- Ý định tức thời hay anh nghĩ về nó lâu rồi? - Nhã Thư ngừng tay gọt táo, ngước lên nhìn người yêu, hỏi dịu dàng.
- Anh nghĩ em không đặt câu hỏi đượm mùi ngờ vực và nhạo báng như thế! - Vĩnh buông tay cho tờ tạp chí rơi lên mặt bàn, hướng vào Thư tia mắt khó chịu.
- Sao anh nghi ngờ em? Em chỉ đặt câu hỏi đơn giản, và muốn nghe một lời đáp đơn giản. Thông tin đơn thuần. Nhưng Vĩnh ạ, anh không hề quan tâm đến nó. Anh còn bận cài đặt các phỏng đoán vô căn cứ về thái độ của em! - Mặt Nhã Thư trở nên trắng bệch - Anh bị làm sao vậy? Dạo này, anh luôn cáu gắt và hành động kỳ quặc...
- Thôi được, anh không đôi co với em nữa! - Vĩnh nhún vai, giọng khô lạnh - Anh nói với em rằng anh rút tên khỏi danh sách tranh cử. Ý nghĩ phải tranh đua với một kẻ tồi tệ khiến anh phát buồn nôn. Bất kể ai tranh đua với tên Hữu ấy cũng được. Nhưng không phải anh!
- Anh nghĩ khi cao ngạo nhường đường cho đối thủ, giá trị anh càng tôn cao ư? Sao anh không nhìn vào mặt tích cự: Anh là người thích hợp nhất ở vị trí chủ tịch hội.
- Anh không phải là Hải. Anh không cần vỗ về và kiểu động viên vớ vẩn!
Nhã Thư không nói gì nữa. Mấy quả táo đã gọt xong, ngâm trong bát thủy tinh trong suốt đựng nước muối. Những khối tròn trắng tinh rơi lơ lửng, đôi khi chạm vào nhau rồi lại rời xa, hệt như những hành tinh trôi dạt. Không thể rời mắt khỏi nó, Vĩnh thấy rõ cảm giác khó chịu và cay đắng đang lớn lên bên trong chính mình. Càng ngày, anh càng nhận ra có rất nhiều thứ vượt ra ngoài tầm kiểm soát. Những xác tín lâu nay vững chãi trong anh, về lòng can đảm và trí thông minh, về khát vọng và sự nỗ lực hết sức, về sức mạnh của điều lương thiện, đang dần dần lung lay. Phải chăng, mình là kẻ ngây thơ? - Vĩnh tự hỏi. Cuộc sống vận hành theo một quy trình khác. Mình chỉ là kẻ ban đầu gặp may vì sinh ra trong môi trường tốt, gia đình khá giả, được chăm sóc và học hành đầy đủ, con đường đi luôn bằng phẳng, nên đầy những ảo giác về cuộc sống tốt lành? Vậy đấy, chỉ cần trên đường đi về sau có những rắc rối không nằm trong hiểu biết và trải nghiệm - hiện diện trong hình ảnh của Hữu - anh sẽ phải liên tiếp chấp nhận vị trí kẻ thua cuộc. Cái tốt thì đơn giản, chỉ có chừng ấy biểu hiện. Trong khi đó, ngược lại, điều xấu có quá nhiều khuôn mặt và biến ảo không ngừng. Đã có lúc, mệt mỏi khi tranh chấp với Hữu, anh đã nghĩ đến việc thỏa hiệp. Mặc kệ nó. Lánh xa nó. Miễn nó không đụng chạm đến ta là được. Nhưng, ngay cả mong muốn hèn nhát ấy cũng phá sản. Hữu bám theo anh tựa một bóng ma, mấy phen làm anh hành xử điên rồ. Đôi khi, Vĩnh nghĩ anh đang bị Hữu điều khiển, theo cách quỷ quyệt nào đó mà bản thân anh không sao lường nổi.
