Lữ Cánh Nam nói: "Đây là áo lót đàn hồi có thể tự động co rút điều khiển bằng chip điện tử. Đợi sau khi các vết thương lành lặn, anh hãy mặc vào. Nó có thể giúp anh khống chế nhịp thở và mức độ nông sâu của hơi thở, trong thời gian đầu sẽ hỗ trợ anh rất nhiều, khi đã quen với kiểu hô hấp này rồi thì không cần dùng đến nữa. Còn những tài liệu chép tay này là một số điều tâm đắc của tôi khi nghiên cứu phương pháp hô hấp của Mật tu giả, anh phải học thuộc lòng nó trước. Phương pháp hô hấp mà tôi sắp dạy cho anh đây… Ừm… đó là một phương pháp rèn luyện thân thể do tôi tự lĩnh ngộ ra, hoàn toàn không có bất cứ quan hệ gì với tôn giáo của chúng tôi cả, anh có thể yên tâm mà tu luyện."
Tuy Lữ Cánh Nam nói như vậy, nhưng trong lòng Trác Mộc Cường Ba hiểu rất rõ, đây rõ ràng chuyện giấu đầu lòi đuôi, làm gì có phương pháp tự mình lĩnh ngộ cơ chứ, đó nhất định là cơ sở nền tảng của Mật tu, còn gã thì ngay cả khảo hạch mang tính thử nghiệm của Mật tu giả cũng không thể vượt qua được. Còn tập giấy chép tay kia thì càng không cần phải nói, rõ ràng chính là những thứ pháp sư Á La ngày ngày minh tưởng mà ghi chép lại sau chuyến đi Đảo Huyền Không tự. Xem ra, rõ ràng là pháp sư Á La đã ủy thác cho Lữ Cánh Nam truyền thụ cho gã, vậy mà cô cứ nằng nặc nói là tự mình lĩnh ngộ. Không biết tôn giáo thần bí này có quy định gì về chuyện tùy tiện truyền thụ pháp môn cơ bản cho người ngoàihay không, nhưng cứ nhìn cung cách xử sự cẩn trọng của họ thường ngày thì có thể thấy, Lữ Cánh Nam và pháp sư Á La nhất định là đã mạo hiểm rất lớn khi làm vậy.
Lữ Cánh Nam nói tiếp: "Phương pháp này thuộc về một nhánh của Mật tông, cũng là bắt đầu từ Thất đại sát khắc la, sát khắc la, hay còn gọi là kháp khắc la, hoặc sát khắc thụy, dịch ý tiếng Phạn là luân xa, cũng chính là bảy mạch lớn trong cơ thể người. Theo cách nói của Mật tu giả chúng tôi, cơ thể người có bảy đại mạch luân, ba đại kinh mạch, đây chính là học thuyết kinh mạch đặc biệt chỉ riêng vùng Tây Tạng chúng ta và khu vực xung quanh mới có, tương đồng với kỳ kinh bát mạch và bảy trăm linh hai huyệt vị của khí công Trung Nguyên, nhưng lại là hai hệ thống hoàn toàn khác nhau. Nền tảng chia làm khí, mạch, luân, điểm. Khí trong cơ thể người chia làm hai loại lớn, lần lượt là căn bản khí và chi phân khí,mỗi loại lại chia làm năm loại nhỏ. Khí là động năng của sinh mệnh, nếu có trở ngại sai khác gì, tất sẽ sinh ra bệnh tật. Mạch là quỹ đạo mà khí vận hành trong đó, có thể chia ra làm ba loại. Thứ nhất là thủy mạch: từ đỉnh đầu chạy xuống đến tủy sống và các mạch nhánh khác, là loại mạch màu trắng. Bạch sắc thủy mạch có hai vạn bốn nghìn đường. Thứ hai là huyết mạch: từ giữa thân thể vươn lên trên, tựa như một cây mã não đỏ, thuộc loại tĩnh mạch, có hai màu đen trắng.Hắc bạch tĩnh mạch có hai vạn bốn nghìn đường. Thứ ba là khí mạch: khí huyết tương hợp vận hành, cùng hướng lên trên như hắc bạch tĩnh mạch, khí huyết mạch màu đỏ, thuộc loại động mạch. Hồng huyết động mạch có hai vạn bốn nghìn đường…"
