Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 75: Cứu mạng, cậu không muốn làm bao cát thịt người!

Tiêu Tử Lăng dẫn Tiêu Tình Vân làm xong hết thảy thủ tục, cũng đã gần chạng vạng, Chân Nhất Long lấy ra một tấm card công tác đại biểu cho thành viên tổ hậu cần giao cho Tiêu Tình Vân, nhắc nhở hiện tại ăn cơm không có căn tin nhỏ nữa, tất cả mọi người phải đến căn tin lớn ăn cơm, mà cơm nước đều phải dựa vào tấm card công tác này để lĩnh.

Tiêu Tử Lăng vừa nghe thì sốt ruột, cậu còn chửa có lấy được card công tác đây, chẳng lẽ cậu ăn không được cơm? Mạt thế cái gì trân quý nhất, thức ăn a! Quyền lợi lớn nhất của cậu cứ mất đi khó hiểu như vậy?

Chân Nhất Long cười chỉ rõ phương hướng cho cậu, hóa ra card công tác của cậu ở chỗ lão đại cậu Sở Chích Thiên, khi phát card công tác cậu không có mặt, vì vậy trực tiếp bị Sở Chích Thiên tịch thu.

Sau đó, Tiêu Tử Lăng đưa tiểu cô Tiêu Tình Vân đến cao ốc của tổ hậu cần, tòa cao ốc này vốn là tòa lầu ký túc xá của công nhân viên chức xưởng quân công, tổng cộng có năm tầng, hiện tại toàn bộ phân phối cho tổ hậu cần dùng.

Tầng lầu cao nhất là ký túc xá nữ, tầng thứ tư phía dưới là ký túc xá nam, tầng thứ ba là phòng làm việc của mỗi một thành viên tổ hậu cần, tỷ như phòng chế tạo vũ khí của Đường Gia Minh, phòng trị liệu của Chân Nhất Long, phòng sinh hoạt thường ngày của Tiểu Duẫn Thư với cẩu cẩu, phòng làm việc của Trần Cảnh Văn. . . vân vân. Hai tầng phía dưới thì đặt đầy vật tư tương đối trân quý, như vũ khí, dược phẩm các loại.

Ở dưới lầu, một cô gái nhỏ bốn năm tuổi lúc này đang khóc tang một khuôn mặt, vẻ mặt không biết làm sao ôm một con chó con ngơ ngác ngồi ở chỗ thang lầu, dường như đã bị thế giới này từ bỏ vậy.

Tiêu Tử Lăng thấy thế trong lòng chua xót khổ sở khó hiểu, cậu cho rằng Tiểu Duẫn Thư lại nhớ tới papa momy của cô bé, vội vàng đi lên dò hỏi: “Tiểu Duẫn Thư, em thế nào vậy? Vì sao ngồi ở chỗ này?”

Tiểu Duẫn Thư ngẩng đầu dại ra nhìn Tiêu Tử Lăng, đột nhiên thoáng cái tỉnh táo lại, như tìm được cửa phát tiết, oa một tiếng khóc rống lên.

Trên khuôn mặt non mịn hai hàng nước mắt chảy xuống. Thế nào cũng ngăn lại không được, cô bé khóc phải nói là thương tâm muốn chết a, khiến cho Tiêu Tử Lăng nhất thời bắt đầu chân tay luống cuống, không biết làm sao. Xin tha thứ Tiêu Tử Lăng không biết làm gì, dù sao cậu chưa từng dỗ dành con nít, người ta vẫn là độc thân đó.

Tiêu Tình Vân bên cạnh thương tiếc không thôi, một phen túm Tiêu Tử Lăng chặn ở phía trước vướng chân vướng tay ra, vội vàng ngồi xổm xuống nhỏ giọng nhẹ nhàng an ủi: “Em gái nhỏ này. Bé ngoan thì không thể khóc nga, nói cho cô cô, có phải ca ca hư này khi dễ cháu không a? Chờ lát nữa cô cô sẽ thay cháu hung hăng đánh cậu ta.”

Nói lời này. . . Hóa ra mình thành đầu sỏ khi dễ con nít. Tiêu Tử Lăng rất câm nín, cậu thực sự rất vô tội, trời biết, cậu chỉ là có lòng tốt tiến lên hỏi một câu mà thôi.

“Không. . . Không phải. . . Là Tiếu Tiếu nó ngã bệnh.” Tiểu Duẫn Thư dưới sự an ủi của Tiêu Tình Vân rốt cục cũng dừng lại tiếng khóc, bắt đầu thút thít nói ra tình hình thực tế, cũng rửa sạch oan tình cho Tiêu Tử Lăng.

