Sau đó, anh gọi cho Peter Held. Call không nói cho cậu ta biết rớt máy bay hay chuyện Wychek đã khám phá ra. Anh sợ chuyện này sẽ lan truyền ra sẽ có tác động không hay. Hiện anh cần nhiều thông tin hơn, cần tìm hiểu ai là người anh cần phải tin tưởng, đáng tin cậy. Vì thế, anh hỏi Peter có phải chuyện trấn lột là chuyện tình cờ hay không, và Peter trả lời chuyện này chỉ xảy ra ngẫu nhiên. Cậu ta nói:
- Như tôi đã nói, tôi đang chạy trong công viên. Khi ấy trời đã về khuya, chuyện trấn lột như thế này xảy ra trong thành phố như cơm bữa.
Quả đúng vậy. Anh hỏi tiếp:
- Có tin gì mới về vụ hỏa hoạn trong phòng thí nghiệm không?
- Sở cứu hỏa cho biết lửa bùng lên là do mạch điện bị chạm. Ngôi nhà cũ quá rồi, họ cho rằng có lẽ hệ thống dây điện bị hỏng, với số lượng hóa chất nhiều để gần đấy nên dễ bắt lửa vô cùng.
Cách đây một tuần thì anh rất tin vào giả thuyết này. Nhưng bây giờ thì anh phải cẩn trọng. Sau khi nói chuyện với Peter xong, anh bấm số đến tổng đài điện thoại để hỏi số điện thoại của sở cảnh sát Seattle. Anh hỏi thủ trưởng đội điều tra hỏa hoạn, ông ấy tên là Karl Miller. Và anh hỏi ý kiến ông ta:
Call đã vắng mặt ở Seattle 4 năm, nhưng ở đây mọi người vẫn còn nhớ đến cái tên McCall Hawkins, vì anh rất nổi tiếng trong việc kinh doanh ở đây. Nên khi nghe anh gọi đến, ông vui vẻ đáp:
- Chào ông Hawkins, rất sung sướng được gặp ông. Ông có lý do gì để nghi ngờ đây là vụ phá hoại không?
- Có khả năng đây là vụ phá hoại. Tôi tha thiết yêu cầu quí ông điều tra lại xem sao.
Mặc dù Peter quả quyết đây là vụ tai nạn, nhưng Call không tin thế, anh nghĩ Mega Tech đang bị kẻ nào đó âm mưu hãm hại. Chắc có kẻ nào đấy muốn phá hoại công việc làm ăn của anh.
Nghĩ thế, anh liền gọi điện thoại cho Bruce Wilcox để hỏi tin tức trong ngày và hỏi thêm chi tiết Wilcox biết đựoc về tập đoàn kinh doanh trò chơi mạng Internet Wild Card.
Call hỏi:
- Theo anh thì họ biết chúng ta cài máy nghe lén vào băng ghi âm của họ bao lâu rồi?
- Tôi không biết. nhưng chắc họ đã biết ngay từ lúc mới bắt đầu. Ta thật bất hảo. Call à, nghe nói bọn này sẽ chơi thẳng tay đấy. Chúng ta phải thận trọng trong vụ này.
Thảo nào! Anh nghĩ đến chiếc máy bay của anh đang bị tháo tung các bộ phận nằm rải rác trên nền nhà xưởng, nghĩ đến chất nổ gắn vào máy bay để cố sát hại anh. Anh nói:
- Anh sẵn sàng tổ chức buổi họp đi nhé. Chúng ta phải làm sao cho những người này biết Shotman và Wiggs đã tự tiện làm như thế. Tôi sẽ cố tìm cách hòa giải với họ để chuộc tội, tránh cảnh bị họ đâm sau lưng. – “Và tránh hỏi nguy cơ bị họ ám sát”.
- Anh sẽ được toại nguyện, Call.
Anh không biết chắc có phải Wild Card tổ chức việc hãm hại anh hay không, nhưng họ rất có khả năng để làm việc này. Họ đã bỏ ra rất nhiều tiền trong việc kinh doanh trò chơi điện tử này, và theo chỗ anh biết, họ sẽ làm bất cứ gì để thu được nhiều lợi nhuận trong việc kinh doanh này.
Khi anh ra khỏi phòng làm việc, đi vào nhà bếp, anh mệt nhoài, và anh rất ngạc nhiên khi thấy Charity đứng nơi bồn rửa, mặc chiếc áo thun tròng đầu của anh rộng thùng thình.
