Mắt bão

Chương 10

Suốt đêm chung kết cuộc thi Hoa khôi, Hải ngồi cuối hàng ghế khán giả, khuất sau các hình người mẫu dựng bằng bìa cứng diện trang phục của nhà tài trợ Y.Style. Chốc chốc, cánh sinh viên phấn khích ủng hộ gà nhà lại nhao lên, che hết tầm nhìn. Nhưng, tất cả những điều khó chịu ấy chừng như không chạm vào anh. Bỏ mặc các nhiệm vụ của thành viên ban tổ chức, Hải tự nhủ chỉ một lần này thôi, anh cần được sống riêng biệt với cảm xúc của chính mình, khắc khoải và đầy hồi hộp. Thứ cảm xúc pha trộn giữa những hình ảnh rực rỡ mà mắt anh tiếp nhận cùng với vô số ý nghĩ rối bời.

Sau hai đêm sơ khảo và bán kết, Hải mệt lử. Chẳng biết vô tình hay cố ý, Đăng, tay đạo diễn trẻ, cứ luôn tìm Hải để yêu cầu hỗ trợ việc này việc khác. Bản tính hiền lành và sẵn lòng giúp đỡ, Hải chặc lưỡi. Thực hiện các việc lặt vặt đó dễ dàng hơn lựa lời chối từ. Mỗi khi mệt phờ, niềm an ủi duy nhất với Hải là được nhìn thấy Nhã Thư, bất kể lúc nào anh muốn. Đứng giữa các thí sinh khác, cô cũng lắng nghe đạo diễn chỉ dẫn hướng di chuyển khi bước ra sân khấu, cách giữ đội hình, cả việc giữ nhịp bước đi sao cho không nhanh quá hay chậm quá so với nhịp nhạc. Nghe vậy thôi, nhưng chừng như mọi việc đều nằm hết trong đầu Thư. Cô thực hiện các yêu cầu thật dễ dàng, chẳng cần cố gắng mảy may. Thi thoảng, nhìn về phía Hải lóng ngóng đứng gần bậc thang đang say mê theo dõi các diễn biến trên sân khấu, cô thoáng mỉm cười. Nụ cười dành riêng cho anh, khiến anh xúc động tái mặt, đứng lặng hàng phút, đến nỗi tiếng Đăng gọi to tên anh phía trên kia anh cũng không nghe.

Thảng hoặc, Vĩnh ghé qua, trao đổi vài chi tiết nào đó với các thành viên ban tổ chức. Nhưng, Hải biết, thật ra cậu ấy cũng đến vì muốn nhìn thấy Thư, mang đến cho cô chai nước ngọt, mỉm cười để được thấy cô cười lại. Mấy lúc như thế, anh vội vã bước ra ngoài, im lặng nhìn khoảng sân trường đầy gió hoặc lấy xe chạy đi mua thêm mấy thứ vặt vãnh mà tay đạo diễn nhờ vả. Mình có là gì đâu mà Thư phải đoái hoài. Ngay từ cái lần gặp gỡ tình cờ, cô ấy đã quá xa vời với mình. Mình giống như một con dế ngước lên trời, kinh ngạc ngắm nhìn một ngôi sao lấp lánh. Ngắm vậy thôi chứ không hề nghĩ ngợi ngôi sao ấy có thể rơi vào tay mình. Dù xác xuất một phần tỉ cũng không được phép nghĩ đến. Hải luôn tự nhủ. Vĩnh mới thực sự là người tương xứng và cần thiết cho Thư. Cậu ấy thật hoàn hảo, giống hệt như cô ấy vậy. Chỉ cần họ đứng bên nhau, trò chuyện, mỉm cười, thế giới này bỗng dưng biến thành một điều gì đó thật đáng giá, tươi trẻ, đầy tin tưởng và tốt lành biết bao. Phát hiện ấy vơi dịu nỗi buồn và mặc cảm lẩn khuất trong anh, khiến mỗi khi gặp Vĩnh, nhìn thẳng vào mắt bạn thân, anh vẫn thấy mọi thứ chẳng có gì biến đổi, vẫn thật gần gũi và thanh thản...

