Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 74: Đặc quyền? Sự làm khó dễ của Trần phó đội

Tiêu Tử Lăng thấy tất cả mọi người đã không ở đây nữa, lúc này mới lớn mật lê đến bên người lão đại, nịnh nọt nói: “Sở ca, anh xem xem tiểu cô nhà em an bài thế nào?”

Sở Chích Thiên nhàn nhạt quét nhìn Tiêu Tình Vân khẩn trương co quắp bên cạnh: “Dựa theo quy củ làm việc, ở khu người nhà.”

Đãi ngộ của người nhà so không bằng đãi ngộ của thành viên tiểu đội, Tiêu Tử Lăng chưa từ bỏ ý định truy hỏi một câu: “Sở ca, không thể mở một cửa sau thu tiểu cô vào tổ hậu cần sao?”

Lời này vừa ra, khí tức cả người Sở Chích Thiên thoáng cái trở nên nguy hiểm lên, anh híp hai mắt lại lạnh buốt nói: “Chẳng lẽ cậu nghĩ rằng tôi là một người không có nguyên tắc?”

Tiêu Tử Lăng dường như bị kinh hách, cúi đầu không dám lên tiếng, một bộ thái độ tùy ý xử trí thành khẩn nhận sai khiến cho tâm tình của Sở Chích Thiên hơi tốt hơn một chút. . . Cuối cùng tên nhóc này cũng đã biết trời cao đất rộng!

Sở Chích Thiên không biết, kỳ thực nội tại tuyệt nhiên bất đồng với biểu hiện bên ngoài, Tiêu Tử Lăng đang nôn máng, lời này nói thật dễ nghe a, trước đây khi thu cậu cũng không nhìn ra có bao nhiêu nguyên tắc, lúc này bày đặt nói đến nguyên tắc. . .

May mà Sở Chích Thiên không có thuật đọc tâm, bằng không khẳng định sẽ tức đến mức ‘nhất phật xuất thế, nhị phật thăng thiên’, hô to đứa trẻ không thể dạy.

Lúc này, Trần Cảnh Văn lại mở miệng ngắt lời: “Kỳ thực, vào tổ hậu cần ngược lại cũng không phải không thể được.”

Tiêu Tử Lăng mạnh ngẩng đầu, hai mắt trơn ướt ướt nhìn chằm chằm Trần Cảnh Văn, ánh mắt đó miễn bàn có bao nhiêu mong đợi.

Ở trong mắt Sở Chích Thiên, chính là một con chó con bị thịt xương câu dẫn sống sờ sờ, còn thiếu chút nữa không kêu lên hai tiếng gâu gâu về phía Trần Cảnh Văn, nhiệt tình lắc đuôi. Anh đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu, chẳng lẽ tên nhóc này không biết trực tiếp khẩn cầu anh càng có hiệu quả hơn sao? (Lão đại, chẳng lẽ anh quên nguyên tắc của anh?)

Trần Cảnh Văn bị bộ biểu tình này của Tiêu Tử Lăng làm cho tức cười, anh cười tiếp tục nói: “Phải biết rằng ở bến tàu lần trước. Sự trả giá của cậu có thể hưởng thụ một lần đặc quyền.”

“Thực sự?” Tiêu Tử Lăng bị kinh hỉ này đập cho hôn mê, cậu không biết còn có chỗ tốt này.

Sở Chích Thiên hồ nghi liếc nhìn Trần Cảnh Văn một cái, lúc nào có quyết định này? Vì sao người làm lão đại anh đây không biết? Bất quá Sở Chích Thiên sẽ không bác mặt mũi của Trần Cảnh Văn tại chỗ, chỉ cần không liên quan đến giới hạn của anh, anh đều có thể bao dung.

“Ừ!” Nụ cười của Trần Cảnh Văn ẩn hàm thâm ý, “Bất quá đặc quyền chỉ có một lần, trước đây không nói cho cậu là bởi vì cậu không có nhu cầu đặc biệt gì, vì vậy tự động dùng đặc quyền đó trên việc phân tổ. . .”

Sở Chích Thiên nghe vậy đầu mi hơi hơi nhếch lên. Như cười như không nhìn Trần Cảnh Văn một cái, anh đã biết Trần Cảnh Văn đang đánh chủ ý gì. Đáng tiếc. . . Khóe miệng Sở Chích Thiên hơi hơi vểnh lên, lộ ra một chút hứng thú xem kịch.