Cô cười rất tươi với anh khiến anh cảm thấy trút bớt đươc ít nhiều mệt mỏi trong người.
- Bây giờ là tối thứ 7, và anh đã làm việc suốt mấy giờ rồi. Em nghĩ anh đáng được thưởng thức một bữa ăn ngon.
Cô quàng chiếc tạp dề quanh bụng, kéo cao cái áo thun lên để lộ cặp giò dài đẹp đẽ và hai bàn chân trần xinh xắn. Cặp vú lắc lư nhẹ, hai núm vú hiện ra lờ mờ thành hai vòng tròn dưới vải áo. Gần hai tuần nay, anh không làm tình với cô, của quí trong quần jean anh đòi hỏi.
Hẳn cô thấy anh nhìn áo quần cô đang mặc, nên vừa rưới dầu ôliu vào món salad trộn, cô vừa phân bua.
- Đường về nhà quá bụi, nên em phải đi tắm và mặc cái áo này. Chắc anh không phiền lòng chứ.
Anh lắc đầu, tỏ ý không phiền gì hết. Anh quá bận việc nên hầu như quên phứt cô đang ở nhà anh.
- Trông anh mệt mỏi quá. Anh đói không?
- Sơ sơ.
Cô cúi xuống kiểm tra nhiệt độ của lò lửa, khiến cái áo thun xếch lên cao hơn, thật hấp dẫn. Anh đói thật nhưng không đói cơm
- Toby đã làm mì trước khi đi nghỉ cuối tuần – Cô nói – Em làm salad để ăn với mì sợi. Em cũng sẽ nướng bánh mì có vị tỏi.
Trên quầy có chai rượu vang đã mở. Charity rót một ly đưa cho anh.
- Cám ơn.
- Công việc có suôn sẻ không? – cô hỏi, hất đầu về phía văn phòng của anh, đồng thời chuồi cái khay bánh mì Pháp vào vỉ nướng bánh trongg lò.
- Anh đang vạch kế hoạch hành động. Phải mất một thời gian mới biết được.
- Em muốn nói chuyện xảy ra… cho chiếc máy bay. Nếu có kẻ muốn giết anh, thế nào họ cũng tìm cách khác sát hại anh.
- Có thể. Anh cố ngăn chặn họ trứoc khi họ ra tay.
- Làm sao để ngăn chặn họ được?
Anh kể cho cô nghe câu chuyện Bruce Wilcox đang tổ chức một cuộc họp mặt với những người của tập đoàn Wild Card.
- Có thể họ là những người đứng đằng sau các vụ phá hoại này. Datatron chỉ có 7 nhân viên, anh là giám đốc công ty. Có lẽ họ cho anh là người tổ chức vụ tống tiền một triệu đô này.
- Làm sao anh thuyết phục họ tin là anh không dính líu đến vụ này?
Anh cau mày suy nghĩ rồi đáp:
- Cứ tin anh đi. Anh có cách làm cho họ tin - Nói thì nói, nhưng mặt anh vẫn hiện lên vẻ lo lắng.
- Em hy vọng anh kiếm người hộ vệ hay sao đấy.
- Có lẽ anh nên kiếm người làm vệ sĩ, nhưng anh không thích thế. Anh thích được tự do, cảnh hoang dã là lãnh địa của anh. Anh tin chắc nếu có gì xảy đến cho anh, anh đủ sức tự vệ được. Anh nghĩ không cần phải lo xa như thế làm gì. Khi tập đoàn Wild Card biết chúng ta muốn ngồi vào bàn thương lượng, anh nghĩ họ sẽ không quấy rầy công ty của anh nữa. Ít ra cũng không cho đến khi họ nghe chúng ta nói gì.
- Anh có biết chắc người nào không?
- Biết chứ. Anh không có nhiều kẻ thù – Ít ra anh cũng tin như thế. từ khi anh dấn thân vào nghề kinh doanh đến nay đã lâu năm rồi.
Charity kéo ghế anh thường ngồi khi ăn sáng.
- Tại sao anh không ngồi, rồi em mang thức ăn đến cho anh ăn?
Anh ngồi xuống ghế, cô đi múc thức ăn vào dĩa cho anh và cho cô. Khi bánh mì Pháp đã vàng, cô lấy cho vào giỏ, mang hết thức ăn đến bàn, rồi ngồi xuống bên cạnh anh.
