Vào phút chót, trước khi cuộc kiểm phiếu chấm dứt, một thành viên trong ban tổ chức vội vã mang lên một thùng phiếu nhỏ. Đó là thùng phiếu tối qua đặt ở thư viện, dành cho những cử tri đến muộn. Nó đã ở phía sau dàn loa của hội trường suốt đêm qua và cả sáng nay. Vẻ mặt hối lỗi và mệt mỏi, Viễn cho biết khi cuộc bỏ phiếu chấm dứt lúc 9 giờ, cậu ôm thùng phiếu chạy đi coi dạ hội, rồi quên bẵng nhiệm vụ phải đem nộp thùng phiếu đã niêm phong về văn phòng khoa. Một vài người tỏ ý không hài lòng với giải thích mơ hồ. Thế nhưng, thật sự là chiều hôm qua, Viễn có đề nghị đặt thêm một thùng phiếu nhỏ. Dấu niên phong vẫn nguyên vẹn. Chẳng có gì đáng ngờ. Sau cuộc hội ý chớp nhoáng của ban tổ chức, cuối cùng thì hai thành viên trong ban kiểm phiếu cũng bắt tay vào làm việc. 36 lá phiếu hợp lệ. 27 phiếu trong số ấy bầu cho Hữu. Tình thế được lật lại. Vào phút chót, Hữu đã vượt qua Hải, với số phiếu thuyết phục.
Hữu xuất hiện, sau khi kết quả cuối cùng đã chốt lại. Vẻ bình thản mà anh thể hiện với xung quanh gây ấn tượng rất mạnh. Những đồng đội trong ê-kíp Hữu thoạt tiên bày tỏ niềm vui khá ồn ào. Cả nhóm chạy ra hành lang, gọi điện thoại, nhắn tin, bàn tán xôn xao. Nhưng, trước thái độ điềm tĩnh của anh ta, họ dịu xuống ngay. Bất giác, những sinh viên năm dưới như Viễn và Ngân chợt hiểu ra, người trước mặt họ giờ đây không còn là anh Hữu - ứng cử viên gần gũi thân thiện - mà họ vẫn quen trò chuyện suốt mấy tháng qua. Một con người hoàn toàn mới, được tín nhiệm, vừa bước chân lên một vị thế tương xứng với phẩm chất nổi trội của anh ta. Tựa như sở hữu ma lực vô hình, anh ta điều khiển, quy định mọi cảm xúc của xung quanh một cách dễ dàng, đầy tự tin. Chiến thắng tất yếu của anh ta, về sâu xa, cũng bắt nguồn từ sự tự tin ấy. Anh ta không để cho cảm xúc thông thường cuốn mình đi. Anh không cần mọi người chúc tụng cũng như không cần tỏ ra phấn chấn vui vẻ. Bởi chiến thắng là kết quả được nhìn thấy trước. Ngay chính con người anh ta cũng tự nguyện biến thành một công cụ, được sử dụng hữu hiệu trong tiến trình đó. Và giờ đây, trên đường ray Hữu đã đo lường, sắp đặt từ khởi đầu cuộc tranh cử, con tàu tham vọng đã vào ga đầu tiên.
Các sinh viên ủng hộ Hữu được tin nhắn, kéo đến càng lúc càng đông ngoài hành lang. Hữu bước ra ngoài, mỉm cười nhẹ nhàng, nói vài lời cảm ơn. Bề ngoài của anh là hình ảnh tuyệt hảo của lòng khiêm tốn. Nhưng bên trong anh, hoàn toàn ngược lại. Chưa bao giờ Hữu cần đám đông như vào lúc này. Chưa bao giờ anh thấy mình dễ bị quật ngã như vào lúc này. Tâm trí anh vẫn xáo trộn khủng khiếp vì món quà tặng cùng lời tiên đoán u ám của Trung. Chưa hết, khuỷu tay và nhượng chân Hữu vẫn còn run lên vì hành động tráo đổi thùng phiếu mà anh đã làm, cùng Viễn. Chỉ có đám đông cùng bầu không khí ngưỡng mộ tỏa ra từ họ mới đổ đầy khoảng rỗng trong anh, giữ cho anh bình tĩnh, không gào thét những lời sám hối dại dột. Cứu cánh biện minh cho phương tiện. Ý nghĩ lướt qua nhanh khiến cảm giác bứt rứt lo âu trong anh ta dịu hẳn xuống. Hữu tự nhủ mình đã hành động đúng. Đúng vì có những người đã tin là anh đúng.
