pha loãng, bà nói:

- Chúng ta thế này là gặp may. Mọi năm vào giờ này trời mưa rồi. Chúng ta sơn xong, phơi khô các thứ này là trời sẽ mưa cho mà xem.

Đúng như lời bà Maude tiên đoán, ngày hôm sau mây giăng đầy trời. Khi bà ta đến giúp cô đem hết đồ đạc vào nhà thì trời đổ mưa, và mưa như trút khiến cô không thấy được con suối.

Hôm ấy là thứ năm. Những người thợ cô thuê ở Dawson phải làm việc gấp đôi, nên họ hẹn đầu tuần sau mới đến làm được. Đúng như Charity lo sợ, mái nhà đã bị dột. Nước từ mái nhỏ giọt xuống trên cái lò ở nhà bếp, mỗi lần nước giọt xuống trên lớp tôn đen, hơi nước bay lên kêu xèo xèo.

Nước giọt trên cầu tiêu, nhưng chẳng sao, vì cầu tiêu bị tắc nghẽn, không xài được. Còn cái nhà kho ở bên ngoài, khi thời tiết tốt đã tệ hại rồi, nay trời mưa không làm sao chịu nổi. Mái ngôi nhà gỗ nhỏ còn dột nhiều hơn ngôi nhà lớn. Khi cô chữa xong các chỗ dột vào lại trong nhà, cô ướt mèm và lạnh cóng.

Maude lái xe về nhà ở dưới đồi lấy áo mưa lên cho Charity mượn, cô cảm ơn và cố nhớ khi về Dawson sẽ mua vài cái. Thật khó mà tưởng tượng nổi cảnh đi cầu tiêu phải mặc áo mưa, nhưng biết sao bây giờ.

Người muốn đi phiêu lưu kia mà, cô tự nhủ. Cô nghĩ đến vị anh hùng cô thích, Max Mason, người đi khắp nơi diệt trừ bọn gian ác, vượt qua mọi gian nguy, không hề kêu ca. Đem so với cuộc sống gian khổ Max đã trải qua, công việc của cô ở đây chỉ như chuyện đi chơi trong công viên.

Vả lại tuần sau, khi nhà cửa đã sữa chữa xong rồi, cuộc sống thế nào cũng sẽ tốt đẹp hơn.

Khổ thay là vào ngày thứ Bảy, Buck Johnson đến gặp cô, cô hỏi gã có muốn làm việc với cô không, gã đã làm cho cô lo lắng. Mới thấy gã, cô niềm nở cười chào.

- Chào ông Johnson, rất sung sướng được gặp ông. Tôi rất mong đợi được làm việc với ông.

- Tôi không làm việc với phụ nữ - Gã càu nhàu - Maude không cho tôi biết chủ nhân nhà này là đàn bà.

Charity sửng sốt một chút, cô mừng vì đã không bắt tay gã. Dù sao thì cô cũng từ Manhattan đến đây, từ thành phố mà thái độ coi thường phụ nữ đã đi vào dĩ vãng. Cô đáp lời gã.

- Tôi không hiểu tại sao có chuyện như thế, ông Johnson. Tôi đến đây để khai thác khu mỏ này. Ông có kinh nghiệm trong việc khai thác. Tôi muốn thuê ông làm. Vấn đề chỉ có thế thôi.

Johnson nói lầm bầm cái gì đấy mà cô không nghe rõ. Gã to lớn, quãng 45 tuổi, ngực to vai rộng, tóc đen, ở hai mang tai đã lốm đốm bạc. Trán gã rộng, lỗ mũi hơi quá rộng, cô tự hỏi không biết có phải mũi gà bị dập không?

- Sao, ông Johnson, ông có muốn làm hay không?

- Tôi có đứa con đang học đại học ở Whitehorse. Tôi cần tiền.

- Bằng lòng phải không?

Gã gật đầu như thể gã không trả lời được. Gã chỉ nói:

- Cô gọi tôi là Buck được rồi.