Thức ăn ngon, anh không ngờ anh thấy đói như thế. Tâm trí anh quay cuồng với những chuyện xảy ra trong ngày, nhưng anh cảm thấy không muốn nói đến. Charity hình như cảm thông với tâm trạng của anh. Đây là điểm mà anh thích nhất ở cô, họ có thể ngồi yên lặng bên nhau mà không thấy khó chịu chút nào hết. khi ăn xong, cô thổi tắt đèn cầy ở giữa bàn rồi đi rữa bát đĩa, nhất quyết không chịu để anh giúp.
Anh ngồi yên nhìn cô, lòng phân vân không biết anh có thuyết phục được cô ở lại đêm nay hay cô cương quyết ra về. Cô tráng dĩa rồi cho vào máy rửa. xong, cô đến phía sau ghế anh ngồi, thoa bóp cổ và thoa vai cho anh.
- Anh cảm thấy như thế nào?
Hai tay cô mềm mại, ấm áp vì nước tráng dĩa cô vừa dùng xong. Anh cảm thấy cặp vú cà nhẹ lên lưng anh, lửa dục lại bừng bừng trong anh.
- Hai bàn tay em tuyệt quá – Hai bàn tay tuyệt rồi mà thân hình nhỏ nhắn, rắn chắc, lại còn tuyệt hơn nữa. Ở dưới bàn, anh cứng như đá, máu chảy rần rần trong huyết quản. Mẹ kiếp, anh muốn cô, và nếu cô cứ sờ anh như thế này, chắc anh bế cô vào giường thôi.
Anh cảm thấy môi cô áp vào gáy anh, anh rùng mình.
- Call, em nhớ anh – Cô dịu dàng nói.
Anh cần lời khích lệ như thế thôi. Anh bèn xô ghế đứng dậy, kéo cô vào lòng.
- Lạy Chúa, anh cũng nhớ em.
Anh hôn cô dữ dội, nụ hôn say sưa, thưởng thức sự mềm mại của đôi môi cô. Cô toát mùi xà phòng và hoa, anh thưởng thức hương vị rượu vang đỏ đậm. Hai tay anh thoa lên chiếc áo thun, ôm kín bầu vú, hai bầu vú rắn như táo, mềm như đào. Charity thốt lên ư ử và dục tình dâng tràn trong người anh. Đẩy chân đèn cầy sang một bên, anh để cô ngồi lên bàn rồi anh ngồi vào giữa hai chân cô. Chiếc áo thun được kéo lên.
Trời đất ơi, dưới áo cô không mặc gì hết. Lửa dục hừng hực, anh cũng bật ra tiếng rên
Quỳ xuống trước mặt cô, anh vuốt hai tay lên hông, nắn nót, vuốt ve để thưởng thức vẻ mịn màng, rắn rỏi của da thịt cô. Charity ngửa người ra sau. Chống hai khuỷ tay lên bàn trong khi anh dang hai chân cô ra thật rộng rồi hôn lên đầu gối cô, hôn lên phía trong hai đùi cô, hôn lần lên
- C...Call...!