Lữ Cánh Nam nhắc đi nhắc lại mấy lần, yêu cầu Trác Mộc Cường Ba bắt buộc phải nhớ thật kỹ các tinh yếu về khí, mạch, luân, điểm. Tuy nhiên một lúc gã chẳng thể nào ghi nhớ được hết lượng thông tin lớn như thế. Lữ Cánh Nam cũngkhông quá khắt khe, bảo không sao, sau này cô sẽ đến giúp gã học thuộc, nhưng tối hôm nay thì Trác Mộc Cường Ba cần phải nhớ cho rõ hướng đi của mấy đường mệnh mạch chủ yếu và phương hướng chuyển động của các mạch luân, đồng thời nhấn mạnh tầm quan trọng của minh tưởng và ý thức. Cuối cùng, cô nói: "Có câu, mạch vi phong sở thừa,chính là muốn nói mạch dựa vào hô hấp để duy trì, còn mạch vi thức sở y, ý là mạch dựa vào ý thức để hoàn thành, nó chịu sự khống chế của ý thức, vì vậy, trước tiên anh cần phải kiên trì dùng ý niệm tưởng tượng mỗi ngày mấy lượt rằng,mạch luân hay luân xa ở dưới cùng của anh đang chầm chậm chuyển động ngược chiều kim đồng hồ, thời gian minh tưởng không giới hạn, nhưng nhất định phải cảm giác được, khi nào nơi mà anh tưởng tượng kia dần dần phát nhiệt nóng lên thì dừng. Sáng sớm tỉnh dậy, trước giờ cơm trưa, trước khi đi ngủ, ba khoảng thời gian này là vô cùng quan trọng, anh nhất định phải nhớ cho kỹ. Thời gian còn lại, tốt nhất cũng cứ theo cách tôi đã bày cho mà minh tưởng, trước sau không nên cách nhau quá gần, cũng không nên cách quá xa. Hôm nay chỉ nói đến vậy thôi, tôi đi luôn đây."
Trác Mộc Cường Ba thấy Lữ Cánh Nam đứng lên, cũng biết thời gian không còn sớm sủa gì nữa, bèn nói: "Cám ơn cô, thực sự rất cám ơn cô, nhờ cô chuyển lời cảm ơn đến cả pháp sư Á La nữa. Giờ tôi đang như thế này, không thể tiễn cô ra ngoài được rồi."
Lữ Cánh Nam hờ hững nói với vẻ chán nản thất vọng: "Cần gì phải khách khí thế." Cô quay người đi, thấy Đường Mẫn vẫn chưa trở lại, lúc ra tới cửa rồi lại nói: "Chuyện về hô hấp hôm nay, Cường Ba thiếu gia, tôi hy vọng… tốt nhất anh không nói với bất cứ ai."
Trác Mộc Cường Ba lập tức hiểu ngay ra, chuyện lén truyền phương pháp Mật tu này nhất định là đại kỵ của các Mật tu giả, đến cả pháp sư Á La cũng không dám đích thân truyền thụ, mà để Lữ Cánh Nam thay mình làm việc đó. Lữ Cánh Nam rốt cuộc đã phải liều thế nào… thôi bỏ đi, không nghĩ nữa, Lữ Cánh Nam truyền thụ xong khẩu quyết và phương pháp rồi mới nói vậy, tức là đã tự đẩy chính bản thân mình bước vào con đường không thể quay về, gã còn làm được gì nữa chứ. Trác Mộc Cường Ba vội nói: "Tôi hiểu, tôi hứa với cô."
Lữ Cánh Nam ngoảnh đầu lại, nói với giọng hơi pha lẫn chút hồ nghi: "Tôi nói là, bất cứ ai! Kể cả thầy giáo của anh và…"
Trác Mộc Cường Ba gật đầu cam đoan: "Tôi hiểu rồi, nhất định tôi sẽ giữ kín."