- Tốt.. Buck - Cô không cho gã biết tên đầu của cô như cô đã định. Với thái độ đối với phụ nữ của Buck Johnson như thế, cô cần phải chấp nhận cô là chủ, cô hi vọng với thời gian họ sẽ thông cảm nhau hơn - Việc đầu tiên tôi muốn ông làm là đến xem các thiết bị ở trong nhà kho. dụng cụ không nhiều, nhưng có một số có thể sử dụng đươc.

Gã gật đầu:

- Vậy tôi ra đấy xem sao.

Đội chiếc mũ nỉ cũ nhàu nhò lên đầu lại, gã quay bước, hình như gã vui mừng vì được thoát ra ngoài

Khi cô đóng cửa trước Charity thấy Maude từ trong nhà bếp bước ra

- Tôi đoán chắc cô đã thỏa thuận với Buck rồi, cho gã biết làm việc với ai cho gã biết mặt

- Tại sao bà không nói cho ông ta biết tôi là phụ nữ?

Cặp lông mày bạc rũ xuống của bà bỗng nhướng lên, bà hỏi lại:

- Có thật cô yêu cầu tôi làm thế không?

Charity cười:

- Không, tôi không yêu cầu

- Chúng ta có thể tìm được người làm, nhưng phải mất thì giờ nhiều, vì khu mỏ nằm quá xa thành phố, rồi cô còn phải lo nơi ăn chốn ở cho họ. Buck rành nghề rồi, mà gã lại ở gần đây. Tôi nghĩ gã sẽ đi làm rất đúng giờ

- Tôi hi vọng thế

- Gã biết cách thức làm, gã đã làm nghề này hơn 20 năm

Cô thở dài:

- Tôi nghĩ đấy là điều quan trọng nhất

Một lát sau, Buck quay lại, mưa đã trở thành sa mù lạnh, bám vào áo sơ mi len và mũ nỉ của gã

- Lão Mose không khai thác mỏ Lili Rose - Gã nói

Cô mời gã ngồi vào bộ bàn ở nhà bếp mới sơn màu lục, cô đã vẽ hình ngọn lá bằng sơn đỏ lên trên mặt bàn và sau mỗi lưng ghế, cô mỉm cười khi nghĩ công việc sửa chữa trong nhà của cô xem ra cũng khéo chán

- Lão ta có thêm hai khu mỏ nữa - Buck nói tiếp – Một ở trên đầu nguồn Suối Ngựa chết và một mỏ khác ở suối Bonanza, lão dành hết thì giờ khai thác hai mỏ ấy

- Lão kiếm được khá bộn tiền - Maude nói

- Theo sách báo tôi đọc được - Charity lên tiếng - vì mỏ Lily Rose chưa được khai thác, chúng ta sẽ có cơ may kiếm được nhiều vàng

- Ồ đúng, chúng ta sẽ kiếm được vàng - Buck đáp - Ở các vùng này khi người ta nhúng chảo gạn vàng xuống nước là họ có vàng, nhưng điều quan trọng là có nhiều hay ít thôi

Câu hỏi rất hay, cô hi vọng ít ra cô cũng lấy lại được vốn đầu tư:

- Tôi nghĩ là phải đợi đến khi ta bắt tay vào việc mới trả lời được. Bây giờ chúng ta cần làm gì đây?

- Như cô đã nói, ngoài nhà kho không có gì nhiều hay nói cho đúng ra không có gì dùng được. Thời đại đã thay đổi, thiết bị bây giờ tân tiến hơn cách đây vài năm rất nhiều, ngay cả chảo để gạn vàng cũng không giống như ngày tôi mới bắt đầu gạn vàng. Bây giờ những cái chảo đãi vàng làm bằng chất dẻo và màu tốt nhất là màu lục, màu này làm cho màu vàng nổi bật lên, chúng ta cần phải có những cái ấy

- Còn gì nữa?