Buổi sáng của đêm chung kết, sự cố đột ngột xảy ra. Khi Hải khệ nệ khuân bình nước lọc lớn và chồng cốc nhựa mượn từ văn phòng khoa, mang tới sân khấu, một nữ nhân viên văn phòng nhận cuộc điện thoại từ ai đó. Gương mặt cô ta bỗng thay đổi theo chiều hướng tồi tệ rõ ràng tới mức Hải khựng lại. Cô ta lắp bắp nói với anh: "Có chuyện rắc rối với hồ sơ thi Hoa khôi của em gái cậu Vĩnh. Ai đấy vừa gọi điện thoại phản ánh, dọa sẽ tung hê chuyện này, làm cho cuộc thi thất bại...".

Trong khi chờ Vĩnh trả lời điện thoại, đầu óc Hải rối bời. Chuyện rắc rối gì vừa xảy ra mới được chứ? Chẳng phải chính Hữu đã bày trò lôi kéo Thái Vinh vào cuộc thi Hoa khôi vào phút cuối? Rõ ràng hắn ta chủ định chỉ cần một trong hai người thân của Vĩnh thất bại, ít hay nhiều, Vĩnh cũng sẽ trải qua cảm giác khó chịu. Hoặc tồi tệ hơn, nếu Thái Vinh vào các vòng sau, chỉ cần một điểm nào đó có vẻ như thiếu công bằng, Hữu sẽ thẳng tay lợi dụng chúng để hạ uy tín của lớp trưởng. Chỉ riêng cái nguy cơHuwux hê lên Vĩnh chơi bẩn, đưa em gái tham dự cuộc thi nằm trong khuôn khổ hội chợ do anh tổ chức cũng quá đủ đe dọa... Tất cả những tình huống xấu đều đã được Vĩnh và hải tính đến, với không ít lo âu. Mặc dù Vĩnhnói hết nhẽ, anh không sao ép buộc Thái Vinh rời bỏ cuộc thi. Càng trách mắng, cô nhóc càng như phát rồ lên, khăng khăng dự thi cho bằng được. Rốt cuộc, Vĩnh đành bó tay, nói với Hải: "Đành phải chấp nhận ý thích điên rồ của con bé thôi. Điều duy nhất tớ có thể làm là cầu mong con bé rớt đài ngay từ vòng loại!". Thế nhưng, hoàn toàn trái mọi phỏng đoán lẫn trông đợi của anh trai, Thái Vinh nổi bật một cách khó tin. Không thể phủ nhận cô nhóc là thí sinh được ủng hộ nồng nhiệt nhất trong mấy đêm thi. Mỗi khi cô nhóc bước ra sân khấu, với các bước đi hấp tấp, nụ cười nhe răng kỳ quái, đôi mắt to tướng nhìn xuống khán giả chẳng chút ngại ngần, cách ngoẹo đầu và hơi vươn cổ về phía trước chỉ mình cô làm được, và cuối cùng là ngôn ngữ của cả hai bàn tay thể hiện hết sức vô tư, khán giả bên dưới như phát cuồng lên. Tiếng vỗ tay cùng tiếng hét gọi tên Thái Vinh âm vang như sấm. Ngay các thành viên ban giám khảo vốn khá khắt khe, thoạt đầu choáng váng về thí sinh kỳ khôi này, rồi cũng phải thuận theo sự ủng hộ và khoái trá cuồng nhiệt của khán giả trẻ. Như một hiện tượng lạ lùng nhất, Thái Vinh lần lượt vượt qua đêm sơ kết, bán kết để lọt vào top 20 tham dự chung kết. Cùng với Nhã Thư, cô nhóc là một cái tên được nhắc đến nhiều nhất. Một vài anh chàng có máu cá cược đã tuyên bố Thái Vinh ít nhất phải đoạt danh hiệu á khôi. Em gái tiến càng sâu vào giải, sự lo lắng trong Vĩnh chuyển sang trạng thái thờ ơ. Sự thờ ơ đáng sợ của một người linh cảm rõ nét có một nguy cơ nào đó đang tiến đến rất gần. Nhưng anh ta không thể nhận biết chính xác nó là gì, sẽ khởi phát và gây hại ra sao...

