Mạt Thế Chi Khô Lâu Nắm Quyền

Chương 24: Tiệc rượu

Edit: Cu


Lúc ăn sáng, Cao Sóc vẫn không dám nhìn về phía An Tử Lâu, may mà, đối phương vẫn là một người ngốc nghếch ngây thơ cái gì cũng không hiểu, bằng không hắn quả thực không biết nên đối mặt thế nào, mà An Tử Lâu làm đương sự, cậu không hề cảm nhận được chút nào tâm tình phức tạp của Cao Sóc, nhanh chóng giải quyết đống đồ ăn sáng có chút nhạt nhẽo, sau đó xòe tay về phía Tôn Dương.


Tôn Dương nhìn cũng không cần nhìn, liền biết thanh niên muốn cái gì, tiện tay đem mấy gói mứt quả đặt bên cạnh tay thanh niên, Lâm Thanh cắn đũa, liếc mắt ai oán nhìn Cao Sóc một cái, khóe mắt còn lấp lánh ánh nước, như là sắp khóc đến nơi, từ khi biết Cao Sóc và An Tử Lâu cùng ở một phòng, sắc mặt vẫn luôn không tốt.


Cao Sóc ho nhẹ một tiếng, hắn đã rất cố gắng để mình không nhìn Lâm Thanh, ánh mắt như oán phụ quá mức nồng nặc, như là tối hôm hắn đem đối phương làm thế này thế kia, tất cả mọi người trên bàn đều thấy.


Cô đàn ông Trình Phỉ Phỉ thậm chí còn trưng ra bộ mặt coi kịch hay nở nụ cười với hắn, ánh mắt đó dường như đang nói, anh khi nào bội tình bạc nghĩa cậu ta vậy, lần đầu tiên Cao Sóc cảm thấy, bản than thật oan uổng, hắn nói với Ngụy Minh Dương: “A Dương, cậu tới phòng tôi một chuyến.”


Sau khi Ngụy Minh Dương vào phòng của hắn, Cao Sóc liền mở miệng hỏi: “A Dương, sau khi tôi rời căn cứ, có xảy ra chuyện lạ gì sao?”
Ngụy Minh Dương suy nghĩ một lúc, ngờ vực nói: “Không có chuyện gì lạ cả, ngoại trừ Lúc Cẩm Thành làm đội ầm ĩ, thì chưa có chuyện gì xảy ra.”


“Tôi muốn nói, liên quan tới A Thanh, thời gian gần đây có chuyện gì xảy ra không?” Lâm Thanh này, nhìn kiểu gì cũng là người trước đây, mà tính cách khác biệt quá lớn, coi như một người muốn thay đổi, không thể trong vòng một hai tháng ngắn ngủi liền biến thành như vậy, nói thế nào đây, vừa ngượng ngùng lại vừa sặc mùi đàn bà.


Ngụy Minh Dương cẩn thận nhớ lại, lắc đầu nói: “Không có gì hết mà, mà A Thanh thật lợi hại, sau khi anh đi cậu ấy vẫn cứ bám lấy Lục Cẩm Thành đọ sức, liên hợp với người phía dưới phản đối Lục Cẩm Thành ngồi vào vị trí đoàn trưởng, hơn nữa còn đem số vật tư còn lại trong căn cứ trông coi chặt chẽ, mới không bị Lục Cẩm Thành lấy hết sạch, trước đây không nhìn ra cậu ấy nói năng khéo léo như vậy.”


Không có Cao Sóc hơi nhíu mày, không đúng, nói chung rất không đúng, nhưng vì một người thay đổi mà nghi ngờ hắn, khó tránh khiến lòng của anh em trở nên rét lạnh.


“Đúng rồi!” Ngụy Minh Dương bỗng nhiên vỗ đùi nói với Cao Sóc: “Ngay buổi tối hôm boss mất tích, Lâm Thanh đi vào một rừng cây, sau một lúc lâu mà vẫn chưa thấy về, lúc em tìm thấy cậu ta còn ngất xỉu, trên người không có vết thương, lại hôn mê nguyên một ngày mới tỉnh lại.”


Chắc Lâm Thanh bắt đầu thay đổi từ lúc đó, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Cao Sóc nhẹ nhàng gõ mặt bàn, không nghĩ được có chuyện gì xảy ra mới khiến một người thay đổi.


Ngụy Minh Dương là một người đàn ông thật thà, trong lòng không quanh co vòng vèo, nghĩ rằng Cao Sóc có gì đó không hài lòng với Lâm Thanh, vì vậy nhân tiện nói: “Anh Sóc, thằng nhóc Lâm Thanh kia chẳng qua là tính cách quái dị, trước đây không thèm quan tâm người khác, bây giờ quan tâm thì thành lạ thôi, đều là anh em, anh đừng chấp nhặt với cậu ta.”


“Lần này đoàn lính đánh thuê có chuyện, công lao của Lâm Thanh to nhất, tôi làm sao có thể không hài lòng cậu ta, cậu yên tâm đi.”