Với nỗi thất vọng không biết cách che giấu, Hải lắng nghe thông báo về việc số phiếu thay đổi vào phút chót khiến anh thua cuộc. Mọi người nhìn anh, nghĩ anh sẽ bỏ đi ngay. Nhưng Hải chủ động nói chuyện với các thành viên trong ban tổ chức, trao đổi vài câu với các cộng sự thuộc ê-kíp Hữu. Tất cả là sự cố gắng, hoàn toàn thiếu tự nhiên. Có một lúc, buột ra khỏi những nỗ lực căng thẳng, Hải lơ đễnh nhìn qua cửa sổ. Bầu trời xanh thẳm, không một gợn mây. Đôi mắt với ánh nhìn thẳng thắn của anh sẫm lại, như nói rằng anh vẫn chưa thể tin vào thất bại vừa đến với mình.
Ngồi khuất trong góc văn phòng, phía sau dãy kệ cao chất hàng trăm bộ hồ sơ, Vĩnh quan sát những hình ảnh đối chọi. Mọi thứ tựa như bi ném lên sân khấu. Còn anh phải ngồi vào vị trí của một khán giả, vừa theo dõi nội dung vở diễn, vừa phân tích tài nghệ của từng diễn viên. Anh tưởng mình sẽ chú ý Hữu. Nhưng chính Hải mới là người choán hết sự quan tâm của anh. Không, ở cậu ấy không có gì gợi nên sự thương hại. Những vụng về, thiếu tinh tế trong giao tiếp không thể che giấu bản chất con người thật. Tại sao đến lúc này, anh mới nhận ra người giỏi nhất, mạnh nhất không phải là Hữu - một kẻ khôn ngoan, nhạy bén và lọc lõi. Cũng chẳng phải anh - một người biết rõ lý thuyết, quá nhiều suy tư nhưng chưa bao giờ biết sử dụng sức mạnh một cách hiệu quả. Hải - chính cậy ấy mới là người bất khả chiến bại. Một con người hành động. Hãy nhìn dáng vẻ rắn rỏi, đang đi lên, đang tự trui rèn của cậu ấy. Hãy nhìn vào ánh mắt chua xót mà vẫn trung thực và quả cảm của cậu ấy. Thực tế thì cuộc sống luôn được dẫn dắt bởi những con người ưu tú như Hải. Bao giờ cũng thế, trong cuộc đấu bất tận giữa tốt và xấu, cái xấu luôn tìm được cách để vượt lên, ngụy trang dưới những lớp vỏ tinh vi trong một số thời điểm nào đó. Nhưng đấy chỉ là những bài tập, để cho cái tốt mạnh lên, nắm giữ vai trò quyết định...
Theo ánh nhìn của Hải, Vĩnh cũng nhìn ra bầu trời biếc xanh. Ê-kíp của anh đã thua cuộc. Điều này thật phi lý, trái ngược với niềm tin vào lẽ công bằng. Thế nhưng, nó vẫn không thể thay đổi được xác tín bên trong Vĩnh. Thay cho cảm giác cay đắng như các lần thất bại trước, khi đối chọi với Hữu, thật lạ lùng, giờ phút này đây anh lại thấy nhẹ nhàng. Cảm giác nhẹ nhàng của một người đột nhiên đứng rất gần một sự thật khác, lớn lao hơn. Vì thế, anh được giải thoát ra khỏi chuỗi bủa vây của nỗi bàng hoàng, chua chát hay oán giận. Với một trực cảm sáng rõ, anh biết, vở diễn đầy biến cố đến đây chưa thể hạ màn.