Lữ Cánh Nam mỉm cười như thể được an ủi, đẩy cửa đi ra. Nhìn theo bóng lưng cô xa dần, Trác Mộc Cường Ba thầm nhủ với lòng: "Cánh Nam và Mẫn Mẫn dường như là hai thái cực hoàn toàn trái ngược, cô ấy làm chuyện gì cũng đều dứt khoát nhanh nhẹn, không hề ngượng nghịu gượng gạo chút nào, nhưng mà, cô làm vậy, thật không đáng chút nào…" Từ sau bận đó, Lữ Cánh Nam thường ngấm ngầm chỉ dẫn cho Trác Mộc Cường Ba cách hô hấp, hít thở, cho tới khi gã hoàn toàn nắm được phương pháp hô hấp đặc biệt ấy. Nhưng đó là việc sau này, tạm thời không nhắc đến ở đây.
Lữ Cánh Nam đi rồi, Mẫn Mẫn vẫn chưa quay lại, cũng chẳng biết có phải cô lại đi nói chuyện gì đó với Lữ Cánh Nam rồi hay không, Trác Mộc Cường Ba cũng lười chẳng buồn nghĩ ngợi, chỉ đưa bàn tay quấn đầy băng gạc ấn lên con chuột máy tính, tìm giáo sư Phương Tân để nói ra những nghi vấn của mình khi nãy.
Đã kết nối thành công. Trong cửa sổ webcam, giáo sư Phương Tân đeo kính lão, đang ngồi ở đầu giường sắp xếp một đống tài liệu lớn. Nghe xong câu hỏi của Trác Mộc Cường Ba, ông cười cười nói: "Đúng là sức người không thể nào đi xuyên gió ở khu vực ấy thật, nhưng ai bảo là chúng ta vẫn phải băng qua Tây Phong đới đâu?"
"Nhưng mà, không đi băng qua dải gió Tây ấy, làm sao chúng ta tìm được lối vào địa điểm đó? Chẳng lẽ, còn con đường nào khác nữa ư?"
Giáo sư Phương Tân nói: "Vì cậu vẫn chưa bình phục, nên tôi định mấy hôm nữa mới cho cậu biết tình hình hiện tại của chúng ta, nhưng cậu đã nôn nóng muốn biết như vậy thì nói luôn cũng được. Cường Ba à, cậu có cảm thấy mình đã lơ là xem nhẹ điều gì không?"
Trác Mộc Cường Ba hỏi: "Điều gì kia?"
Giáo sư Phương Tân mỉm cười nói: "Cậu thử nghĩ mà xem, Lữ Cánh Nam đã miêu tả ngọn núi tuyết ấy với chúng ta như thế nào chứ? Hàng năm, từ đầu tháng Năm đến trung tuần tháng Chín là mùa mưa ở đó, gió mùa Đông Nam dữ dội tạo thành khí hậu cực kỳ khắc nghiệt. Từ trung tuần tháng Mười một đến trung tuần tháng Hai năm sau, khí hậu lại bị dòng không khí lạnh Tây Bắc mạnh mẽ khống chế, nhưng mà, cậu thử nhớ lại một chút xem nào, ban đầu cậu kể với tôi, Đường Thọ, Ba Tang đã tới vùng tịnh thổ ấy vào khoảng thời gian nào vậy?"
Trác Mộc Cường Ba ngẩn người ra mất một lúc, hình như lúc đó đúng là gã cũng biết thời gian bọn Ba Tang tìm được nơi ấy, có điều, sự việc trôi qua quá lâu, gã sớm đã quên mất tiêu rồi, nhưng có một điểm thì chắc chắn là gã nhớ rất rõ, bọn Ba Tang đã từng nhiều lần đi qua nơi đó, hơn nữa gió Tây mà Ba Tang và đám đồng bọn săn trộm của anh ta gặp phải ở Tây Phong đới rõ ràng là không cùng đẳng cấp với đợt gió bọn gã đụng phải trong chuyến đi trước. Đi bộ mười lăm ngày trời trong sức gió như thế, dẫu là siêu nhân cũng không làm được.
Giáo sư Phương Tân nhắc nhở gã: "Quên mất rồi hả? Vậy thì để tôi trả lời cho cậu. Dựa theo những ghi chép trước đây và những gì Mẫn Mẫn, Ba Tang nhớ được, Đường Thọ được phát hiện vào khoảng tháng Sáu, còn bọn Ba Tang thì đã đi qua đó rất nhiều lần, hơn nữa lần nào cũng bình yên trở về, chỉ có lần cuối cùng mới bị tiêu diệt toàn bộ mà thôi. Nơi mà họ phát hiện ra, là do một người trong bọn ngẫu nhiên trượt chân rơi xuống, lại vẫn dùng bộ đàm liên lạc với nhau được, còn chỗ chúng ta đi thì như thế nào chứ? Căn bản không thể bật được các thiết bị điện tử lên, điều này có ý nghĩa gìnào?"