Ách? Trần phó đội nói vậy là ý gì? Ánh mắt vốn sáng lập lòe tràn ngập mong đợi của Tiêu Tử Lăng, nhất thời trở nên tinh thuần trong suốt, một mảnh thanh minh.


Ý cười của Trần Cảnh Văn càng đậm, đây mới là Tiêu Tử Lăng chân thực, tuyệt đối không thiên chân vô tà như biểu hiện bề ngoài, đáng tiếc có mấy ai có thể chân chính hiểu rõ? Ngón trỏ tay phải anh nhấn hờ hai cái với Tiêu Tử Lăng nói: “Tôi biết cậu nghe hiểu. Không sai, nếu lựa chọn cho tiểu cô của cậu tiến vào tổ hậu cần, như vậy cái ghế tổ công kiên cậu nhất định phải nhường ra. . .”

Nghe vậy, Tiêu Tử Lăng cười tinh khiết tinh khiết: “Vì sao chứ?” Cậu cười rất thực rất thực, dường như thực sự không biết vì cái gì.

Trần Cảnh Văn lắc đầu nói tiếp: “Tôi biết cậu rất rõ vì cái gì, bất quá cậu đã mở miệng hỏi. Tôi sẽ trả lời cậu, một trong những yêu cầu của tổ công kiên là nhất định phải trên cấp hai mới có thể gia nhập, đây là nguyên tắc.”

Tiêu Tử Lăng khổ não lấy ngón tay gõ nhẹ trán của mình, thở dài một hơi thật sâu nói: “Ai nha nha, vì sao hai vị đội trưởng đều thích treo nguyên tắc ở ngoài miệng, điều này làm cho người không nói nguyên tắc em đây rất khó lăn lộn được a, thực sự là quấn quýt.”

Tiêu Tình Vân bên cạnh lần này cuối cùng cũng nghe hiểu, hóa ra Tiểu Lăng tiến vào tổ công kiên là dùng đặc quyền, nếu để cho mình tiến vào tổ hậu cần, Tiểu Lăng nhất định phải rời khỏi. Tuy rằng cô không rõ tổ công kiên là làm cái gì. Nhưng nghe thấy yêu cầu đi vào là phải trên cấp hai, cấp hai là cái gì? Ở Phụ Thành chính là cấp bậc cao thủ đứng đầu, có thể nghĩ, khẳng định tổ công kiên rất cường đại. Tiểu Lăng ở nơi đó khẳng định rất an toàn, thế nào có thể bởi vì cô mà bỏ qua cơ hội tốt đội ngũ tốt như vậy chứ.

Nghĩ tới đây, tâm tình Tiêu Tình Vân kích động lên, cô kháng cự nói: “Cô tuyệt đối sẽ không gia nhập tổ hậu cần, Tiểu Lăng, cô lập tức đi khu người nhà, dẫn cô đi.”

Không đợi Tiêu Tình Vân xoay người, Tiêu Tử Lăng một phen giữ cô lại, hai mắt cậu gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Tình Vân, chậm rãi nói: “Tiểu cô, việc này để cho cháu giải quyết đi, xin tin tưởng cháu.”

Tiêu Tình Vân ở dưới ánh mắt chuyên chú kiên định của Tiêu Tử Lăng, tâm tình từ từ bình phục.

Ánh mắt này cô rất quen thuộc, đó là sau khi anh hai chị hai xảy ra chuyện, cô được biết tin tức thiếu chút nữa tan vỡ, chính là Tiểu Lăng giữ tay cô lại, nói những lời đồng dạng. . . Đồng dạng là ánh mắt này trấn an sự bàng hoàng bất lực của cô, sau cùng cũng như lời Tiểu Lăng nói, cháu nó đã an bài hết thảy mọi chuyện được thích đáng.

Có lẽ lần này cũng sẽ như thế, Tiêu Tình Vân có một loại tín nhiệm mù quáng đối với Tiêu Tử Lăng, cô không kháng cự nữa, an tâm đợi ở một bên chờ đợi kết quả cuối cùng.

“Chỉ có thể sử dụng một lần đặc quyền? Chắc hẳn hạn định không phải quá nhiều đúng không, tỷ như em sử dụng đặc quyền đó, có phải hết thảy các tổ đều có thể vào được hay không?” Tiêu Tử Lăng trấn an xong tiểu cô nhà mình, ánh mắt lần nữa đối diện Trần Cảnh Văn, cậu muốn lợi dụng đặc quyền này một cách lớn nhất, nếu như để tiểu cô vào tổ công kiên. . . Vậy quá tốt rồi.