Vĩnh trả lời mobile của Hải ở lần gọi lại thứ ba. Hết sức thản nhiên, anh thông báo luôn cho Hải diễn biến sự cố. Lý do kẻ giấu mặt tung ra để yêu cầu loại Thái Vinh ra khỏi đêm chung kết hết sức đơn giản: Cô chưa phải là sinh viên như đã khai báo trong hồ sơ. Và còn thản nhiên hơn như thế, Vĩnh cho biết anh cảm thấy hoàn toàn dễ chịu khi biết tin em gái chắc chắn bị loại. Hải dựa lưng vào một cây cột hành lang, cố gắng nắm bắt diễn biến câu chuyện đang diễn ra theo chiều hướng mà anh không sao đoán định nổi. Giữa một đống những sự kiện rối loạn, Hải chợt tìm lời giải. Chỉ có bàn tay của Hữu trong vụ này mà thôi. Anh nói với Vĩnh phỏng đoán của mình. "Phải. Chính nó đã bày trò. Chỉ có điêulaf nó chơi nham hiểm đến mức đưa con bé vào giải khá sâu, đẩy con bé lên đỉnh cao của sự chú ý, rồi bất thần tung một cú đạp. Cậu thấy đấy, không chỉ con em tớ lộn nhào, mà cả chúng ta cũng đều bị giáng một cú choáng váng!" - Vĩnh thừa nhận dễ dàng, giọng anh đều đều trong điện thoại.

Miệng khô khốc, anh hỏi thẳng vấn đề khúc mắc nhất:

- Có thật Thái Vinh không phải là sinh viên? Tớ nhớ cậu từng nói cô bé đã tốt nghiệp trung học, vào một college danh tiếng nào đó bên Sing...

- Nó nộp hồ sơ vào trường đó và đã được chấp nhận. Nhưng nó chưa nhập học chính thức. Cậu biết, điều ấy có nghĩa con bé chưa thể gọi là sinh viên được.

- Cậu không biết điều ấy nên cuối cùng vẫn chấp nhận cho em gái cậu đi thi? - Hải nói tiếp, sự ngạc nhiên càng lúc càng dày lên. Một người cẩn trọng và nguyên tắc như Vĩnh không bao giờ sai lầm ngớ ngẩn như vậy.

- Tớ quên mất! - Vĩnh đáp sau một quãng im lặng.

- Cậu quên mất chuyện đứa em gái duy nhất của cậu sống ở đâu, học hành ra sao ư? - Hải thốt lên, bàng hoàng.

- Cậu nghĩ điều ấy thật tồi tệ, phải không? - Vĩnh chua chát - Cũng đúng, thật tồi tệ. Cả nhà tớ, khi gửi được con bé qua bên kia du học, tất cả đều nghĩ mọi việc thay đổi theo chiều hướng tốt đẹp lên. Vì thế, không ai thật sự chú ý tới con bé nữa.

- Ừ, tớ hiểu rồi! - Hải chùi bàn tay toát mồ hôi lạnh vào hông quần.

- Chúng ta bỏ qua chuyện này. Thái Vinh không thi nữa là tốt cho cả nó và chúng ta. Bây giờ, tớ và cậu chỉ việc tập trung để mắt, sao không cho thằng Hữu gây thêm trò gì nữa với Nhã Thư. Cô ấy giành danh hiệu Hoa khôi, xem như chúng ta chiến thắng. Những thất bại lặt vặt như bây giờ, đến khi đó, sẽ mau chóng bị lãng quên! - Vĩnh dặn. Giọng anh có âm hưởng vững tin và mạnh mẽ trở lại.

