-Không thể tìm thấy các chứng từ xuất hàng cho đại lý của ta ở Hà Nội. Tôi gọi điện cho họ, đề nghị thanh toán tiền hàng trước Noel. Họ cho biết đã trả một trăm năm mươi triệu đồng cách đây ba tháng, bằng tiền mặt. Vấn đề là tôi không thể tìm thấy khoản tiền đó trong sổ sách! – Giọng Trung không để lộ một chút xúc cảm.
Ngực Hữu lạnh toát chốc lát. Nhưng anh bình tĩnh lại ngay. Trước mặt anh, bàn tay Trung như một con thú thản nhiên, phủ phục giữa các hồ sơ. Bỗng nhiên, anh nhận ra những ngón tay nhẵn bóng được chăm sóc kỹ lưỡng kia phảng phất nỗi mệt mỏi. Điều này đột nhiên khiến Hữu vững dạ hẳn. Anh nhíu mày, bày tỏ vẻ lo âu đúng mức cần thiết:
-Có thể kế toán của cửa hàng đã sơ suất để thất lạc phiếu thu. Thật không hay là cậu ta lại nghỉ việc. Thôi được rồi, anh cứ để em tìm kiếm coi sao. Em sẽ gắng liên lạc với cậu ta, hỏi lại về chứng từ và sổ sách bàn giao.Nhưng nếu việc đó không mang lại kết quả, thì đành chịu vậy.
Trung gật đầu, vẫn nhìn lơ đãng vào một điểm nào đó phía sau lưng Hữu. Anh cảm thấy nhột nhạt. Bây giờ thì không phải là sự bối rối hay lo sợ, mà là cảm giác khó chịu kinh khủng. Mọi thứ hiện ra trước mắt Hữu rành rành. Cách đây mấy tháng, thanh toán đợt một khoản tiền mua căn hộ chung cư cao cấp, Hữu thiếu năm mươi triệu. Thoạt tiên, anh định vay mượn người quen. Chỉ là một khoản nhỏ, sẽ trả xong sớm thôi – Khi ấy Hữu tự nhủ. Tình cờ, hôm đó, người của đại lý từ Hà Nội đến thanh toán tiền. Hữu yêu cầu cậu kế toán xuất hóa đơn. Anh đích thân nhận tiền, sau đó yêu cầu kế toán chở anh bằng xe máy ra ngân hàng, gửi một trăm năm mươi triệu vào tài khoản công ty. Non kinh nghiệm, kế toán trẻ không chút hồ nghi khi Hữu dặn cậu ta đứng chờ ngoài cổng phòng giao dịch. Khi còn một mình, anh chuyển số tiền ấy vào tài khoản của công ty kinh doanh nhà. Sau đó, chẳng khó khăn gì để xóa dấu vết liên hai của tờ phiểu thu. Và cũng dễ dàng hệt như thế, khi Hữu tìm ra một lý do, cho cậu kế toán nghỉ việc…
Có tiếng gõ cửa phòng làm việc Một nữ nhân viên của shop thời trang thể thao mang vào cốc nước lọc, đặt lên bàn Trung rồi đi ra ngoài. Anh ta với tay, lấy vài vỉ thuốc trong ngăn kéo, chậm rãi uống thuốc trước mặt Hữu. Đáy cốc thủy tinh và nước khúc xạ, biến đôi mắt Trung to tướng, chiếu thẳng vào anh. Đột nhiên, Hữu chợt hiểu ra, anh ta đã biết tất cả. Những điều anh ta vừa nói chỉ là theo nguyên tắc nào đó mà thôi. Tuy vậy, Hữu vẫn nhìn lại đôi mắt khổng lồ quái dị kia, gan góc, không chút nao núng. Thật sự, cái lúc thực hiện hành vi gian trá kia, anh chẳng hề lo nghĩ hay dằn vặt nhiều. Thậm chí, anh từng tự nhủ nếu tiền đến tay, mà không biết chiếm giữ, thì thật là ngu xuẩn. Ngay cả lúc này đây, thì anh vẫn nghĩ y như thế, biện hộ thản nhiên: “Hơn một năm qua, số tiền đó xứng với công sức ta bỏ vào cửa hàng thời trang. Rồi còn những lạc thú thân xác mà ta đã đem lại cho anh ta. Trước sau gì, cũng đến ngày mối quan hệ này phải chấm dứt. Trung sẽ đá phốc ta đi, tìm con mồi mới ngon lành hơn. Ta tự lo cho ta trước vậy. Như thế mới là công bằng…”. Ai đó nói đúng. Đáng sợ nhất không phải là đấu với người khác, mà là vật lộn với một kẻ vô hình ẩn náu bên trong chính mình. Nó luôn lái anh theo những điều được xem là đúng đắn và lương thiện mà bất kỳ ai cũng phải tuân thủ. Nhưng anh dư biết, đó cũng là cách để trở thành kể yếu đuối, tầm thường.
