- Tớ không thấy một chút nào có thể gọi là may mắn trong những điều tồi tệ mà tớ đang mắc kẹt! - Cuối cùng, Vĩnh cũng lên tiếng. Từng từ vang lên rời rạc, khó khăn. Sự mệt mỏi và tuyệt vọng khiến thanh quản anh chừng như đông cứng lại.
- Cậu nghĩ kỹ chưa? Xử lý thằng Hữu, đánh nó đổ máu, thậm chí gây tai nạn giao thông để giết chết nó, sẽ mang lại cho cậu cảm giác dễ chịu sao? - Hải hướng thẳng vào bạn, ánh mắt nghiêm khắc, không khoan nhượng.
- Không làm thế, tớ biết làm gì khác? Cậu không thể hiểu được tớ phát điên như thế nào đâu! - Làn da trên gương mặt Vĩnh căng lên như lớp giấy bạc màu bám trên hốc xương gò má. Đôi môi khô ran lại run lên, tái nhợt - Thái Vinh em gái tớ biến thành đồ chơi cho đàn ông. Ba mẹ tớ không biết gì cả, vẫn tin rằng mọi việc đều ổn vì có tớ để mắt trông coi. Mai mốt, con em ngu dại của tớ chắc lại gây ồn ào. Danh dự gia đình sẽ mất sạch. Tiền bạc của tớ mất mát, bị thằng Hữu lợi dụng. Đau nhất, mọi toan tính của tớ hòng lôi con bé ra khỏi cái bẫy bẩn thỉu bị thằng khốn ấy bẻ gẫy dễ dàng.
- Tớ lờ mờ đoán biết khi vài lần bắt gặp Thái Vinh đi cùng thằng Hữu. Tớ đã đoán việc con bé làm người mẫu có gì đó bất ổn! - Hải ân hận thú nhận - Nhưng tớ thật ngu ngốc. Tớ đã không nói thẳng những ngờ vực đó với cậu!
- Phát hiện ra con bé em chết chìm, tớ nghĩ mình đủ sức cứu nó. Nhưng tớ nhận định sai lầm về thằng Hữu. Nó cao cơ hơn mình nghĩ nhiều. 100 triệu tớ đưa ra làm mồi câu không thể làm nó tối mắt buông tha Thái Vinh! - Vĩnh cười chua chát! - Khi hẹn gặp nó, tớ tưởng mình là sát thủ, chỉ cần một phát đạn là đủ giết chết con mồi. Nhưng, cuộc gặp hồi nãy chứng minh ngược lại. Chỉ cần trơ trẽn. Chỉ cần một mớ lập luận lưu manh. Đối thủ sẽ thất bại. Thằng Hữu đã làm được điều đó với tớ!
- Đừng quá bận tâm chuyện thắng thua với một đứa như Hữu, Vĩnh ạ! - Chẳng biết làm sao cho bạn nguôi ngoai, Hải nói thành thật - Tớ không thích các ý nghĩ tồi tệ ám ảnh cậu đâu. Nó sẽ làm cậu phát điên đó!
- Ừ, phát điên. Vì sự thật là tớ thua rồi. Nhưng thắng thua với người ngoài quan trọng gì nữa khi trong nhà, tớ không thể kiểm soát được em mình. Tớ là thằng anh kiểu gì vậy, hả Hải? Tớ quá ngu xuẩn, đúng không?
Cả hai im lặng với câu hỏi đau điếng. Vĩnh chống khuỷu tay lên bàn, gục trán vào những ngón tay gầy mảnh. Hải nhìn bạn không rời mắt. Làm sao tin nổi hình ảnh trước mặt anh lúc này đây là của người bạn thân thiết, một chàng trai từng mạnh mẽ, tràn đầy nhiệt huyết và tự tin. Tựa một con thú vô hình, sự đau đớn và bế tắc ăn mòn cả thể chất và tinh thần, biến Vĩnh thành một con người gần như mất kiểm soát, lạc lõng với thế giới chung quanh. Hải chua xót khủng khiếp. Bất kể lúc nào khó khăn nhất, anh đều có thể dựa vào Vĩnh. Nhận từ cậu ấy sự giúp đỡ nhẹ nhõm, thoải mái như không. Thế mà khi bạn thân nguy khó, anh còn mải miết đuổi theo công việc kiếm tiền, vùi đầu vào các dự định mới mẻ... Hải vươn cánh tay, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo mà bạn buông rơi trên bàn, siết chặt. Vĩnh chậm rãi ngước lên. Đôi mắt đen sâu thẳm phủ mờ nước mắt.