Giọng cô thốt ra như có ý nghi hoặc. Chuyện như thế này quá mới mẻ đối với cô, anh nghĩ, lòng cảm thấy khoan khoái, sự khoan khoái của giới mày râu. Anh đẩy cô nằm ngửa xuống bàn rồi kéo áo thun lên khỏi ngực, mút hai núm vú. Cô rên, còn anh hôn lần xuống, hôn rốn, xuống hông, hôn lần xuống
- Ôi... ôi, lạy Chúa - cô cảm thấy hai tay cô nắm tóc anh rồi bỗng cô lôi đầu anh đi, nhưng anh nắm chặt hông cô, giữ cho cô nằm yên
- Hãy yên - Anh thì thào nói
Anh là người tình kiên nhẫn. Trong quá khứ, anh đã tự hào về điều này, và bây giờ, anh sử dụng sự kiên nhẫn, dịu dàng với cô, hôn lên vú cô lại, lấy đầu lưỡi ngoáy vào lỗ rốn cô, rồi trở lại mục tiêu chính của mình
Lần này cô không chống anh. Cô tin tưởng anh và anh dùng lòng tin đó để làm cô hưởng khoái lạc. Bụng cô run run, hai tay cô lại bấu vào tóc anh, nhưng lần này tay cô để yên, không giật đầu anh. Anh cảm thấy bắp thịt nơi đùi cô co thắt, cảm thấy cô không nẩy người lên trên bàn, anh biết cô gần buông thả
Anh tiếp tục làm thế cho đến khi cô cực khoái. Anh nhìn cô kinh ngạc, anh thấy cô có cái gì của con người sơ khai, ích kỷ. Anh tiếp tục công việc của mình để đưa cô đến điểm cực khoái
Khi anh đỡ cô ra khỏi bàn rồi đẩy nhẹ cô đứng cúi người xuống, cô lảo đảo và gập người lại. Anh nắm hông cô, áp vào người anh
Đây là lần cực khoái ác liệt nhất trong đời anh. Sau đó anh đứng yên ôm sát cô vào ngực mình, hai tay quàng quanh bụng cô
Charity quay lui nhìn anh. Và bỗng cô oà khóc
- Không sao đâu, em yêu - Anh thì thào nói - Mọi việc đều tốt đẹp
Quá tốt đẹp, cô nghĩ quá tốt đẹp ngoài sức tưởng tượng
Hồi đầu chiều nay, khi Bob Wycheck nói với Call có người muốn giết anh, Charity liền cảm thấy yêu anh thắm thiết, cuồng nhiệt biết bao.
- Em xin lỗi - Cô nói, vừa lau nước mắt - Em thấy... người em thật kỳ quái
Anh nhìn người cô và toét miệng cười:
- Có thật vậy không?
Cô thấy anh rất vui vẻ. Cô nghĩ: anh là loại người đàn ông kiểu mẫu. Anh có thể bị giết chết bất cứ lúc nào, thế mà anh vẫn cư xử như một người tình tuyệt vời
Quần anh chưa kéo dây khoá. Anh bèn kéo lại cho kín rồi bế cô lên, mang vào phòng khách. Anh cứ ôm cô trong hai tay mà ngồi xuống ghế nệm dài. Anh nhìn cô với vẻ tự mãn, khoé môi nhếch lên:
- Anh chắc Jeremy đã không làm như anh
Cô lắc đầu, hơi bối rối, ước chi anh đừng nêu vấn đề này:
- Jeremy rất khó tính, không chịu làm những việc như thế
Anh không nói gì thêm nữa, cô nhích ra khỏi vòng tay anh, nằm cuộn tròn bên cạnh anh trên ghế trường kỷ. Bàn ghế trong phòng khách rất đẹp: ghế nệm dài bọc da, sàn nhà lát gỗ cứng, thảm vải đủ màu sắc. Nhưng cũng như các nơi khác trong nhà, việc trang trí trong phòng quá giản dị
- Em không thấy có bức ảnh nào hết - Cô nói, đưa mắt nhìn các bức tường treo những bức tranh phong cảnh đắt tiền nhưng không có bóng người, còn trên các chiếc bàn bằng gỗ óc chó láng bóng thì gần như trống trơn - Em không thấy có bóng người. Ngay cả ảnh gia đình của anh cũng không có
Anh đưa mắt nhìn theo cô khắp phòng:
- Anh không treo. Nhìn ảnh gia đình anh, anh đau lòng lắm
Đây là lần đầu tiên anh đả động đến tai nạn, tim cô bỗng đập mạnh:
- Nhưng anh có mang theo lên đây. Anh có ảnh họ ở đây chứ?
Anh gật đầu:
- Trong ngăn tủ ở phòng ngủ
Anh có mang theo, nhưng anh không thể nhìn họ trong ảnh. Nhìn vào, anh cảm thấy đau đớn
- Có lẽ một ngày nào đó anh sẽ cho em xem
Anh quay mắt nhìn chỗ khác
- Ừ... có thể một ngày nào đấy
Nhưng cô không tin anh sẽ cho xem. Cô thừa cơ hỏi anh về cô bé, mặc dù cô nghĩ đây là một sai lầm:
- Con gái anh bao nhiêu tuổi?