Đôi mắt Trung vẫn đăm đăm thấu suốt Hữu, hung hãn bới tung ruột gan, không chút thương xót nhìn thẳng vào các ý nghĩ đang xô lấn bên trong anh. Đôi mắt ấy không kết án. Đơn giản là nó đọc to lên các tự biện phản trắc mà thôi. Những thứ đồ đạc lẫn trong bầu không khí vây quanh dường như cũng chống lại Hữu. Bám chặt tay vào cạnh bàn, ấn mạnh lưng vào thành ghế, anh ta gồng lên, kháng cự một thế lực vô hình. Không nhượng bộ, kiên gan đương đầu đến cùng, bao giờ cũng là cách để thoát nạn. Sự gay gắt trong tia mắt Trung dịu dần. Cảm giác chiến thắng khoan khoái âm thầm len lỏi khắp các cơ bắp dưới da Hữu. Anh biết, nếu muốn kiểm soát tình thế, anh phải nói gì đó ngay lúc này. Hữu ngước lên, gằn giọng, gay gắt:
-Anh nghĩ em là đồ phản trắc? Anh cho rằng em nhúng tay vào vụ mất tiền, đúng không?
-Dù tôi có trả lời là có hay không, thì cũng đâu làm cậu băn khoăn! – Một cách chậm rãi, Trung bỗng mỉm cười. Nụ cười của gã thợ săn nhìn vào vết rách toát trên thân thể mình, rồi nhìn qua con mồi đã gây nên vết thương đó. Rồi cũng nhanh như thế, anh ta chợt lạnh lùng – Hữu có biết vì sao tôi kiểm tra sổ sách vào thời điểm này không?
-Một việc thường lệ, phải làm khi gần hết năm?
-Đoán sai rồi! – Nụ cười trên khuôn mặt hẹp trắng xanh của Trung nở rộng. Đột nhiên, cùng với đôi mắt, cái miệng cười biến thành cái hốc thứ ba, đen ngòm và sâu hoắm – Tôi bị bệnh nặng lắm, Hữu biết không?
-Anh bị sao? – Hữu giật mình.
-Ung thư! Tôi không sống được quá hai năm nữa. Tôi muốn kiểm tra mọi thứ của cửa hàng này, và tặng lại tất cả cho cậu. Như một món quà. Vì cậu đã đồng ý gắn bó. Vì cảm giác say mê mà cậu gợi lên trong tôi. Vì những gì cậu đã làm cho tôi suốt thời gian vừa qua… - Trung lại nói đều đều.
-Không! – Chưa bao giờ Hữu muốn phát điên như lúc này. Anh nghĩ mình gào lên, nhưng thật ra anh chỉ đủ sức thì thào – Anh đang đùa. Anh chơi khăm tôi…
-Hữu, cậu không thể một lần tin vào mặt tốt đẹp của kẻ khác được sao?
Hữu chồm nửa người qua bàn. Anh những muốn túm chặt lấy cái kẻ đang nhạo báng, đập vỡ cái lớp vỏ thành thật lạnh lẽo kia thành ngàn mảnh vụn:
-Tôi căm ghét mấy trò nhân từ. Anh đừng tưởng tôi tham tiền đến mức ngu xuẩn, tin vào mớ lời lẽ thương yêu bịp bợm – Giọng Hữu bỗng chuyển thành the thé – Chẳng phải anh đã sử dụng tôi như một thứ công cụ? Chẳng phải ngay từ đầu, chúng ta trao đổi sòng phẳng, tất cả dựa trên tiền bạc đó sao?
-Hữu này, cậu ngây thơ vậy ư? Cậu không đặt câu hỏi tại sao giữa bao nhiêu đối tác sáng giá, tôi lại chọn cậu, tin cậy cậu, giao phó rất nhiều thứ quan trọng cho cậu, một người chưa có bao nhiêu kinh nghiệm?
-Tại sao? – Hữu đờ dại cả người.