Các thành viên ban tổ chức gọi nhau vào dự cuộc họp ngắn, bàn bạc tổ chức cuộc ra mắt tân chủ tịch Hội. Vĩnh phải tham gia. Vài người đưa mắt nhìn Hải, ngại ngần. Nhưng Hải cũng kịp hiểu. Anh đứng phắt dậy. Lúc anh bước ra đến cửa, Hữu vội vã bước ra theo. Chìa tay cho Hải, anh ta biết rõ sau lưng mình, tất cả những cặp mắt đang nín thở quan sát. Nắm nhẹ bàn tay lạnh và lỏng lẻo, Hải mỉm cười:
- Chúc mừng tân chủ tịch Hội!
- Cảm ơn vì đã tới đây! - Muốn tỏ vẻ khách sáo, nhưng giọng Hữu đột nhiên khản đặc. Anh ta hạ giọng, thì thào - Nếu muốn những điều tốt thật sự cho cả tao và mày, thì mày hãy tránh xa ra, đừng nhúng mũi vào những gì tao làm. Nhớ nhé!
Quai hàm Hải bạnh ra. Bàn tay anh cứng lại trong chốc lát. Rồi anh nhíu mày:
- Hãy cẩn thận!
Vĩnh nhìn theo Hải bước qua dãy hành lang dài, đi thẳng ra giữa sân mênh mông. Nắng sáng bọc quanh Hải, khiến cậu ấy cao lớn hơn bình thường. Ngay cả khi cậu ấy đã biến mất khỏi tầm mắt, Vĩnh vẫn ngỡ như Hải vẫn còn hiện diện trong sân trường đại học. Hiện diện trong đồng tử của những người bạn. Cậu ấy tỏa sáng.
Điện thoại trên bàn rung nhẹ. Tin nhắn. Vĩnh hờ hững mở xem, giật mình. Tên người gửi là Nhã Thư. Tin nhắn được viết vắn tắt: "Hãy gặp riêng Viễn và hỏi về kế hoạch tráo đổi thùng phiếu đặt trong thư viện!". Đột nhiên, Vĩnh hiểu ngay vấn đề. Cách đây một tuần, khi phiếu bầu in xong tên ứng viên, Ngân và Viễn là hai người được giao nhiệm vụ đóng dấu của đoàn khoa, để bảo đảm phiếu bầu hợp lệ. Vậy là họ đã sử dụng số phiếu dự phòng, tự ý đóng dấu thêm, và bỏ vào thùng khác, lấy tờ niêm phong mà ban tổ chức phát để dán lên thùng phiếu giả.
Vĩnh cáo lỗi, bước ra cửa. Ánh nắng lóa sáng trên các ô cửa trổ trên những bức tường. Anh có thể im lặng, mặc kệ tất cả. Bởi anh có mục đích sống riêng, nên anh không cần dính líu, phân xử các thủ đoạn thấp hèn. Nhưng, một điều gì đó vẫn vượt lên, yêu cầu anh phải hành động. Cho sự thật. Cho lẽ công bằng.
Từ hành lang, anh điện thoại gọi Viễn ra ngoài có việc gấp. Khi Viễn đứng dậy với đôi mắt hoang mang, đột nhiên lưng Hữu lạnh toát. Nhưng anh ta biết, không thể ngăn lại nữa. Điều sắp đến chính là thứ mà linh cảm bất an đã báo trước. Một sự kiện tồi tệ sẽ phải xảy ra, vào hôm nay, kết thúc những nỗ lực thảm hại cuả anh. Anh có thể sắp đặt, tung ra đủ thứ mưu toan. Nhưng anh không thể cưỡng chống các bước ngoặt không thể đoán trước mà một chân lý vô hình luôn cương quyết thực thi...