Những lúc suy sụp, anh mong bám víu vào điều gì nhỉ? Vững tin vào lòng kiêu hãnh và sức mạnh của chính mình. Tìm hơi ấm trong mối quan hệ xung quanh. Anh quen biết nhiều, dễ dàng gây được thiện cảm với đám đông. Nhưng người thân thiết thì quá ít. Bên cạnh anh giờ đây còn ai? Người ruột thịt anh thương nhất là em gái thì mỗi ngày một trở nên xa lạ. Thậm chí Thái Vinh còn không thèm che giấu sự oán giận khó hiểu. Bạn bè tốt chỉ có mình Hải. Cậu ấy tốt thật đấy, luôn sẵn lòng ở bên anh khi cần thiết. Nhưng bản chất Hải quá đơn giản. Đơn giản đến hiền lành và ngờ nghệch. Chỉ còn Nhã Thư. Anh đã luôn tìm thấy nơi cô những gì cần thiết nhất. Sự chia sẻ ý nghĩ và cảm xúc, lòng cảm thông và trìu mến không giới hạn. Mỗi khi anh mệt mỏi vì công việc, nơi anh muốn về không phải ngôi nhà lạnh lẽo của mình, mà chính là căn hộ chung cư nơi cô đang sống. Chỉ cần được ôm chặt lấy Thư trong chiếc giường nhỏ, vùi mặt trên khuôn ngực ấm áp, nghe giọng nói cô vang lên trầm tĩnh, thấu hiểu, là mọi vấn đề trong anh ngỡ như biến tan. Thế mà niềm an ủi ấy cũng đang mất dần đi. Mấy ngày gần đây, kể từ khi nghe Hữu làm bộ tình cờ đề cập gần xa về mối quan hệ giữa Nhã Thư với Hải, tâm trạng anh chuyển biến theo chiều hướng xấu hẳn. Thừa biết Hữu muốn làm tổn thương mình bằng mọi giá, kể cả việc dựng chuyện đặt điều, nhưng nỗi hồ nghi như sợ tơ nhện bám theo, len lỏi trong các quan sát và phán xét, biến thành nỗi ám ảnh lúc nào không rõ. Như vừa mới rồi, anh đã cáu kỉnh bắt bẻ Nhã Thư. Là người điềm tĩnh, thế mà cô cũng không khỏi thất vọng và sợ hãi. Mình mệt mỏi căng thẳng, và mình lại làm cô ấy tổn thương. Đàn ông như mình tồi tệ thật! Vĩnh nghĩ day dứt.
Đống vỏ táo trên bàn rũ xuống, tỏa hương thơm dìu dịu. Mùi thức ăn từ bếp bay ra khiến Vĩnh sực nhớ cả ngày nay, ngoài bữa sáng qua loa, anh chưa ăn gì thêm. Suốt chiều, các lớp trưởng trong khoa tổ chức cuộc họp trong thư viện. Có nhiều việc phải thảo luận, từ kế hoạch hoạt động của khoa trong năm học mới cho đến chi tiết cuộc bầu chọn chủ tịch hội Sinh viên. Cuối cùng thì ban chấp hành hội cấp trường cũng đã đồng ý thử nghiệm hình thức tuyên truyền, vận động và tranh cử của các ứng viên. Có ba người cuối cùng trong danh sách. Anh, Hữu và một cậu sinh viên khóa dưới. Anh chàng sinh viên năm ba không đặt quyết tâm cao mà chỉ muốn thử sức lần này, thu lượm kinh nghiệm cho năm tới. Hai đối thủ chính vẫn là hai sinh viên năm cuối, Vĩnh và Hữu. Ngay giữa những người có mặt trong cuộc họp, sự ủng hộ rõ ràng đã chia làm hai. Vĩnh được nhìn nhận ở khả năng tổ chức hoạt động và tập hợp sinh viên. Nhưng, anh là gương mặt quen thuộc nên đã mất đi yếu tố bất ngờ. Trong khi đó, hoàn toàn ngược lại, Hữu là ứng viên người ta có thể đặt nhiều kỳ vọng. Nhắc lại kỳ thi Hoa khôi đình đám trên báo chí, lại gây được một khoản quỹ ra trò hồi năm học trước, thiện cảm mà các lớp trưởng và cán sự khác giành cho Hữu nồng nhiệt lên hẳn. Mặc dù luôn tự tin và hứng thú với những cuộc tranh đua công bằng, Vĩnh vẫn không khỏi lo lắng và chạnh lòng. Buổi họp gần hai tiếng đồng hồ làm anh đói bụng lẫn đau đầu. Anh quyết định sẽ không làm việc ở công ty buổi tối. Gọi điện cho Nhã Thư, cô cũng cho biết được ở nhà. Chẳng cần suy nghĩ nhiều, anh phóng xe qua chung cư.