Mưa vẫn rơi lất phất. Quán trà nhỏ họ đang ngồi nằm nép trong góc khuất thuộc khuôn viên trung tâm văn hóa châu Âu. Những ngọn đèn đường bên ngoài hàng rào lác đác sáng lên, làm nổi rõ vô số sợi mưa mong manh lưng chừng không gian. Mấy cái bàn vuông nhỏ nhắn trải khăn vải dầu màu chanh vàng. Một cậu thanh niên tóc hung có nét mặt nhìn nghiêng thật giống Brad Pitt đang chăm chú đọc những trang cuối của một quyển sách. Thế giới quanh cậu ta chừng như được khoanh vùng bên dưới tán ô, bất khả xâm phạm. Ở bàn khác, một cốc trà chưa kịp dọn đi. Mưa rơi khiến chút trà sót trong lòng cốc chuyển dần sang sắc xanh nhạt. Cảm giác ẩm ướt dấp dính trên tóc, trên da, trên đám lá cây sẫm đen trong ánh sáng chiều đang tắt lịm, nhường chỗ cho bóng tối sắp dâng lên từ bãi cỏ mờ xanh có các nếp gấp dợn sóng. Những ô gạch gốm bên ngoài tòa nhà hai tầng, nơi quán trà dựa lưng vào, cũng thẫm lại vì làn hơi ẩm. Thảng hoặc, một vệt gió lạnh luồn qua cổ áo, khiến Hải rợn sống lưng vì lạnh. Hình như đang mùa mưa bão. Anh chợt nhận ra từ lâu lắm rồi anh chẳng để tâm đến thời gian vùn vụt trôi. Công việc bộn bề ở resort và văn phòng cứ cuốn anh đi. Rồi mới đây, anh vừa đăng ký học thêm tiếng Pháp. Lý do chính là phục vụ công việc thường xuyên giao tiếp khách du lịch. Còn sâu xa hơn, anh rất muốn học nhiều nữa. Hải thường mường tượng nếu biết thêm một ngoại ngữ, thì anh tiến thêm một bước tới gần Nhã Thư. Chẳng phải lần đầu tiên gặp mặt, anh đã rất choáng vì khả năng ngôn ngữ đặc biệt của cô gái lạ lùng đấy ư?
Hải rót thêm trà nóng vào hai cái tách im lặng, thấy lòng chùng xuống. Cảm giác căng thẳng và lo sợ xâm chiếm anh suốt chiều nay dần dần dịu đi. Ban nãy, đang bàn bạc với một đại lý bán tour du lịch để thỏa thuận liên kết dẫn khách ra resort, thình lình điện thoại Hải reo, hiện tên Vĩnh. Trao đổi đang căng thẳng với đối tác, anh tắt máy, nửa tiếng sau mới gọi lại. Ngay tức khắc, khi Vĩnh nhấc máy, anh cảm thấy một thái độ lạnh lẽo khác thường. Sự bất ổn rõ đến mức có thể chạm tay vào được. Vĩnh đang ngồi trong xe hơi. Linh cảm càng rõ nét. Không vòng vo, Hải hỏi to như quát vào điện thoại:
- Cậu đang ở đâu? Nói đi, tớ tới liền!
- Không, mọi chuyện vẫn ổn! - Vĩnh nói đều đều, gần như vô cảm - Tớ vừa nói chuyện với thằng Hữu...
Hải hiểu chuyện nguy hiểm đang ở rất gần. Chỉ có Hữu và những trò ma giáo của nó mới đủ khiến Vĩnh mất bình tĩnh đến độ tê liệt. Chuỗi phỏng đoán, phân tích và kết luận trong đầu Hải vận hành như một cái máy được kích hoạt. Anh hiểu, Vĩnh đang lao theo một quyết định nông nổi và tàn bạo. Cần phải biết cậu ấy sắp làm gì, Hải cài bẫy:
- Cậu sắp xử thằng Hữu, phải không? Cho tớ đi theo. Tớ sẽ giúp cậu.
- Không cần đâu. Tớ đang ở trong xe, chờ thằng đó. Lát nữa, khi nó rời shop, tớ sẽ bám theo. Tớ biết tạo ra một tai nạn giao thông. Đó là cách duy nhất...
Hải lặng đi. Phỏng đoán vể ý định giết người của Vĩnh là có thật. Vĩnh đang điên cuồng. Anh không thể để cho bạn mình nhúng tay vào một tội ác ngu dại. Hải nói to:
- Tớ đang ở văn phòng. Cậu ghé qua đón tớ. Hai người sẽ xử lý tốt hơn!
- Không, tớ tự giải quyết vụ này. Cậu đừng có dính vào!