- Thùng chứa đất cát vét dưới suối ở ngoài nhà kho còn dùng được, chỉ cần điều chỉnh lại một chút là tốt, nhưng tôi có thể làm được việc này. Chúng ta phải cần máy vét đất cát dưới lòng suối, máy này rất quan trọng, mã lực của máy phải thật lớn nhưng có thể xách tay được để di chuyển tới lui trong suối, ta có thể làm cái thùng cho nước chảy qua. Chúng ta cũng cần lưới sắt để đóng vào ván thùng và một động cơ quãng một hoặc hai mã lực để rung cái chảo gạn vàng

- Được rồi, còn gì nữa không?

- Chúng ta cần cuốc và xẻng, một máy thăm dò kim loại quý chắc cũng rất cần.

Cô liếc mắt nhìn Maude:

- Chúng ta có thể mua tất cả các thứ ấy ở Dawson được chứ - Cô hi vọng họ khỏi phải đi đến tận Whitehorse hay phải gởi đơn đặt hàng đến nơi xa hơn để mua

- Có một nơi bán các thứ này ở vùng ven thành phố - Maude nói - Cửa hàng cung cấp dụng cụ khai thác mỏ vàng DK

- Nghề khai thác mỏ vẫn là nghề kinh doanh còn rất thịnh hành ở đây - Buck nói - Ở đây vẫn còn nhiều vàng, chúng ta chỉ mất công khai thác thôi.

Cô cảm thấy mừng thầm, miệng mỉm cười tươi:

- Vậy thì chúng ta khai thác

Buck nhìn mái tóc kiểu tiểu thư đài các và gương mặt trang điểm của dân thành phố lớn, gã lộ vẻ không tin cô có thể làm được công việc nay. Cô không lưu tâm đến thái độ của gã, nói với Maude:

- Ngày thứ Hai, khi các công nhân sửa mái nhà và sửa ống nước đến sửa phòng tắm, Buck và tôi sẽ đến cửa hàng bán dụng cụ khai thác mỏ vàng DK để mua các đồ dùng chúng ta cần

Buck không trả lời, nhưng hàm xai gã căng ra, Charity nghĩ chắc gã không muốn thấy dân trong thành phố biết gã làm cho một phụ nữ.

Quá bá láp, Buck, cô nghĩ, thế gã không bao giờ nghe nói đến vấn đề giải phóng phụ nữ hay sao? Tốt đã đến lúc chấm dứt tinh thần nệ cổ, chấp nhận thực tế chính cô là người trả lương cho gã.

Thứ Hai đến, họ đợi suốt ngày mà công nhân vẫn không thấy đến. Mãi cho đến gần trưa sáng hôm sau vẫn không có ai đến. Maude nói họ làm việc theo giờ ở Klondike. Bà ta bảo Charity hãy tập cho quen giờ dây thun ở đây

- Ở đây người ta làm việc như thế đấy. Không ai vội vã hết. Họ còn nhiều việc khác phải làm nữa

- Bà muốn nói họ còn bận đi cắm trại hay câu cá chứ gì! - Charity càu nhàu, cô bắt đầu hiểu tình hình làm ăn ở đây

- Hay có thể bận chèo thuyền chơi, hay mang ba lô đi ngao du trong rừng khi trời nắng, họ thường kiếm việc gì hay ho hơn để làm mà chẳng thèm làm viêc.

May thay ngày thứ Ba trời đầy mây và mưa phùn lay bay, Charity thở phào nhẹ nhõm khi thấy chiếc xe tải của công ty đặt ống nước Jed chạy đến. Một giờ sau, ba người đàn ông của công ty lợp mái nhà "Moss và con trai" đến để làm viêc.