Trác Mộc Cường Ba trầm ngâm suy nghĩ: "Có lẽ nào, nơi chúng ta đi và nơi họ tình cờ phát hiện ra, không phải là một?"
Giáo sư Phương Tân gật đầu: "Cũng có khả năng này, có điều, chúng ta còn có thể giải thích theo một cách khác, đó chính là, Ba Tang và Đường Thọ đã cùng đến một nơi, nhưng nơi mà chúng ta tìm được lần này, không phải!"
Trác Mộc Cường Ba nói: "Nhưng, tấm bản đồ đó… tấm bản đồ phát hiện được trong Đảo Huyền Không tự! Lẽ nào các chuyên gia đã phán đoán sai? Hay là, nơi chúng ta tìm đến đó mới là Bạc Ba La thần miếu thực sự, còn địa điểm mà Ba Tang và Đường Thọ phát hiện chỉ là một nơi khác? Thầy giáo, tôi bắt đầu thấy lẫn lộn rồi, rốt cuộc là như thế nào vậy?"
Giáo sư Phương Tân lấy đầu ngón tay gõ gõ vào ống kính webcam. Trác Mộc Cường Ba cảm giác như ông đang gõ lên trán mình, bất giác hơi lùi về sau một chút. Chỉ nghe giáo sư mỉm cười nói: "Cậu ấy à! Giờ mới nghĩ tới vấn đề này! Đây! Đây chính là điểm mà chúng ta đã bỏ sót, tất cả chúng ta, tất cả chúng ta đều không để ý đến điểm này!" Giáo sư Phương Tân ngưng lại giây lát, rồi tiếp lời: "Sau khi tấm bản đồ chúng ta lấy được trong Đảo Huyền Không tự được các chuyên gia nghiệm chứng, dường như không một ai nghi ngờ tính xác thực của nó, tất cả đều cứ rập khuôn theo bản đồ ấy, mãi cho tới khi nhìn thấy những xác chết treo ngược trong khe băng nứt, tôi mới sực nghĩ ra, nếu tấm bản đồ ấy là giả thìsao…"
Trác Mộc Cường Ba lập tức nói: "Nhưng mà, các chuyên gia đã giám định rồi, tấm bản đồ đó rõ ràng là cổ vật từ nghìn năm trước cơ mà!"
Giáo sư Phương Tân nói: "Không sai, tấm bản đồ đó đúng là cổ vật từ nghìn năm trước, nhưng thử nghĩ lại những cạm bẫy mà chúng ta gặp phải ở Cánh cửa Sinh mệnh, ở Đảo Huyền Không tự mà xem, trí tuệ của người xưa bao la phức tạp nhường nào. Ai có thể đảm bảo tấm bản đồ đó không phải là vật do những người Qua Ba bảo vệ Bạc Ba La thần miếu từ ngàn năm trước ngụy tạo ra chứ? Hơn nữa, cậu nghĩ lại cho kỹ xem, tấm bản đồ đó lấy ở đâu ra vậy?"
Trác Mộc Cường Ba nói: "Là pháp sư Á La đoạt được trong tay Merkin…" Gã lập tức sực hiểu ra, thốt lên: "A, tên Merkin đó…"
Giáo sư Phương Tân gật đầu nói: "Rất có khả năng này. Phải biết là, chúng ta là những người đầu tiên đến được tế đàn Mạn Đà La, nhưng lúc đó, chúng ta đâu có phát hiện được gì. Vậy bọn Merkin tìm thấy tấm bản đồ ấy ở chỗ nào được? Về sau, theo kết quả nghiên cứu của các chuyên gia, tấm bản đồ đó và tấm bản đồ chúng ta phát hiện ra trong mật thất Cổ Cách có khả năng được làm từ cùng một bộ da sói. Đây cũng là vấn đề mà tôi với Hồ Dương cứ tranh luận mãi, nghĩ mãi mà cũng chưa tìm được lời giải thích nào hợp lý. Giờ nghĩ lại, nếu nói tấm bản đồ trong tay chúng ta, vốn chính là tấm bản đồ mà Stanley từng lấy đi khỏi mật thất Cổ Cách, cũng chính là tấm bản đồ từng khiến vô số tổ chức và thế lực tranh đoạt rồi cuối cùng biến mất và không rõ lưu lạc nơi nào thì sao? Nếu như vậy, chúng ta sẽ không khó lý giải tại sao dọc đường lại phát hiện ra nhiều xác chết như thế, đó chính là thi thể của những người thám hiểm trước, bởi vì chúng ta đã đi lại con đường của tất cả những kẻ đi trước ấy!"