Cắt điện thoại, giao vội văn phòng cho nhân viên tiếp tân, Hải chạy ra ngoài đường, nhảy vội lên yên sau một chiếc xe ôm. Chỉ năm phút sau, anh phát hiện ra chiếc xe của Vĩnh đậu ở khúc đường vắng, trước cửa trung tâm văn hóa, gần shop thời trang thể thao của Hữu. Ngồi trước vô-lăng, mặt Vĩnh không chút sinh khí. Trông anh giống hệt một người máy hủy diệt. Ngồi vào xe, Hải rút ngay chìa khóa. Vĩnh vẫn trơ trơ, mắt bám chặt vào cửa shop. Không một lời nào của Hải thấm vào đầu bạn. Cuối cùng, gần như phải bằng vũ lực, Hải mới lôi Vĩnh ra khỏi xe, kè sát, đẩy bạn ngồi vào quán trà.
... Cứ để Vĩnh khóc, Hải nghĩ. Đàn ông không nên để lộ nước mắt. Nhưng trong hoàn cảnh Vĩnh lúc này, khóc là cách duy nhất để không rơi vào vô cảm. Hộp đèn quảng cáo chếch sau lưng Vĩnh vừa bật sáng. Tấm áp-phích tráng nhựa của một bộ phim thập niên 60 thế kỷ trước in hình người đàn ông gầy guộc mặc áo len cũ đang gò lưng trên chiếc xe đạp. Ông ta chở chú chó trên yên sau và một cô bé tóc vàng hoe trên giỏ xe phía trước. Vẻ khôi hài trìu mến kiểu Pháp tình cờ hiện diện giữa không gian u ám nơi đây tựa như lời an ủi nhẹ nhàng. Dụi mặt vào lòng bàn tay, Vĩnh ngước lên. Sinh khí trở lại trong giọng nói anh:
- Tớ hiểu rồi Hải ạ. Thật ra tớ không phải là kẻ mạnh. Người quá tự tin luôn dễ bị tiêu diệt nhất. Chỉ cần đương đầu với một đối thủ xảo quyệt, là thua trắng.
Hải nhỉn bạn bằng đôi mắt điềm tĩnh:
- Tớ hiểu tâm trạng của cậu. Nhưng, cậu đã phạm một sai lầm rất lớn, Vĩnh ạ. Đó là cậu quyết định trao đổi ngang giá với một đứa tồi tệ. Cậu nghĩ thằng Hữu thật lòng thương lượng với cậu ư? Cậu có biết rằng, một khi chấp nhận ngồi xuống, bàn bạc trao đổi với Hữu, tức là cậu bắt đầu chuỗi sai lầm khó cứu chữa không?
- Ừ!
- Tớ tin chắc chắn rằng, nếu chúng ta xác định mình là người tốt, lẽ phải thuộc về ta, thì chúng ta phải chiến đấu với những thứ tồi tệ, phơi bày chúng ra ánh sáng, hoặc cố gắng đến cùng để loại trừ chúng. Việc thỏa hiệp với điều xấu sẽ làm hại chính ta trước tiên.
- Cậu nói đúng, về lý thuyết.
- Không, tớ biết rõ mình đang nói gì. Bằng kinh nghiệm đời sống thực tế mà tớ đã trải qua, nhất là thời gian gần đây. Sinh viên tụi mình thường nghĩ học ở trường và ra đời làm việc là những kinh nghiệm hoàn toàn khác nhau. Người ta phải mềm dẻo, khôn ngoan, thậm chí chấp nhận điều xấu trong một giai đoạn nào đó để đạt mục đích cuối cùng. Cũng đúng. Nhưng về sâu xa, nếu chấp nhận bọn thủ đoạn như thằng Hữu, nó sẽ ngày càng lấn tới, nuốt chửng chúng ta lúc nào không hay.
- Tớ phải làm gì lúc này, Hải?
- Tốt nhất, chúng ta gỡ từng mối một. Cậu giải quyết sự vụ em gái cậu và thằng Hữu chung một lúc, nên rối tung lên. Theo tớ, lúc này cậu phải giữ được Thái Vinh, để con bé thấy cậu đứng về phía nó chứ không phải là kẻ ngăn cản và trừng phạt. Rồi sau đó tính tiếp.
- Ừ, tớ hiểu rồi. Còn thằng Hữu giải quyết ra sao?
- Không nên đối đầu trực tiếp với nó trong các chuyện vụn vặt nữa, Vĩnh ạ. Tớ từng đánh nó hai lần rồi. Thấy vô ích. Vào năm học, một tháng nữa, sẽ có Đại hội sinh viên. Theo tớ biết, thằng Hữu sẽ ra tranh chức Chủ tịch, cạnh tranh với cậu trong niên khóa cuối cùng.