Khi thợ làm ống nước tiện gai ào ào và thợ lợp mái nhà đóng ngói gỗ ầm ầm, bỗng Charity thấy anh chàng tóc nâu đầm sải chân bước đến dọc theo con suối. Lần này thì cô biết anh ta là ai và mặc dù cô giả vờ không thấy anh ta bước đến với vẻ giận dữ, nhưng cô vẫn không giữ cho lòng khỏi tức tối bực mình đươc.

Khi Call đến gần ngôi nhà, anh thấy Charity Sinclair đứng ở góc nhà gần đường nơi anh đến. Cô đang nhìn thợ lợp nhà, đầu ngước lên, tóc xoã xuống giữa lưng, vài lọn tòc nhỏ loà xoà trước mặt. Mái tóc dài xoã xuống phia sau có màu vàng nhạt, giống như màu của thỏi vàng anh đã tìm thấy dưới suối trước đây.

Khi anh đến gần, cô quay qua nhìn anh miệng cười gượng gạo:

- Chào ông Hawkins, được xóm giềng đến chuyện trò thăm hỏi, thật quý hoá quá.

- Không phải xóm giềng đến chuyện trò thăm hỏi đâu cô ơi. Cô làm quái gì mà ồn ào như thế này? Tôi đã nói tôi thích sự yên lặng

- Vâng tôi biết ông thích thế, nhưng rủi cho ông, tôi muốn phòng tắm của tôi khỏi thành nơi để treo khăn ướt và thích lúc nấu ăn khỏi bị nước mưa lọt vào thức ăn

Anh đã thấy cảnh cô mặc áo mưa đi vào đi ra nhà ngoài. Anh nghĩ chắc chưa bao giờ trước đây cô dùng áo mưa. Anh nhìn lên mái nhà thụng ngói. Anh nghĩ không chóng thì chày thế nào nhà cũng bị dột thôi

- Hỏng hết, hả? - Anh cố giữ giọng nói không có vẻ hả hê, nhưng khi thấy mặt cô cau có, anh biết giọng anh hỏi đã lộ vẻ sung sướng - Thảo nào ông Flanagan dọn đi là đúng.

- Họ sửa chữa trong bao lâu mới xong?

- Tôi chẳng biết, vì công nhân làm việc theo giờ ở Klondike. Tôi nghĩ lâu mau còn tuỳ thuộc vào mặt trời có xuất hiện hay không

Anh tảng lờ không chú ý đến giọng hài hước ý nhị của cô mà nghiến chặt hai hàm răng và nói.

- Mong sao họ làm xong sớm chừng nào hay chừng đấy. Búa đập chan chát như thế làm tôi điên lên được.

Cô vẫn giữ nụ cười châm chọc trên môi:

- Bà Maude có cho tôi biết cơ ngơi của ông dài dọc theo con suối. Có lẽ ông nên tính đến chuyện dọn chỗ ở vào sâu trong rừng cho rồi.

Thực ra anh đã nghĩ đến chuyện xây nhà vào sâu trong rừng nhưng anh thích ngắm cảnh nước chảy. Ngoài ra sống cô liêu cũng chỉ đến mức độ nào thôi, ngay cả người như anh, ít ra ở đây thỉnh thoảng anh còn được nhìn chiềc xe chạy ngoài đường. Có việc gì thì bà maude Foote ghé vào nhà và có Mose để cãi cọ

Bây giờ có vẻ như đang có mặt trận mới giữa anh và Charity Sinclair

- Tôi thích cái nhà tôi đang có - Anh đáp, rồi bỗng anh thay đổi chiến thuật, hỏi tiếp - Cô muốn nhà của cô bao nhiêu?

Cặp mắt trong xanh lộ ra vẻ ngạc nhiên, cô mặc cái áo vải đỏ cổ viền, anh nhìn thấy bộ ngực xinh xắn của cô. Chiếc quần Jeans tân thời chật bó vào người cô, trông rất hấp dẫn. Cặp mông tròn trịa, eo nhỏ, cặp chân dài. Anh cảm thấy cấn nơi háng. Thật rất hiếm có người làm cho anh cảm thấy muốn quay lại với cuộc sống thế tục như thế này. Lạy chúa anh không tin nổi.