Cô chắc anh không đáp, có thể anh im lặng hay nổi giận. Nhưng anh đáp:
- Ba. Ngày một tháng 11 là sinh nhật của nó - Anh nhìn thẳng ra phía trước, mắt dán vào chiếc lò sưởi bằng đá khổng lồ ở cuối phòng - Hôm Susan mở tiệc sinh nhật cho nó, tất cả chúng tôi đều đội mũ giấy trông rất buồn cười. Sau đó không lâu thì... nó chết, trước lễ Giáng sinh một ít
Charity cảm thấy nghẹn ngào trong lòng. Cô buộc lòng phải tiếp tục câu chuyện. Cách duy nhất để anh vượt qua nỗi đau khổ trong lòng là phải bộc bạch hết nỗi đau trong lòng ra. Cô nhẹ nhàng nói tiếp:
- Em biết hai người chết vì tai nạn xe hơi. Chuyện xảy ra như thế nào?
Im lặng nặng nề trong phòng khách. Bên ngoài cửa sổ, gió thổi xào xạc qua cành cây. Mặt trời chiếu qua khung cửa sổ, nhưng phòng không được ấm. Call suy nghĩ về câu hỏi. Anh không trả lời một hồi lâu, nhưng anh muốn nói cho cô biết, vì có lý do rất kỳ lạ
Thời gian trôi qua, căng thẳng. Anh cố suy nghĩ ra một cách giải thích, một cách để nói đến điều khó nói nhưng anh không tìm ra được ra lời. Anh chỉ ngồi trên ghế nệm dài, nhìn lò sưởi bằng đá đồ sộ, cố nhớ lại quá khứ. Lửa trong lò sưởi tắt đã lâu, tro nguội lạnh, lò tối tăm, trống rỗng
Giống như trái tim anh!
Thời gian chầm chậm trôi qua, hình ảnh xa xưa hiện về: Susan cười khi nghe anh nói cái gì đấy, Amy đang chạy chơi quanh nhà trong chiếc áo dự tiệc màu hồng, mái tóc đen cuốn cong lắc lư trên vai
- Chính lỗi của anh mà ra - Giọng uể oải, chán chường, thiếu sức sống - Năm nào gia đình anh cũng thuê một căn hộ ở Heavenly. Susan thích trượt băng và từ San Jose lái xe đến đấy đường không xa. Anh bận công việc... lúc nào cũng bận. Ngay khi vừa đến nơi là anh giam mình trong một phòng ngủ để làm việc với máy tính xách tay, phòng ngủ này anh đã biến thành phòng làm việc tạm thời. Lúc nào anh cũng làm việc, công việc của anh quá nhiều. Anh thường nghĩ đến công việc -
Anh nuốt cục nước bọt kẹt cứng trong họng - Cuối tuần, Susan quyết định đưa Amy đi Sacramento để chơi ít ngày với bà cô Mildred của Susan. Anh thấy bà ấy tối nào cũng ngồi buồn một mình, không biết nói chuyện với ai ngoài đứa bé ba tuổi
Nhiều năm nay anh không thề nói đến tai nạn. Bây giờ anh định nói, hình như anh không thể dừng được.
- Anh đã định lái xe đưa hai mẹ con xuống núi sau khi gia đình anh trượt băng xong trong ngày hôm ấy, nhưng công ty American Dynamics sang bàn chuyện liên doanh với công ty khác, vấn đề bàn bạc rất có lợi và rất phức tạp, cho nên có rất nhiều chuyện rắc rối. Đến giờ phút cuối, một trong số phó giám đốc của anh tổ chức buổi hội thảo qua điện thoại. Anh nghĩ vấn đề rất quan trọng, nên anh cần phải sẵn sàng góp ý mỗi khi họ cần ý kiến - Anh lại nuốt nước bọt làm cuống họng anh tắc nghẽn, cặp mắt rực sáng như mỗi lần bị kích thích - Bây giờ nhớ lại, anh thấy lúc ấy... chẳng có gì quan trọng... bằng việc chăm sóc gia đình anh
Anh như thấy hiện ra trước mắt cảnh gia đình anh rất rõ ràng: Amy mặc chiếc áo khoác bằng lông thú màu xanh có mũ trùm đầu viền vải nhung. Susan ăn mặc rất lịch sự như mọi khi, quần vải len đen, áo len tay dài casomia đen đắt tiền. Khi anh tiễn hai mẹ con ra cửa, cô hôn lên má anh