Giáo sư Phương Tân nói một tràng như súng liên thanh, làm Trác Mộc Cường Ba nghe mà ong hết cả đầu, quan hệ bên trong rắc rối lằng nhằng, vòng qua vòng lại, lúc thì là bản đồ của bọn gã, lúc lại là bản đồ của bọn Merkin, một lúc sau lại biến thành tấm bản đồ mà vô số kẻ đi tìm Bạc Ba La thần miếu từng ra sức tranh đoạt, rốt cuộc tấm bản đồ nào là tấm bản đồ nào đây? Gã gãi đầu gãi tai nói: "Đợi… đợi chút đã, thầy giáo." Gã sắp xếp lại tư duy, đoạn mới nói: "Thầy giáo, để tôi lặp lại ý thầy đã nhé. Thầy muốn nói, tấm bản đồ mà chúng ta cướp được trong tay Merkin ở Đảo Huyền Không tự, vốn chính là tấm bản đồ đã bị Morton Stanley lấy đi trong mật thất Cổ Cách, cũng chính là tấm bản đồ mà vô số đội thám hiểm trước chúng ta đã lấy làm căn cứ để đi tìm Bạc Ba La thần miếu, bởi vậy, các chuyên gia mới đưa ra kết luận rằng hai tấm bản đồ ấy được làm từ cùng một bộ da sói. Tấm bản đồ trong tay chúng ta, vốn chỉ là một cái bẫy do Merkin bày ra mà thôi?"
Giáo sư Phương Tân gật đầu khẳng định: "Không sai, như vậy là đã có thể giải thích tại sao các chuyên gia lại đưa ra kết luận hai tấm bản đồ được làm từ cùng một bộ da sói, bởi vì chúng vốn được đặt ở cùng một nơi, chứ không phải phân tán ở hai nơi khác nhau và cách nhau mấy trăm năm; đồng thời cũng giải thích được tại sao dọc đường lại phát hiện ra nhiều xác chết đến thế, bởi vì người ta sớm đã dựa theo tấm bản đồ ấy mà đi tìm Bạc Ba La thần miếu từ lâu lắm rồi, và tất cả đều thất bại hết.""
Trác Mộc Cường Ba nói: "Nhưng tại sao hắn lại làm vậy chứ?"
Giáo sư Phương Tân nói: "Rất đơn giản, nếu tấm bản đồ này là do Merkin cố ý chuẩn bị cho chúng ta, thì chắc chắn hắn đã đến núi tuyết đó rồi. Hơn nữa, hắn cũng biết nơi đó đáng sợ như thế nào, đồng thời cũng biết được rằng, ở đó căn bản không thể nào tìm được lối vào Bạc Ba La thần miếu. Hắn làm như vậy, chỉ có một mục đích thôi, chính là muốn khiến cho chúng ta thất bại! Cậu thử nghĩ xem, chúng ta đang điều tra hắn, hắn cũng đang điều tra chúng ta, từ trước đến nay cũng chỉ có hai nhóm chúng ta và hắn là đã đến địa cung Maya, và phát hiện ra những đầu mối mới, về sau cũng chỉ có hai nhóm này cùng lúc lần theo các đầu mối mới đó mà tìm đến Đảo Huyền Không tự, nếu nói có phát hiện gì mang tính đột phá, thì cũng chỉ có thể là một trong hai nhóm này mà thôi. Tôi đoán, có lẽ hắn cũng biết rõ đội ngũ của chúng ta không thể thất bại được, một khi thất bại, sẽ lập tức phải đối mặt với nguy cơ bị giải tán. Chúng ta mà bị giải tán, thì bọn hắn sẽ trở thành đội ngũ tìm kiếm Bạc Ba La thần miếu có thực lực nhất còn lại, cơ hội là người đầu tiên phát hiện ra Bạc Ba La thần miếu của hắn sẽ lớn hơn rất nhiều. Cậu nghĩ thử xem, nói như vậy có lý không?"