Khoảng nửa tiếng sau, Vĩnh quay trở lại phòng họp. Đi sau anh, là Viễn. Cậu ta đặt lên bàn một bao xốp buộc chặt. "Dốc hết nó lên bàn!" - Vĩnh yêu cầu. Cậu ta làm theo, hai bàn tay run bắn. Mặt bàn đầy những lá phiếu chưa kiểm. Những lá phiếu gấp, như những con mắt khép, lạnh lẽo.
Gương mặt Hữu bình thản. Sự bình thản tuyệt vọng. Suốt thời gian còn lại, khi mọi người trong văn phòng khoa chuyển từ trạng thái bàng hoàng, ngạc nhiên, rồi bùng lên tranh cãi giận dữ, phẫn nộ kết tội, Hữu vẫn thản nhiên đương đầu, giải trình, tiết lộ mưu mẹo. Nhưng rõ ràng, đó là một con người khác đang lên tiếng, chứ không phải anh ta. Hữu không nghe được một lời nói nào của xung quanh. Thậm chí âm thanh từ những lời anh ta nói ra cũng không dội đến. "Hãy cẩn thận!" - Âm vọng lời Hải hiện ra với ý nghĩa khác. Con người bên trong Hữu đã rũ xuống, co lại thành một hòn đá đen nhám, khô khốc. Một bàn tay vô hình đang liên tục ném, nhặt lên, rồi lại ném hòn đá ấy ra xa hơn. Hòn đá bắt đầu lăn từ mỏm đá này sang mỏm đá khác. Thình lình, nó rơi xuống vực thẳm tối om, nơi mà đáy vực là thứ không hề hiện hữu.
50 lá phiếu mới được tìm thấy được kiểm rốt ráo. 27 phiếu bầu Hữu. 23 phiếu chọn Hải. Tổng kết số phiếu bầu hợp lệ, Hải thắng cử, hơn đối thủ của anh đúng một lá phiếu.
Vĩnh ghé qua nhà giảng viên hướng dẫn đề tài tốt nghiệp, hỏi thêm về một số tư liệu. Suốt thời gian còn lại trong ngày, anh làm việc ở công ty. Nhưng đầu óc anh nhẹ bẫng. Bàn tay, hơi thở trong lồng ngực anh, và cả trí óc anh, hết thảy đều bồn chồn. Đột nhiên, anh chợt hiểu, ngày hôm nay, anh đã trải qua một kinh nghiệm lớn lao. Anh đã hành động vì một điều khác. Một điều bình thường, giản dị. Nhưng nó lớn lao hơn chính con người cá nhân anh.
Anh mở cửa sổ phòng làm việc. Bóng tối trong suốt. Anh dõi nhìn các cần trục và cần cẩu lấp lánh đèn, sát bên cạnh bức tường còn tối om của những tòa nhà đang vươn lên trong lòng thành phố. Hiện ra trong anh ý nghĩa về phá hủy và xây dựng, về quá trình mục ruỗng và sự tái sinh. Và hơn hết thảy những điều đó, niềm hy vọng của tuổi thanh xuân, cảm xúc yêu thương đau đớn lại chậm rãi cựa lên trong anh.
Vĩnh đứng trước căn hộ Nhã Thư. Cánh cửa khép chặt. Cùng với tiếng nhạc khe khẽ, ánh đèn màu hổ phách rỉ ra từ khe cửa. Anh chợt nhớ căn phòng kín cửa của em gái anh, nơi cô bé đã tự nhốt kín. Tim anh đập cuồng lên. Phải mất hồi lâu, anh mới trấn tĩnh trở lại.
Vĩnh đưa tay bấm chuông. Im lặng chờ đợi. Bao nhiêu thời gian sẽ trôi qua cho đến khi người yêu thương của anh, mẹ của con anh mở cửa? Anh có thể cất tiếng "về với anh, em nhé!" được nữa hay không?