- Nhà tôi không bán - Cô đáp.

Ơn Chúa lời đáp của cô làm cho anh ta bối rối

- Tôi sẽ trả cho cô gấp đôi số tiền cô đã mua căn nhà này. Cô có thể mua nhà khác đâu đó lớn hơn nhà này nhiều.

- Tôi không muốn nhà khác lớn hơn. Mỏ Lily Rose là của tôi, tôi không bán cho ai hết.

- Tôi trả gấp ba giá tiền cô mua, được không?

Cô trề môi, đôi môi đầy đặn rất xinh, cô đáp:

- Ông Hawkins chắc ông không hiểu gì hết. Mỏ Lily Rose là nơi khai thác vàng. Tôi định khai thác mỏ này, vì tôi có quyền làm việc đó. ông trả cho tôi 10 lần hay 100 lần tôi cũng không bán. Tôi ở đây, ông Hawkins ạ, dù ông có thích hay không. Nếu có người dời đi thì đó chính là ông.

Anh nhìn xoáy vào mặt cô, thấy ánh mắt của anh có vẻ quá gay gắt, cô hơi nao núng một chút. Anh hỏi:

- Có phải cô định thiết lập máy nạo vét đất cát để tìm vàng không? - Giọng anh nho nhỏ vì quá giận, nhưng trong giọng nói có hàm ý đe doạ.

Cách đây bốn năm, mỗi khi nhân viên của anh nghe giọng của anh như thế này, thế nào họ cũng rút lui, tránh xa khỏi anh, nhưng bây giờ Charity không nhượng bộ.

- Đúng tôi sẽ làm như thế đấy. Chính Mose Flanagan cũng định làm như thế... chỉ có điều ông ta chưa thực hiện thôi.

- Đồ chết tiệt

Cô mỉm cười, nụ cười tinh quái:

- Hãy tập cho quen đi, ông Hawkins, tôi ở đây và khai thác cái mỏ này. Hãy chấp nhận thực tế này, nếu không hãy cuốn xéo đi chỗ khác.

Đồ chết tiệt, anh lập lại trong óc, nghĩ đến Mose và nụ cười thầm của lão khi lão biết được chuyện này. Call quay đi. Trên đường về nhà, anh không hề quay nhìn lui. Nhưng cho dù anh có nhắm cả hai mắt anh vẫn thấy cô gái tóc vàng nhỏ nhắn xinh đẹp với bộ ngực tuyệt vời và cặp mông tròn trịa. Mấy tháng qua, anh thường tự nhủ rằng đã đến lúc phải sống lại cuộc sống tình dục, anh không phải tu sĩ mặc dù lâu nay anh sống như thầy tu. Cách đây hai tuần, anh đã gặp người đàn bà đã li dị chồng ở Dawson tên là Sally Beecham đang làm bồi bàn cho quán rượu Jukon Saloon, anh đã biết quán này hai năm rồi. Sally là người phụ nữ có da ngăm đen nhỏ nhắn khêu gợi, chị đã gợi ý là khi nào anh muốn, anh cứ đến ngủ với chị. Anh tự nhủ có ngày anh sẽ đến. Nhưng anh chưa muốn đến thăm Sally. Bây giờ nghĩ đến Charity Sinclair anh lại càng không muốn đến gặp chị ta nữa.

- Tôi không tin nổi anh chàng ấy - Charity nói, cô đến chỗ bà Maude đang đứng trên hiên nhà - Anh ta cho mình là ai thế?

Maude cười khúc khích:

- Call rất khó tính, lúc nào anh ta cũng cáu kỉnh. Nhưng người ta nói anh ta giàu vô kể và cái giá anh ta trả cho cô nghe có vẻ rất tốt đấy. Cô nên nhận đi.