...Anh bước sang gian bếp. Nhã Thư đang chăm chú với nồi canh và chảo mì xào đang tỏa khói nghi ngút. Biết anh đến, cô quyết định nấu bữa tối. Một việc rất hiếm hoi bởi cả hai đều quá bận rộn. Lẳng lặng ngắm nhìn người yêu, tâm trí ngổn ngang của Vĩnh cũng dịu xuống. Thật lạ. Ngay cả khi làm những công việc bình dị, trông cô cũng xinh đẹp. Cái áo chemise sờn cũ của anh cô không bỏ đi, giữ lại làm áo mặc ở nhà. Anh cao lớn, nên áo cô mặc trông như chiếc váy suông dài ngang đùi, để lộ đôi chân thẳng gợi cảm. Tay áo xắn cao, bàn tay cầm đũa với những ngón tay mềm mại. Đôi mắt chăm chú nhưng rõ ràng đầu óc cô đang theo đuổi ý nghĩ xa vời nào đó. Bước đến sau lưng Nhã Thư, anh vòng tay ôm quanh eo lưng cô, áp môi hôn lên gáy, nói khẽ:
- Bỏ qua sự cáu giận vô lý của anh, Thư nhé!
- Em có bao giờ giận anh lâu đâu! - Cô cười rầm rì.
Vĩnh yêu biết bao cái giọng cười vang lên từ lồng ngực ấy. Anh áp nhẹ hai bàn tay lên ngực và sườn cô, nghe âm thanh của tiếng cười thấm qua tay mình. Nhã Thư hơi so vai, làn da rợn nhẹ vì rùng mình:
- Anh... ngưng lại đi nào! Buông em ra ngay! Anh không muốn món mì xào bị cháy chứ?
- Không, anh không muốn mì. Anh muốn cái khác! - Anh cũng cười rầm rì.
- Buông em ra! - Thư nghiềng đầu, gò má đỏ ửng.
Vĩnh bế bổng người yêu, bước ra ghế sofa. Đôi đũa trên tay cô lả tả rơi xuống từng chiếc. Hai chân cô đá nhẹ, cho đôi dép mềm bay theo hình vòng cung và cũng theo xuống sàn. Mái tóc búi hờ sau gáy cũng sổ tung, chảy xuống vai anh như một dòng thác hoang dại. Tấm lưng mềm mại mà săn chắc. Khuôn ngực hoàn hảo phập phồng sau lần áo mỏng. Tay Thư ghì chặt anh, không hẳn là cảm giác đam mê mà có gì đó như sợ hãi, lo âu khôn tả. Tất cả những điều ấy khơi gợi trong anh cảm giác mãnh liệt khủng khiếp. Hành động yêu đương không đơn thuần là chiếm lĩnh một thực thể khác, mà thông qua nó, anh ao ước tìm lại sự cân bằng và cảm giác an toàn. Trong sự kết nối nồng nhiệt và sâu thẳm, anh hy vọng Thư trả anh về lại chính anh...
Ở những giây phút cuối, một hạt mồ hôi trên trán anh rơi xuống mí mắt Thư. Đưa ngón tay lau khô, Vĩnh chợt nhìn sâu vào đôi mắt rộng. Màu nâu đang sẫm lại, gần như đen. Cô đang kiềm nén cơn khóc. Đôi khi gần gũi, người yêu anh rơi vào trạng thái xúc động kỳ lạ. Vĩnh thuộc tính cô khá kỹ. Anh nhẻ nhẹ rời khỏi Thư, dựa lưng vào thành ghế. Cô vẫn nằm im, mí mắt nhắm nghiền để lộ quầng xanh tái, một cánh tay buông thõng. Bất chợt, cô choàng dậy, vuốt gấu áo, bước nhanh về phía bếp, cúi người tắt khóa ga. Chảo mì xào cháy xém, khói bốc lan ra đến tận nơi phòng khách. Dựa lưng vào tường, cô nhìn anh, mỉm cười nhợt nhạt:
- Món mì hỏng rồi, anh ạ!