Yêu nghiệt như Trần Cảnh Văn làm sao sẽ để cho Tiêu Tử Lăng nghĩ đẹp như thế được, trực tiếp lắc lắc đầu nói: “Không phải người thức tỉnh, không thể gia nhập tổ chiến đấu với tổ công kiên, đây là nguyên tắc.”

Tiêu Tử Lăng vừa nghe lời này, không hề nghĩ ngợi, thẳng tiếp lời Trần Cảnh Văn: “Trần phó đội, vậy em giao tiểu cô cho anh, hy vọng có thể nhận được sự chăm sóc của anh.” Biểu hiện này giống như ngay từ đầu đã hạ quyết tâm muốn vào tổ hậu cần vậy, Trần Cảnh Văn đều phải hoài nghi có phải mình đã trúng kế của Tiêu Tử Lăng hay không.

Trần Cảnh Văn nghe thấy lời nói mang kính nhờ của Tiêu Tử Lăng, có chút kinh ngạc nói: “Tiểu Lăng cũng có thể gia nhập tổ hậu cần, không phải có thể chiếu cố được tiểu cô nhà cậu rồi sao? Yên tâm, tôi sẽ an bài cậu với tiểu cô của cậu ở cùng một tiểu tổ.” Trần Cảnh Văn biết bản thân làm có chút tuyệt, vì vậy có chút ý tứ muốn bồi thường.

“Khiến Trần phó đội thất vọng rồi, em sẽ không đi tổ hậu cần.” Tiêu Tử Lăng tiếc nuối nói.

Trần Cảnh Văn hiếu kỳ hỏi: “Vậy cậu muốn đến tổ chiến đấu?” Kính nhờ, một người còn chưa có khôi phục dị năng như cậu đi chỗ đó không phải muốn chết sao?


“Không có a, em vẫn ở tổ công kiên a!” Vẻ mặt Tiêu Tử Lăng nghi hoặc, tựa hồ nghe không hiểu lời nói của Trần Cảnh Văn.

Biểu hiện của Tiêu Tử Lăng khiến cho trong lòng Trần Cảnh Văn có một nhúm lửa, tên nhóc nhà cậu giỡn chơi tôi sao? Hóa ra ban nãy tôi nói vô ích một trận a. Anh miễn cưỡng treo nụ cười trên mặt nói: “Tiểu Lăng, đặc quyền chỉ có một lần.” Nói đến chữ đặc quyền lại càng nặng thêm ngữ khí.

Tiêu Tử Lăng cười càng vui vẻ, cậu gật đầu trọng trọng đáp: “Đúng vậy, thì một lần.”

Trần Cảnh Văn cố nhịn xuống cơn tức giận sắp bùng nổ, lần nữa hỏi: “Vậy cậu cho tiểu cô của cậu dùng hay là cho chính bản thân cậu dùng?”

“Đương nhiên là tiểu cô em a.” Biểu tình của Tiêu Tử Lăng đặc biệt vô tội, tựa hồ muốn nói không phải đã sớm nói xong chuyện này rồi sao? Vì sao còn phải hỏi chuyện này nữa chứ.

Trần Cảnh Văn rốt cục phá công, anh không nhịn được nụ cười trên mặt nữa, nghiêm mặt nói: “Vậy vì sao cậu còn nói bản thân ở tổ công kiên?”

Nụ cười trên mặt Tiêu Tử Lăng cũng chầm chậm biến mất, một khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên đóng băng lại, cậu nói như đinh đóng cột: “Thực lực cấp hai, em có.”

Trần Cảnh Văn bị lời này của Tiêu Tử Lăng làm cho kinh sợ, thốt ra: “Thế nào có thể.”

“Vì sao không thể?” Ngữ khí của Tiêu Tử Lăng nhàn nhạt, rõ ràng học ngữ khí của Sở Chích Thiên nói chuyện, được rồi, cậu gần mực thì đen, nhuộm lên một chút khí tức của Sở Chích Thiên.

Trần Cảnh Văn tỉnh táo lại đầu óc bắt đầu vận chuyển, dường như nghĩ tới cái gì, anh quay đầu nhìn về phía Sở Chích Thiên, dường như muốn nghe lời giải thích của Sở Chích Thiên.

Sở Chích Thiên nhẹ nhàng gật gật đầu với anh, biểu thị Tiêu Tử Lăng nói không sai.