Cô cười, nhưng anh thấy nụ cười có vẻ hơi buồn:
- Đừng ngại chuyện này. Em có thể lái xe xuống đồi được mà, chuyện này có khó khăn gì đâu
Nhưng khi ấy trời đầy mây, tối tăm, anh lo sợ trời có thể sa tuyết đâu đó ở đoạn đường dưới kia
- Có lẽ anh nên huỷ bỏ cuộc hội thảo qua điện thoại
- Em không sao đâu. Amy con, hôn tạm biệt bố rồi ta đi
Bé gái cười toe toét chạy đến anh, anh nâng bé lên vai rồi hỏi:
- Em bé con ai nhỉ? - Hai bố con thường chia sẻ niềm hạnh phúc cho nhau
- Em bé là con yêu của bố - Bé cười khúc khích, em ghì cổ anh và anh hôn lên má bé rồi để bé xuống đất. Anh để cho bé ngồi sau xe, chỗ dành cho trẻ con, và Susan nổ máy. Đấy là chiếc Mercedes loại bốn chỗ tự động, nên khi chạy đi, anh không lo lắng gì
- Anh nhìn chiếc xe chạy trên mặt đường phủ tuyết, nhưng đã đến giờ hội thảo qua điện thoại, nên anh vội vã lên lầu. Anh không nghĩ đến hai mẹ con cho đến khi ông cảnh sát trưởng đến gõ cửa nhà anh, lúc ấy trời đã về khuya. Ông ta nói vợ anh đã gặp tai nạn. Xe của Susan tông phải một tảng nước đá trượt ra khỏi đường. Ông ta nói đoạn đường đó rất nguy hiểm. Khu vực vùng này có dốc thẳng đứng. Cho nên chiếc xe này đã lăn tròn năm sáu vòng mới rơi xuống cái rãnh ở đáy vực
- Ôi, Call...
Anh cố giữ giọng bình tĩnh để nói tiếp, nhưng không được
- Một người lái xe tải thấy xe họ văng ra khỏi đường. Anh ta lôi họ ra khỏi chiếc xe trước khi xe phát nổ, nhưng quá trễ rồi. Susan chết ngay tức khắc, còn Amy... Amy bất tỉnh. Bé chết... khi trên đường đến bệnh viện.
Ngực anh đau nhói, cuống họng khô khốc, khó khăn lắm mới nói tiếp được:
- Sau vụ tai nạn, anh đờ đẫn suốt cả ngày, không suy nghĩ được gì hết. Rồi sự đau đớn thấm vào tim. Anh cố sống trong cảnh đau đớn ấy một thời gian, nhưng cho dù anh có cố gắng mấy đi nữa, sự đau đớn cũng không dứt. Cuối cùng, anh đầu hàng. Anh bỏ việc và lên đây
Mắt anh mờ đi, nhưng anh không nghĩ anh đã khóc, mãi cho đến khi Charity quàng hai tay ôm cổ anh, anh mới biết mình khóc
- Thế là tốt - cô nói - Thỉnh thoảng ta phải để sự đau khổ thoát ra ngoài bớt mới tốt
- Chính lỗi của anh mà. Nếu anh đi với họ, nếu anh không bị cuốn hút vào hợp đồng làm ăn khác, thì chắc Susan và Amy sẽ còn sống - Giọng anh nghẹn ngào, tắc nghẹn khi nói đến từ cuối cùng, và anh lắc đầu, không thể nói tiếp được nữa
- Không phải lỗi của anh đâu - Charity nói, anh cảm thấy cô run run - Có thể vì anh đã làm những công việc khác, có thể anh mắc sai lầm, nhưng anh không giết họ. Sự sống và cái chết đều ở trong tay Chúa, Call à, chứ không phải trong tay anh. Anh không quyết định được điều này
Anh không đáp. Ước chi anh tin được lời cô hơn bất cứ cái gì trên đời này. Ngay cả khi lời cô là đúng đi nữa, anh cũng nghĩ chắc không bao giờ anh hết thấy mình có tội. Điều tốt nhất cho anh là nên tập sống với cảm giác tội lỗi mà thôi
- Em sung sướng vì được anh kể cho nghe chuyện này - Cô nói, giọng dịu dàng - Em sung sướng vì được anh tin tưởng, được anh kể cho nghe câu chuyện đời quan trọng như thế
Đúng là anh đã tin cô. Anh tin cô hơn bất cứ ai trong nhiều năm nay
Sự thật trần trụi là... có lẽ cô không nên tin anh...