Tiếu Tiếu? Đó là ai a? Tiêu Tử Lăng không nhớ trong độ ngũ của bọn họ có người kêu tên này. Chẳng lẽ là mới thu?

Tiêu Tình Vân chưa rõ tình huống nơi này, nhưng vẫn kiên trì dò hỏi: “Tiếu Tiếu? Bạn ấy hiện tại ở nơi nào? Nếu ngã bệnh thì chúng ta dẫn bạn ấy đi xem bác sĩ.”

Tiểu Duẫn Thư nâng lên chó con trong lòng: “Chính là nó, nó kêu Tiếu Tiếu, nguyên cả ngày hôm nay chưa từng tỉnh.”


Con chó con này trông thế nào lại nhìn quen mắt như vậy a? Tiêu Tử Lăng càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc, khi nhìn thấy một đường văn đen nhàn nhạt phía sau lưng, thoáng cái tỉnh ngộ lại. Đây không phải là con chó nhỏ biến dị thuộc về cậu đó sao? Tiểu Duẫn Thư vậy mà kêu nó là Tiếu Tiếu? Tiêu Tiêu? Ách, phỏng đoán là lấy hài âm dựa theo dòng họ này. (họ Tiêu của Tiêu Tử Lăng)

Nếu là chó nhỏ của mình, Tiêu Tử Lăng cũng coi trọng hơn, cậu ngồi xổm xuống, đâm đâm thân thể chó con, phát hiện động thế nào nó cũng không hề có phản ứng, nếu không phải còn có nhiệt độ cơ thể, cậu thực hoài nghi con chó nhỏ này đã over.

“Tiểu Lăng ca ca, xin lỗi. Em không chiếu cố tốt cẩu cẩu của anh.” Viền mắt của Tiểu Duẫn Thư lại bắt đầu đỏ lên. Bé rất khổ sở, phải biết rằng bé thực sự rất dụng tâm đối với năm con chó con, bé không rõ vì sao chó con vốn còn tốt đẹp lại đột nhiên vừa ngủ là không tỉnh nữa chứ?

Tiêu Tử Lăng sờ sờ đầu Tiểu Duẫn Thư, an ủi nói: “Tiểu Duẫn Thư nghiêm túc như thế. Thế nào có thể không có chiếu cố tốt chứ, phỏng đoán là nguyên nhân khác, không nên gấp gáp, để cho ca ca xem một cái.” Nói xong, cậu tiếp nhận Tiếu Tiếu từ trong tay Tiểu Duẫn Thư, vận chuyển Thanh Tâm Thuật cẩn thận để cho một sợi linh lực tiến vào trong cơ thể chó con, điều tra tình hình bên trong nó.

Linh lực vừa mới tiến vào trong cơ thể chó nhỏ, một luồng năng lượng cường đại trực tiếp bổ nhào lên thôn phệ mất luồng linh lực đó. Trong nháy mắt đó, Tiêu Tử Lăng tìm được một chút tin tức. Lúc này luồng năng lượng cường đại có thể thôn phệ linh lực kia đang cải tạo thân thể chó con, rất giống tình cảnh lúc cậu tiến cấp.

Chẳng lẽ con chó con này hiện tại đã tiến vào cấp hai? Tiêu Tử Lăng có chút không xác định, cậu không dám chần chừ, chuẩn bị mang chó con đi tìm lão đại Sở Chích Thiên nhà mình để hỏi rõ.

Cậu đang lo lắng nên không nói thêm gì với tiểu cô, trực tiếp nói tạm biệt với hai người, cũng hẹn xong thời gian cùng đi ăn cơm chiều. Trước khi đi lại đặc biệt giao lưu một phen với Tiểu Duẫn Thư, đùa cô bé nín khóc mỉm cười mới an tâm rời đi.