Đến tận đây, Trần Cảnh Văn chỉ có thể bất đắc dĩ nói với Tiêu Tử Lăng: “Tên nhóc nhà cậu quá gian trá, khôi phục dị năng vậy mà không nói cho chúng tôi biết, thôi đi, mang tiểu cô nhà cậu đến tổ hậu cần của tôi báo danh, tìm Nhất Long là được.” Được rồi, Trần Cảnh Văn lại hiểu lầm, cho rằng Tiêu Tử Lăng nói cấp hai là dị năng tốc độ.

Bất quá đối với sự hiểu lầm này, Tiêu Tử Lăng với Sở Chích Thiên cũng không đi giải thích, Sở Chích Thiên thì bởi vì đó là bí mật của Tiêu Tử Lăng, Tiêu Tử Lăng tin tưởng anh vì vậy mới thể hiện năng lực mới của cậu ở trước mặt anh, anh không thể cô phụ phần tín nhiệm đó. Mà Tiêu Tử Lăng vốn không muốn quá nhiều người biết, đối với người cẩn thận như Tiêu Tử Lăng mà nói, thực lực của bản thân càng được ẩn tàng sâu, cậu sẽ càng an toàn, mục tiêu đời này của cậu là an an ổn ổn sống sót, sống đến chết già. Vì vậy, hết thảy của hết thảy đều vì điều này mà phục vụ.

Tiêu Tử Lăng nghe xong phân phó của Trần Cảnh Văn, cười tủm tỉm gật đầu, mặc kệ mục đích lần làm khó dễ này của Trần Cảnh Văn là vì sao, dù sao mục đích của cậu bởi vậy mà đã đạt thành, vì vậy tâm tình của cậu phi thường tốt.

Cậu cao hứng bừng bừng sau khi cáo biệt với lão đại Sở Chích Thiên, liền dẫn tiểu cô Tiêu Tình Vân rời đi, trực tiếp giết về phía chỗ cửa vào tìm Chân Nhất Long báo danh.

Chờ bóng lưng hai người Tiêu Tử Lăng biến mất trong tầm mắt, lúc này Trần Cảnh Văn mới nhỏ giọng kháng nghị nói với Sở Chích Thiên: “Sở ca, vì sao anh không nói cho tôi biết? Cố ý xem chuyện cười của tôi?” Trong lòng Trần Cảnh Văn bi phẫn a, anh khổ tâm thiết kế là vì ai? Còn không phải là vì bọn họ.

Sở Chích Thiên như cười như không nhìn Trần Cảnh Văn một cái, tràn đầy không tận tâm hỏi: “Không biết đặc quyền đó là ai cho?”

Một kích trúng đích, Trần Cảnh Văn á khẩu không trả lời được. Nói đến cùng vẫn là do anh tự tìm, nếu như anh không đề cập đặc quyền đó, căn bản sẽ không có những việc này, hiện tại ngược lại để cho Tiêu Tử Lăng không công được một chỗ tốt như thế, để tiểu cô của cậu ta không cần tốn nhiều sức đã vô được tổ hậu cần. Anh thực sự là ăn trộm gà không thành còn mất cả nắm gạo a, Trần Cảnh Văn hối hận.

Sở Chích Thiên mang tính an ủi vỗ vỗ bờ vai Trần Cảnh Văn nói: “Hiếm thấy sai lầm một lần cũng không tồi, gần đây cậu quá chú ý thập toàn thập mỹ.” Trần Cảnh Văn đã có chút để tâm vào chuyện vụn vặt, phải biết rằng bày mưu tính kế chỉ nhìn kết quả cuối cùng, chỉ cần đạt được giá lời lớn hơn, cho rằng đáng giá thì nên kiên định ra tay, mà Trần Cảnh Văn thì quá để ý tổn thất, không phải không tốt, mà là có một số chỗ không phải quá thích hợp.

Sở Chích Thiên nói xong lời này, liền xoay người trở về, có một số lời, nói đến điểm thì dừng là được, then chốt còn phải xem chính bản thân Trần Cảnh Văn có nghĩ thông suốt hay không.

Trần Cảnh Văn một mình ở lại tại chỗ đột nhiên nở nụ cười, tâm tình dường như rất sung sướng: “Thú vị, thực thú vị, tên nhóc Tiêu Tử Lăng này quả nhiên không đơn giản, vậy mà để cho tôi ăn một món thiệt, cho tôi một kinh hỉ rất lớn a. Chậc chậc, không biết an bài của tôi có thể cũng cho cậu được một kinh hỉ hay không đây? Tiêu Tử Lăng, hy vọng cậu đừng khiến cho tôi thất vọng a.”