- Không sao đâu. Anh ăn mì cháy cũng được! Anh là thủ phạm mà! - Vĩnh nháy mắt tinh nghịch.
- Trước kia, em rất sợ những món xào nấu cháy xém mùi dầu mỡ. Nhưng dạo này thì okay. Có lẽ khi có thai, cảm giác lẫn sở thích của một cô gái sẽ thay đổi!
Vĩnh ngồi im, nhìn Thư. Phải mất hơn nửa phút, ý nghĩa điều cô vừa nói mới hiện lên xác thực trong anh.
- Em có thai ư?
- Vâng! - Cũng lâu như anh, Thư mới gật đầu. Cô ngước nhìn anh. Lần đầu tiên Vĩnh thấy nơi cô đôi mắt rụt rè của một đứa trẻ phạm lỗi - Anh kinh ngạc. Và sợ. Đúng không?
- Ừ! - Vĩnh không biết nói gì hơn.
- Em sai rồi. Em làm anh khó xử. Lẽ ra em nên tự lo lắng một mình! - Nhã Thư rời bức tường, quay vào bếp.
Vĩnh nhỏm phắt dậy. Chỉ vài bước chân, anh đã đứng trước mặt Nhã Thư:
- Anh không cho phép em nói với anh bằng cái giọng đó. Em đoán anh sẽ trốn chạy trách nhiệm? Em nghĩ anh là kẻ không ra gì ư? - Vĩnh quát. Anh giận điên lên.
- Chúng ta sẽ làm gì với cái sinh linh bé nhỏ này, hả anh? - Thư nhìn thẳng vào mắt anh. Dường như không ai có thể điềm tĩnh hơn cô lúc này - Anh sẽ cưới em, mang em về nhà chung sống? Anh sẽ trở thành ông bố ở tuổi 22? Anh sẽ đánh đổi không ít dự định tương lai chỉ vì em. Có phải ý anh là như thế không?
Vĩnh im lặng. Khoảng sàn dưới chân anh dường như đang vỡ ra, để lộ mọt khoảng vực tối om. Không nước mắt yếu mềm, không nhiều lời quanh co, Nhã Thư đi thẳng vào điều mấu chốt: Anh có can đảm không? Câu hỏi ghê gớm làm anh choáng váng, không thể tìm ra lời đáp. Anh cũng không có được quyết định tích tắc.
- Anh về nhà đi, Vĩnh ạ. Em biết anh đang muốn được một mình để suy nghĩ. Em cũng vậy, phải suy nghĩ.
- Ừ, anh về! Em cố gắng ăn chút gì đó. Tối nay, anh sẽ gọi lại...
Vĩnh hiểu anh đang hành động thật kinh khủng. Anh nghe thấy lời lẽ từ anh buông ra. Nhưng ngay cả khi nói những lời ấy, anh ngỡ như mình đang diễn đạt ý nghĩ của một kẻ tàn nhẫn xa lạ. Anh chỉ là một diễn viên tầm thường đang đóng một vai trong vở kịch tình cảm hạng bét. Tuy nhiên, anh không thoát được. Rất nhiều năm sau này, anh sẽ phải ân hận với bài học cay đắng: Số phận và cả nhân cách anh được quyết định vào những lúc như thế này đây. Nhưng, khi ấy, anh lặng lẽ mở cửa, bước ra hành lang.
Cánh cửa khép lại sau lưng Vĩnh. Sức lực đột nhiên rời bỏ Nhã Thư. Vẻ can đảm. Giọng nói bình thản. Ánh nhìn điềm tĩnh. Tất cả vỡ vụn. Cô khuỵu xuống sàn, úp mặt trên những ô gạch vuông vẫn còn mờ dấu giày của người yêu.
Không buồn đợi thang máy, Vĩnh bắt đầu chạy như điên xuống cầu thang bộ. Một bàn tay khổng lồ tối tăm đè xuống đầu anh, cổ anh, vai anh. Vĩnh cố vùng thoát bằng cách chạy không ngừng nghỉ. Tim đập thình thịch, hơi thở dốc, những âm thanh từ bên trong dồn nén cũng sắp vỡ bung ra, nghiền nát con người Vĩnh. Khi xuống đến tầng trệt, trước vài con mắt tò mò, anh mới chậm bước.