Tiêu Tử Lăng ôm chó con chạy một đường, chạy thẳng đến nơi ở của tổ công kiên. Nơi tổ công kiên ở không thể nghi ngờ là nơi điều kiện tốt nhất của toàn bộ xưởng quân công, nó là một tòa nhà đại dương* ba tầng, diện tích xây phòng đã đạt sáu bảy trăm thước vuông, vốn là nơi làm việc nghỉ ngơi của cao tầng xưởng quân công. (*tòa nhà thiết kế trang nhã, có hoa cỏ hồ nước)

Sở Chích Thiên ở tại tầng thứ ba, tầng thứ ba tổng cộng có bảy gian phòng. Gian phòng Sở Chích Thiên ở là lớn nhất, chỉ cần gian phòng của anh đã vượt qua 200 thước vuông, bên trong phân vài gian nhỏ, ngoại trừ phòng ngủ, còn có phòng khách tiếp đãi, nhà bếp nhỏ, phòng sách, thậm chí còn qua loa xây một gian phòng luyện công rắn chắc.

Sáu gian còn lại tuy rằng không lớn như của Sở Chích Thiên, nhưng cũng không nhỏ, bên trong có phòng ngủ, với phòng khách nhỏ, Tiêu Tử Lăng được một gian, những gian phòng còn lại trước mắt đều để trống. Tào Dương với Lục Vân Đào ở tại tầng hai, không phải không muốn trụ ở tầng ba, thật sự là khí tức của Sở Chích Thiên quá mức cường đại, tầng thứ ba khiến cho bọn họ hít thở rất không thông, chỉ có thể xuống một tầng, tuy rằng vẫn có thể cảm thụ được khí thế cường đại của Sở Chích Thiên, nhưng sẽ không nửa bước khó đi giống như ở cùng một tầng.

Cũng chỉ có người lạ đời như Tiêu Tử Lăng, mới có thể xem nhẹ sự áp bách khí thế của Sở Chích Thiên, vì để lưu lại đầy đủ không gian cư trú cho đồng bọn sau này, cậu trực tiếp bị Lục Vân Đào với Tào Dương vứt tới lầu ba.

Tiêu Tử Lăng ôm chó con, tay phải đánh mạnh lên cửa phòng Sở Chích Thiên, cửa phòng bị Tiêu Tử Lăng nện vang thùng thùng, chỉ chốc lát sau, một thanh âm có chút biếng nhác truyền ra từ bên trong phòng: “Là ai?”

“Sở ca, là em, Tiểu Lăng a!” Tiêu Tử Lăng nghe thấy thanh âm này nhanh chóng lớn tiếng trả lời.

Rất nhanh, cửa mở, Tiêu Tử Lăng lại bị một màn cảnh tượng phun máu trước mắt làm cho sửng sốt. . .


Tóc chưa lau khô của Sở Chích Thiên rũ xuống toàn bộ, giọt nước dưới ngọn tóc tích lên trên thân thể trần của anh, giọt nước từ trên vòm ngực rắn chắc của anh trượt đến phần eo, nhập vào trong quần. Quần chỉ là được tùy ý kéo khóa lên, nút cũng chưa kịp cài cứ như vậy lỏng lỏng sụp sụp treo trên mông, lộ ra phần hông khiêu gợi. . . Sở Chích Thiên vậy mà hổng có mặc quần trong.

Sở Chích Thiên một tay chống trên khung cửa, một tay vén lên mái tóc ướt sũng ngăn trở đường nhìn, hỏi: “Gõ vội như thế, đến tột cùng xảy ra chuyện gì?”

Tiêu Tử Lăng đáp trật câu hỏi: “Ách, Sở ca đang tắm?”

Một cái búng trán không nhẹ không nặng trực tiếp búng vấn đề của Tiêu Tử Lăng thành không còn, Sở Chích Thiên lạnh lùng nói: “Nói đi, đến tột cùng là chuyện gì?”

Tiêu Tử Lăng nhanh chóng chuyển đưa Tiếu Tiếu trong tay qua, lo lắng nói: “Ngày hôm nay Tiếu Tiếu vẫn luôn mê man, Sở ca xem xem đến tột cùng là chuyện gì?”

Nhìn lướt qua chó con trong tay Tiêu Tử Lăng, Sở Chích Thiên vươn ngón trỏ tay phải, đặt trên trán của chó con, cảm thụ năng lượng bạo động trong đó, anh kinh ngạc giương mi lên: “Tiến cấp? Nhanh như vậy?”

Cha mẹ của chó con trong một tháng đã tiến cấp cấp ba, đó là bởi vì mạt thế giáng lâm, mang đến năng lượng phụ cường đại, ngay từ đầu đã hấp thu năng lượng phụ cực đại vì vậy mới có loại tiến cấp mang tính nhảy bước đó, thế nhưng chó con là ra đời sau mạt thế, ngoại trừ hấp thu một chút năng lượng phụ ở trong cơ thể mẹ, nó tiến cấp hoàn toàn dựa vào tố chất của bản thân, vì vậy Sở Chích Thiên kinh ngạc, không hề nghi ngờ, tố chất thân thể của con chó con này có thể nói là yêu nghiệt.