Trác Mộc Cường Ba đần mặt ra một lúc, không ngờ bên trong chuyện này lại có lý lẽ phức tạp đến thế. Nghe giáo sư nói xong, gã liền như người bừng tỉnh khỏi cơn mộng, nhưng vẫn cứ cảm thấy bên trong hãy còn điểm gì đó chưa được ổn lắm, nhưng rốt cuộc là điểm nào thì gã lại không sao nói ra được. Trong lúc đó, giáo sư Phương Tân cũng thoáng ngẩn ngơ, ngấm ngầm tự nhủ: "Vậy thì, hắn theo dõi chúng ta lên núi tuyết phỏng có ý nghĩa gì? Lẽ nào, hắn phải thấy chúng ta tất cả đều chôn thây nơi núi tuyết ấy mới cam tâm hay sao? Cần gì phải thế chứ?"
Giáo sư Phương Tân nghĩ ngợi giây lát, rồi nói tiếp: "Còn nữa, từ tấm bản đồ ấy, ta có thể suy đoán được nguyên nhân đội của chúng ta bị giải tán."
"Hả?" Trác Mộc Cường Ba lại thần người ra.
Giáo sư Phương Tân liền mỉm cười giải thích: "Còn nhớ chuyện Ngải Lực Khắc rời khỏi đội không? Lúc đó tôi đã nói với cậu như thế nào nhỉ, đó là một tín hiệu, từ lúc đó lãnh đạo cấp trên đã chuẩn bị giải tán nhóm huấn luyện đặc biệt của chúng ta rồi. Bởi vì việc thành lập nhóm của chúng ta, bản thân đã chỉ là một hành động mang tính thử nghiệm, một nơi đã tìm kiếm cả hơn một trăm năm vẫn chưa thấy bóng dáng đâu, một nơi mà vô số các tổ chức chuyên nghiệp cũng không thể nào tìm được, đâu dễ dàng gì bị một nhóm toàn dân không chuyên như chúng ta tìm thấy chứ, chỉ vì lúc đó đột nhiên xuất hiện quyển trục từ nước ngoài trở về Trung Quốc, tất cả ai cũng mang tâm thái muốn thử một phen xem sao nên mới thành lập ra nhóm này mà thôi. Họ đã cho chúng ta thời gian hơn một năm mà vẫn chẳng có bất cứ tiến triển gì, vậy thì, đội ngũ này cũng phải bị thủ tiêu thôi, mà tấm bản đồ trong tay chúng ta, chính là được phát hiện trong thời gian ấy…"
Giáo sư Phương Tân gỡ cặp kính lão xuống lau lau cho sạch, tiếp lời: "Còn nhớ chuyện đội trưởng Hồ Dương kể không? Người chiến hữu đó của anh ta từ mười mấy năm trước đã tới núi tuyết Tư Tất Kiệt Mạc, cũng có nghĩa là, nhà nước sớm đã tổ chức đội khảo sát khoa học thám hiểm con đường này rồi, chỉ có điều, lần đó đã thất bại. Mà trong cả quá trình, chắc chắn là không chỉ có một lần đến khảo sát, bởi vậy, khi các chuyên gia đối chiếu ra được vị trí cụ thể của tấm bản đồ này, họ sẽ nghĩ như thế nào chứ? Thì ra lăn lộn hai năm trời, rốt cuộc vẫn phải đến cái nơi đó hay sao?"