Một lần nữa, Hải đồng ý với bạn. Anh cất mobile, tiếp tục khuân bình nước sang sân khấu. Cố gắng giữ tâm trạng bình ổn, nhưng Hải thấy rõ chi tiết vừa khám phá như một vết xước trên mặt kính tình cảm hoàn hảo lâu nay anh vẫn dành cho cậu bạn thân. Đột nhiên, các khó chịu lâu nay Thái Vinh gây ra bỗng tan biến. Một cô nhóc ngốc nghếch và tội nghiệp gắng gỏi thực hiện mọi điều chỉ để được chú ý. Hay nói đúng hơn, bằng tất cả những trò ngớ ngẩn của mình, cô nhóc phát ra tín hiệu cầu cứu, những mong kiếm tìm chút ít thương xót và cảm thông.

Cả ngày hôm ấy, cho đến khi sân khấu mở màn đêm chung kết cuộc thi Hoa khôi, tịnh không thấy bóng dáng Thái Vinh. Có lẽ cô bé đã kiếm một chỗ trốn, rúc kỹ, tự nguyền rủa số phận kém may mắn một triệu lần, như cách cô vẫn ba hoa với Hải. Suốt hơn ba tiếng đồng hồ đêm chung kết, trạng thái phân tâm kỳ lạ xảy ra với anh. Ngồi cuối khán phòng, Hải vừa say mê dõi theo bước thành công vượt trội của Nhã Thư qua các màn thi trang phục, năng khiếu, ứng xử, đồng thời không sao rũ bỏ cảm giác lo lắng cho Thái Vinh. Cuối cùng thì Nhã Thư đã chiến thắng, đúng như hy vọng của Vĩnh. Bỗng dưng, lúc ấy, thay vì mừng vui tột độ, Hải chỉ thấy anh bị xâm chiếm bởi cảm giác buồn bã kỳ dị. Khi mọi người đã vãn khỏi khán phòng, anh mới đứng lên, chậm rãi bước sang bãi lấy xe, chuẩn bị về. Ở cổng, bóng áo dài lụa trắng của Nhã Thư bất chợt đi vút qua vai anh. Cô hối hả bước vào một chiếc taxi đậu sẵn. Hải ngơ ngác quay lại tìm xem Vĩnh ở đâu. Ngay khi ấy, Vĩnh cũng bắt một chiếc taxi khác, ngồi vào trong, đóng sầm cửa. Chuyện gì đã xảy ra? Hải lo lắng hơn khi điện thoại Vĩnh đổ chuông mà cậu ấy không trả lời máy. Từ trong bóng tối, Hữu bước ra, hàm răng trắng nổi bật giữa nụ cười như được nặn bằng cao su dẻo:

- Thằng bạn yêu quý của mày lại vừa làm xong một bài tập do tao ra đề!

- Ý mày là gì? - Hải hơi lùi lại về phía sau - Mày đừng quên, Nhã Thư là người yêu của Vĩnh. Cô ấy là Hoa khôi...

- Ừ, đó là các bước đi trong bài tập tao đưa cho thằng Vĩnh làm đó!

- Ý mày là gì, nói thẳng ra đi!

- Hãy tự kiếm thằng Vĩnh rồi hỏi cho ra lẽ. Chúng mày sẽ vui lắm đấy! - Hữu cười phá lên. Anh ta đột ngột hạ giọng - Hải à, mày chỉ là một thằng sinh viên con nít. Mày phải nhớ, ở trường, giáo sư dạy mày các bài học, rồi cho mày làm bài tập để ghi nhớ bài học. Nhưng, ra đời, chúng mày phải làm bài tập trước, rồi tự rút ra bài học sau. Đối đầu hay tìm cách cạnh tranh với tao, là chúng mày đang khốn khổ làm đống bài tập đó. Nhớ lấy!