-Vì tôi thương yêu cậu. Thật sự. Qua cậu, tôi nhìn thấy tôi của gần hai chục năm trước. Ừ, chính cậu đấy Hữu ạ. Chúng ta thuộc vế số ít những kẻ thông minh và tham vọng. Lúc nào cũng thèm muốn được ăn ngon mặc đẹp. Muốn được hơn người. Biết mình muốn gì và biết cách để đạt được mục đích. Cậu nghĩ tôi không biết những gì cậu đã làm với đám nhân viên trong cái shop này, với con bé Thái Vinh, với ông Dee sao? Tôi biết hết. Nhưng tôi hứng thú quan sát cậu, không bao giờ can thiệp. Khi Thái Vinh chết, tôi lo sợ cậu sẽ suy sụp. Nhưng hóa ra tôi quá lo. Đặc điểm của bọn người chúng ta là luôn vững tin vào triết lý sống đặt ra từ đầu. Len lách, tồn tại, vươn lên nhờ nắm những điểm yếu của kẻ khác. Bất chấp tất cả. Ngay khi số tiền một trăm năm mươi triệu bị cậu lấy và ém nhẹm, tôi cũng biết. Lúc đó tôi khó chịu lắm. Nhưng cũng là lúc tôi phát hiện mình bị bệnh. Cậu thì mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Tôi quên sạch, tha thứ hết, để bám vào cậu…
Sau câu nói dài, Trung ngả vào lòng ghế, nhắm nghiền mắt. Mí mắt anh ta mỏng như tờ giấy, nổi rõ từng mạch máu tái xanh, co giật nhẹ. Hữu đưa một tay lên lưng chừng, rồi thả xuống. Không, giờ đây anh bình tĩnh hơn nhiều. Sự bình tĩnh mọc lên từ trạng thái hụt hẫng, trống hoác. Anh ta nhìn đồng hồ trên tường. Hơn mười giờ. Sáng nay, có kết quả kiểm phiếu cuộc bầu cử chủ tịch Hội sinh viên, sau đại hội tưng bừng náo nhiệt diễn ra suốt tối qua. Anh lặng lẽ đứng dậy. Trung mở choàng mắt:
-Bây giờ cậu sẽ bỏ tôi đi?
-Tôi còn việc gì để ở lại đây? – Hữu che giấu căm hận dưới vẻ lạnh nhạt – Dù sao tôi cũng nên hoàn tất cho trọn gói vai trò kẻ bạc bẽo và phản trắc.
-Ừ, vậy cũng được. Nhưng cậu đừng lo nghĩ. Những gì tôi đã nói,thì không thay đổi đâu. Tôi sẽ tặng cửa hàng thời trang thể thao danh tiếng này cho cậu. Bây giờ thì cậu đi làm việc của cậu đi, không phải nói gì nữa hết.
Chỉ hai bước nhảy, Hữu ở ngay trước mặt Trung. Anh ta túm chặt cổ áo Trung, kéo lên như một con rối oặt ẹo:
-Anh muốn thay đổi tôi hả? Muốn tôi trở thành người tốt và tin vào các câu chuyện cổ tích nhân từ hả?
-Trái lại! Tôi muốn cậu cứ đi con đường cậu chọn- Đôi mắt của con rối trong suốt, không chút sinh khí – Tôi để lại một phần tiền bạc của tôi cho cậu, để cậu có phương tiện, mau đạt tới đích. Đến ngày ấy, khi có trong tay tiền bạc, danh phận, quyền lực nữa, thì cậu sẽ hiểu điều gì là đáng giá nhất trong cuộc đời này. Chắc chắn, khi đó, cậu sẽ nhớ đến tôi, và biết được cảm giác ghê khiếp tôi gánh chịu lúc này.
-Anh sợ bị lãng quên nên sử dụng cái thủ thuật hèn mạt này chứ gì? – Hữu buông tay khỏi áo Trung, cười phá lên – Anh nghĩ tôi sẽ nhận món quà của anh sao?
-Cậu sẽ nhận thôi! – Trung khoát nhẹ tay, ra hiệu chấm dứt câu chuyện ở đây.
Hữu lảo đảo bước ra vỉa hè. Nắng chói chang. Nhân viên bảo vệ shop lấy xe hộ anh, dắt xuống lòng đường, nhắc anh đội mũ bảo hiểm. Điện thoại trong túi áo rung lên đột ngột. Hữu rùng mình. Ngân, cộng sự trong ê-kíp vận động tranh cử của anh đang gọi.
-Có chuyện gì? – Hữu linh cảm bất an.
-Anh lên trường gấp. Kiểm phiếu vừa xong. Anh thua phiếu anh Hải. Đúng năm phiếu. Em nghe tin nội bộ của các bạn trong ban kiểm phiếu. Chưa công bố chính thức. Chúng ta có thể thay đổi được gì không?
-Đợi đi. Năm phút nữa anh lên trường. Không thất bại đâu!