Trác Mộc Cường Ba nhìn gương mặt giáo sư Phương Tân trong màn hình máy tính một hồi thật lâu. Những chuyện này từ trước đến nay gã đều chưa từng nghĩ đến, giờ nhớ lại, mới thấy đúng là có lý thật. Đội của bọn họ đã thành lập được hơn hai năm, đầu mối duy nhất điều tra ra được, không ngờ lại là thứ đã bị phát hiện từ mười mấy hoặc thậm chí là mấy mươi năm trước, coi như là chẳng có bất cứ cống hiến gì mà chỉ lãng phí tài nguyên con người của quốc gia. Vậy tại sao cấp trên cứ chần chừ mãi không giải tán chứ? Đó chắc chắn là kết quả tranh đấu không ngừng của Lữ Cánh Nam. Vừa nghĩ tới Lữ Cánh Nam, Trác Mộc Cường Ba vội gạt hết những suy nghĩ ấy ra khỏi đầu, nhìn ống kính webcam lẩm bẩm nói: "Tôi không ngờ lại là như thế…"
Giáo sư Phương Tân nói: "Tôi biết, đây chính là khuyết điểm của cậu, lúc nào cũng thích nghĩ sự việc theo chiều hướng đơn giản, chỉ nhìn vào bề mặt, là một người làm việc theo cảm tính. Nếu muốn trở thành đại trí giả giống như cha cậu, cậu cần phải nhìn thấu qua bề mặt của sự việc, phát hiện huyền cơ ẩn tàng bên trong. Rất nhiều sự việc nhìn bề ngoài tưởng chừng như không hề liên quan, kỳ thực lại có trăm mối ngàn mối liên hệ với nhau. Một con bướm ở châu Mỹ đập cánh, có thể dẫn đến hình thành một trận cuồng phong trên Thái Bình Dương. Cậu có biết không, từ trước khi nhóm huấn luyện đặc biệt của chúng ta được thành lập, Đức Nhân lão gia sớm đã dự đoán được lần thất bại này. Ông ấy từng nói với tôi, không phải việc do mình đích thân làm, thì không thể nào thành công được. Cho đến ngày hôm nay, tôi mới thực sự hiểu được hàm nghĩa của câu nói ấy."
Lời của giáo sư Phương Tân tựa một tia sét giữa đêm đen, Trác Mộc Cường Ba như người sực tỉnh khỏi cơn mộng mị. Hai năm nay cứ theo đội ngũ này bôn ba khắp bốn phương, gã cơ hồ đã quen với việc phục tùng mệnh lệnh mà quên mất chuyện tự mình suy xét, giờ đây nhớ lại các chi tiết nhỏ nhặt, mới thấy không ngờ trước đây bọn gã đã trồng xuống bao nhiêu mầm thất bại để dẫn đến kết cục ngày hôm nay. Đồng thời, gã cũng giật bắn mình, vội nói: "Nếu tấm bản đồ này là giả, vậy thì tấm bản đồ thầy tìm được trong mật thất Cổ Cách lúc cuối cùng chẳng phải là…"
Giáo sư Phương Tân lắc đầu nói: "Ừm, trước mắt vẫn còn đang nghiên cứu, tôi đã xin ý kiến của rất nhiều chuyên gia về hình tượng học, chuyên gia phá giải mật mã, chuyên gia thám hiểm, chuyên gia tôn giáo… vân vân… nhưng không một người nào hiểu. Tất cả đều chung một ý kiến, rằng ngoài bản đồ giao thông ở các đô thị lớn và hiện đại ra, không thể có tấm bản đồ nào vẽ kiểu như thế cả, đặc biệt là bản đồ chỉ đường đến một nơi nào đó. Hôm nay cậu bị thương nặng như vậy, tốt nhất hãy nghỉ ngơi cho sớm một chút, còn nhiều thông tin khác, tôi sẽ trao đổi với cậu sau. Bên trong chuyện này còn rất nhiều vấn đề mà chúng ta chưa thể giải đáp, nhưng giờ đã nắm được quyền chủ động trở lại, thì phải phát huy trí tuệ của bản thân cho hết mức hết nhẽ mà giải đáp câu đố của người xưa để lại. Muộn quá rồi, cứ thế này…"
Đêm hôm đó, Trác Mộc Cường Ba trằn trọc không yên, cứ băn khoăn suy nghĩ mãi về những lời giáo sư Phương Tân đã nói. Phải nhìn thấy những thứ ẩn sau bề mặt của sự việc, dường như gã dự cảm được tất cả những chuyện này có điều gì đó không ổn cho lắm, cảm giác này gã đã có từ rất lâu rồi, từ lúc nào vậy nhỉ? À, đúng rồi, là từ lúc Babatou kể về những kẻ địch vô hình, nhưng mà, rốt cuộc là có điều gì không ổn chứ? Kẻ địch vô hình? Merkin? Lúc này tên đó đang ở đâu? Đang làm gì?