Ngụy Minh Dương thấy Cao Sóc thực sự không có biểu cảm tức giận, mới thở phào nhẹ nhõm, chờ hắn đi mất, Cao Sóc lập tức gọi mấy người Tôn Dương đến, dặn bọ họ sau đó nhớ chú đến hành động của Lâm Thanh, có dị thường lập tức báo cho hắn.


Vào lúc này Lâm Thanh còn không biết mình bị nghi ngờ, bởi có kí ức của nguyên chủ, cho nên hắn không hề lo lắng bị người khác phát hiện hắn không phải Lâm Thanh trước đây, lại quên mất phải có một thời gian ngụy trang thành tính cách của nguyên chủ, cho nên, mới nhanh bị Cao Sóc nghi ngờ.


Hắn lời lẽ chính đáng mà đối diện đang ngồi trên ghế sô pha, một bên ăn kẹo một quên lật sách trong tay An Tử Lâu nói: “A Lâu, cậu làm vậy cũng không được, dù cậu là người thường, cũng phải vì đoàn lính đánh thuê cống hiến chút gì đó, chuyện gì cũng không làm coi sao được?”


An Tử Lâu chia một chút chú ý từ trang sách sang cho Lâm Thanh, làm đàn em số một cậu cần làm gì làm việc, đàn em khác chết hết rồi à? Đặc biệt là tên trước mặt này, ngứa tay quá làm sao giờ?


Thấy An Tử Lâu không động đậy, Lâm Thanh tức giận, chỉ vào cậu nói: “Cậu như vậy rất là vô sỉ có biết không?”


“Vô sỉ?” An Tử Lâu sờ sờ hàm rang của mình, quay đầu nói với Lâm Thanh nói: “Hàm răng của tôi rất chắc.” Nói xong “rắc” một tiếng cắn vỡ một viên kẹo hoa quả, sau đó dưới ánh mắt vô cùng phẫn nộ của Lâm Thanh, tiếp tục đọc sách.


Liên tục mấy ngày, An Tử Lâu sống rất vui vẻ, không có việc gì làm liền chạy chơi khắp nơi trong căn cứ, hoặc là nhai một quyển tác phẩm vĩ đại, sau đó, cậu lại tìm được niềm vui mới.


Lãnh Dạ của Cao Sóc trước đây là một bang phái lớn, tận thế có không ít người thức tỉnh dị năng, mỗi ngày bọn họ đều đi huấn luyện, sau đó đánh một ít zombie đẳng cấp thấp ở gần căn cứ, một ngày nọ An Tử Lâu đang đi loạn khắp nơi, vừa đúng lúc thấy bọn họ hai người một tổ đánh quân thể quyền*.


*Quân thể quyền: là một loại quyền thuật quân đội kết hợp boxing, chân đá, quẳng ngã, đoạt súng, đoạt dao vân vân…, tổ hợp từ các động tác mạnh mà thành. Thường được sử dụng trong quân đội.


An Tử Lâu thấy khá thú vị, lập tức xông lên cùng bọn họ giao lưu, dùng thái cực quyền mình thích nhất cùng mấy người bọn họ đánh một hồi, đương nhiên, thắng tự nhiên là An Tử Lâu, nhìn từng chiêu thức tiêu chuẩn của cậu, nhìn tưởng chậm lại đem tất cả mọi người quật ngã, tất cả mọi người đều cho rằng An Tử Lâu xuất thân từ một thế gia võ cổ nào đó, sau đó dồn dập yêu cầu An Tử Lâu dạy bọn họ tập võ.


Chờ Cao Sóc nghe tin tức từ chỗ Tôn Dương, lúc đi đến sân huấn luyện, liền thấy An Tử Lâu nghiêm túc đứng ở trung tâm sân huấn luyện, đánh thái cực quyền mà cậu thích nhất, nhìn động tác kia, cũng có chỉ có một tư thế như vậy, một đoàn viên có kỹ xảo cận chiến lợi hại nhất tiến lên cùng An Tử Lâu đánh mấy chiêu lúc sau liền bỏ mình dưới thái cực quyền của cậu.


Sau khi đánh xong An Tử Lâu liền thay đổi liên tục các loại xà quyền xuốt hổ các loại quyền pháp khác cùng mọi người đánh một trận, Tôn Dương không nhịn được “phì” một tiếng bật cười, hắn chỉ vào An Tử Lâu nói: “Nhìn điệu bộ này của cậu ta, nếu không phải em biết cậu ta lấy từ đâu ra mấy thứ này, tuyệt đối cũng sẽ cho rằng trước tận thế cậu ta xuất thân từ võ học thế gia nào đó.”


“Sau này ít cho cậu ấy xem mấy thứ kì quái đi.” Cao Sóc vẫy vẫy tay với thanh niên trong đám người, thanh niên thấy hắn từ phía xa xa, lập tức làm một động tác thu quyền, nhảy một cái từ chỗ đứng, lăng không vươn mình rơi xuống trước mặt Cao Sóc, trong đôi mắt đen lập lòe ánh sáng, nói với Cao Sóc” “Boss, hôm nay tôi giúp anh huấn luyện đàn em.”