“Thực sự tiến cấp?” Tiêu Tử Lăng hưng phấn, không ngờ tới kiếp này cậu có thể có được đồng bọn cường lực như vậy, dường như nhân vật vật hy sinh đã cách cậu càng ngày càng xa.

“Xem tình cảnh này, chắc hẳn không sai, con này. . . ừm, Tiếu Tiếu, tỉnh lại chính là cấp hai.” Biểu tình của Sở Chích Thiên có chút quái dị, dường như có chút khó có thể tiếp nhận tên của con chó nhỏ này.

Tiêu Tử Lăng độ lượng nói: “Tên là Tiểu Duẫn Thư đặt, Sở ca muốn cười thì cười đi.” Ít nhất tốt hơn nhiều so với Chân Chân Lộ Lộ, tin tưởng Chân Nhất Long với Lục Vân Đào khi biết tên chó con của bọn họ, đó mới là khóc không ra nước mắt chân chính. Tên của năm con chó nhỏ, Tiếu Tiếu xem như là dễ nghe nhất, Ngốc Ngốc với Đông Đông. . . Cũng không tốt hơn được chỗ nào. (Tiêu Tử Lăng -> Tiêu Tiêu -> Tiếu Tiếu, Chân Nhất Long -> Chân Chân, Lục Vân Đào -> Lục Lục -> Lộ Lộ, Đới Hồng Phi -> Đới Đới -> Ngốc Ngốc, Đổng Hạo Triết -> Đổng Đổng -> Đông Đông. =))))

Sở Chích Thiên lắc lắc đầu, thấy có chút may mắn nói: “May mắn, hai con cẩu của tôi không để cho cô bé nuôi. . .” Sở Sở? Chi Chi? Điềm Điềm? Vừa nghĩ đến mấy cái tên này, Sở Chích Thiên cũng muốn đung đưa trong gió.

Tảng đá lớn trong lòng Tiêu Tử Lăng được buông xuống, lúc này mới lớn mật nhìn vóc người to lớn của lão đại nhà mình, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt cảm thán nói: “Nếu như em cũng có vóc người của Sở ca thì tốt rồi.”

“Muốn vóc người của tôi làm gì?” Một luồng khí tức cực nóng bên tai đang đầu độc Tiêu Tử Lăng.

“Như vậy nữ nhân sẽ tự động đưa lên cửa a.” Thoáng không cẩn thận nói ra lời trong lòng, Tiêu Tử Lăng liền cảm thấy đầu bị cốc một cái tàn bạo, thanh âm băng lãnh của Sở Chích Thiên truyền đến phía trên cậu: “Tuổi còn nhỏ mà đã nghĩ đến nữ nhân? Xem ra gần đây cậu quá buồn chán rồi. . .”

Một bàn tay to vững vàng túm lấy Tiêu Tử Lăng đang muốn chạy trốn, Sở Chích Thiên trực tiếp xách Tiêu Tử Lăng vào cửa phòng, Tiêu Tử Lăng nhanh chóng túm lấy khung cửa cầu xin tha thứ: “Sở ca, đại ca, lão đại. . . Em sai rồi, em thực sự sai rồi, tha em lần này đi.”

Cậu không muốn đi vào bị Sở Chích Thiên thao luyện a, tuy rằng cậu không dùng Linh Nhãn giám định cấp bậc của Sở Chích Thiên, nhưng dựa vào khí thế toàn thân Sở Chích Thiên thì đã biết khẳng định anh ta đã thành công tiến cấp cấp bốn, thực lực cao hơn hai cấp, đánh nhau với anh ta, khẳng định mình sẽ bị ngược hoàn toàn.

Một đạo điện lưu trực tiếp bay về phía hai tay túm lấy khung cửa của Tiêu Tử Lăng, Tiêu Tử Lăng chỉ cảm thấy hai tay tê rần, không tự chủ được buông khung cửa ra.

“Sầm!” Cửa phòng đóng lại thanh thúy vang dội, Tiêu Tử Lăng bị Sở Chích Thiên xách trong tay trừng mắt nhìn thế giới bị ngăn cách bên ngoài, cậu triệt để tuyệt vọng. . .

Ai tới cứu cứu cậu a! Cậu không muốn làm bao cát thịt người đâu!