Cô hếch cằm lên:

- Tôi không bán, không bao giờ bán, bây giờ hay là bất cứ lúc nào trong tương lai - Nghĩa là trong 6 tháng sắp tới. Đây là thời gian cô đã hoạch định cho mình, trong thời gian này cô sẽ không đi đâu hết.

- Thế thì được rồi, nếu cô đã quyết định như thế, tôi nghĩ là bây giờ cô và Buck nên đi phố mua đồ cho rồi

Charity gật đầu:

- Chắc ông ta ở ngàoi nhà kho để dụng cụ, tôi đi tìm ông ta.

Để Maude ở nhà coi sóc thợ sửa chữa nhà cửa, Charity đi với Buck về phía Dawson. Buck ngồi sau tay lái chiếc Explorer, nhờ thế mà trên đường đi tâm trí cô bớt căng thẳng. Thế nhưng gã vẫn thô lỗ cộc cằn, cô không thích cách gã nhìn cô khi gã tưởng cô không thấy.

Nhưng may thay công việc trôi chảy ngoài sức tưởng tượng của cô, cô hết sức ngạc nhiên và rất vui mừng khi thấy mạng Internet đã đến tận Dawson City. Thật vậy, ở đây có hai quán cafe có Internet, nhờ thế mà cô có thể gửi đi và nhận thư điện tử của bạn bè và gia đình ở nhà.

Tuyệt hơn nữa là cửa hàng bán dụng cụ khai thác vàng DK cho cô biết ở thành phố Dawson này tuy quê mùa nhưng vẫn có mạng điện thoại di động hoạt động.

Trong khi Buck tìm những dụng cụ họ cần thì Charity đăng kí sử dụng điện thoại di động ở Công ty trách nhiệm hữu hạn Chân trời, ném cái điện thoại khổng lồ lên ghế ngồi trên chiếc Ford, loại điện thoại này mạnh hơn loại điện thoại nhỏ mà cô thường dùng rất nhiều.

Họ mua hàng hoá xong vào lúc xế chiều và khi họ về đến nhà thì trời đã nhá nhem tối, phía sau chiếc Explorer chất đầy xẻng, cuốc, chảo gạn vàng và các thứ linh tinh, còn các thứ cồng kềnh cửa hàng sẽ chuyển đến vào sáng mai.

Nhưng dĩ nhiên trời không nắng mới có, còn nếu trời nắng thì chắc cũng phải hai ngày nữa hàng mới đến.

Charity thở dài, nhưng sau đó cô bật cười, ở đây cuộc sống khác hẳn, không có cảnh hấp tấp vội vã như ở Manhattan. Cuộc sống ở đây mới lạ và cô hưởng thụ cái mới lạ này từng giây từng phút. Dĩ nhiên không kể những lần cô đi ra nhà ngoài.

Thậm chí việc cãi cọ với Call Hawkins, cô cũng thấy vui. Hình ảnh cao lớn của anh hiện trong óc cô, cặp hàm rắn rỏi nằm khuất dưới làn râu lờ mờ anh quên cạo buổi sáng, mái tóc dài lê thê nhưng có màu nâu bóng láng rất đẹp. Anh nhắc cô nhớ đến nhân vật Max Mason: lì lợm, mảnh khảnh, cứng như đinh. Cô không thích anh ta, nhưng anh ta cũng có cái gì đấy làm cho cô ngạc nhiên phải chú ý đến. Cái gì đó ngoài chiều cao và vóc dáng rắn chắc, vai rộng. Cái gì đó ngoài sự thật rành rành anh là đấng nam nhi.

Cô biết đích xác cái đó là cái gì, và cô không muốn tìm ra, cô có nhiều việc cần làm hơn là phải nghĩ đến một người như McCall Hawkins.

Thế nhưng, hình ảnh anh mặc chiếc quần Jeans bạc màu và chiếc sơ mi vải bông dệt chéo thật khó mà quên cho được