Đã quen với cách thanh niên làm việc, Cao Sóc khích lệ thanh niên: “Ừ, cậu rất lợi hại, không hổ là đàn em của tôi.”


An Tử Lâu vô cùng hưởng thụ loại khích lệ này, yên lặng tự thưởng cho mình them một miếng bánh ngọt, lúc dâng bánh ngọt lên, Tôn Dương trong nháy mắt ấy, bắt đầu lo lắng thức ăn trong không gian của mình, nếu ăn sạch hết cái đám này rồi thì làm sao bây giờ? Tên mạnh đến biến thái trước mặt này không vui thì làm sao bây giờ? Không chừng sẽ xuất hiện nguy cơ xương khô đại náo căn cứ chứ?


“Đi thôi, thay quần áo khác, chờ một lát dẫn cậu đi tham gia một cái tiệc rượu.” Cao Sóc mang thanh niên về phòng, lấy ra một bộ quần áo ướm thử trên người cậu, sau khi xác định rất hợp, đưa cho thanh niên để cậu đổi.


An Tử Lâu nhanh chóng đem mình tách thành sau phần, chui ra từ trong quần áo, sau đó chui vào quần áo mà Cao Sóc đưa cho, sau khi mặc tử thế xương lắc một cái, biến về hình người, cậu cảm thấy mặc quần áo là một chuyện rất phiền phức, phải làm cho thuận tiện một chút, đáng tiếc loại quần áo tây trang này mặc vào thật sự rất không thoải mái, cậu chỉ hơi kéo một cái, tay áo liền bị rách, Cao Sóc đành phải tìm một bộ khác cho cậu.


Từ sau khi Cao Sóc trở về, thế lực trong căn cứ lại xáo bào lần hai, cân nhắc đến chuyện Cao Sóc là dị năng giả cấp bốn kiếm có trong căn cứ, trước đây các thế lực nhỏ nhè lúc Cao Sóc rời đi hôi của đều đem chỗ tốt trả lại, người nắm quyền của căn cứ là Lục Lâm cũng tự động nhường ra không ít chỗ tốt.


Ngoại trừ đối thủ một mất một còn Phương Lập Hiên ra, còn dư lại chính là thế lực vùng lên nhanh nhất đoàn lính đánh thuê Hỏa Diễm, đoàn trưởng ương Lãng của đoàn lính đánh thuê Hỏa Diễm dùng tốc độ nhanh nhất hợp nhất không ít thế lực nhỏ, hơn nữa lúc này lại đem mục đích đánh lên trên đầu Lãnh Dạ, Cao Sóc về liền điều tra sự việc Lục Cẩm Thành phản bội, phát hiện lúc trước hắn vẫn âm thầm tiếp xúc với Vương Lãng.


Sau khi đi sâu vào điều tra vậy mà phát hiện việc Lục Cẩm Thành phản bội là do Vương Lãng gây xích mích mà ra, hơn nữa Phương Lập Hiên cùng Lục Cẩm Thành, ba bên liên hợp mới xảy ra chuyện sau này.


Hôm nay Lục Lâm phải một thủ hạ đến đưa thiệp mời, nói là căn cứ có nhiều thêm một dị năng giả cấp bốn chuyện đáng mừng thế này phải chúc mừng một phen, tiện đón gió tẩy trần cho hắn, lão hồ ly này, chắc chắn đang có cái chủ ý quái quỷ nào đó.


Tiệc rượu bắt đầu lúc tám giờ, mà bởi trong lúc An Tử Lâu thay quần áo xuất hiện một ít vấn đề, lúc Cao Sóc mang mọi người đến tiệc rượu, trong biệt thự củ Lục Lâm đã có không ít người, đều là người đứng đầu một số thế lực tron căn cứ Quang Minh hoặc là cao thủ dị năng, nhìn thấy đoàn người Cao Sóc xuất hiện, trong tối ngoài sáng đánh giá.


Nhưng, khi bọn bọ thấy thanh niên đi bên cạnh Cao Sóc, ánh mắt đều hơi đổi một chút, đã sớm nghe lúc Cao Sóc trở về, dẫn theo một thanh niên vô cùng tuấn mĩ, bây giờ vừa nhìn, vẻ đẹp lu mờ trăng sao kí, thật khiến người khác phải động lòng, nhưng mà, cân nhắc đến chuyện người ta là hoa đã có chủ, ánh mắt đánh giá cũng dần nhạt mất.


“Cao đoàn trưởng, nếu cậu không đến, thì tiệc rượu của tôi không thể tổ chức được nữa rồi, mọi người đều muốn dị năng giả cấp bốn của căn cứ trao đổi một chút tâm đắc đây.” Một tiếng cười sảng khoái từ trong biệt thự truyền đến, ngay sau đó là một người mặc quân trang đi ra, hắn chính là người nắm quyền lớn nhất căn cứ Lục Lâm.


Lục Lâm là một người trung niên tầm hơn bốn mươi tuổi, khắp cả người đều tràn ngập cương nghị cùng lạnh lẽo c