Mặc Sắc Liên Y

Chương 86: Cuối năm đã đến [ hoàn ]

Ngay lúc ta cùng y mắt to trừng mắt nhỏ, y một câu ta một tiếng “Miao “, thì phụ thân bước vào.

Ta lập tức cứng người, thật cẩn thận nhìn phụ thân, muốn từ khuôn mặt tuấn tú của hắn nghiên cứu ra tình tự giờ phút này của phụ thân. Đương nhiên, ta chỉ muốn biết hắn hiện tại có tức giận hay không là được rồi, đáng tiếc ông trời ngay cả chút nguyện vọng ấy cũng không thỏa mãn ta.

Phụ thân đầu tiên là thản nhiên nhìn ta, tiếp theo đặt dược trên bàn. Sau đó liếc mắt vào cái ghế trước giường cùng đống y phục trên đó, mặt không chút thay đổi ôm ta từ trong tay của Đường Thiểu Quần vào trong ngực. Một bên chậm rãi vuốt lông trên lưng ta, một bên lạnh lùng nhìn tân Đường tiểu thiếu gia trên giường lăng lăng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Ô, phụ thân không phải muốn giết người diệt khẩu đi?

Tiểu Đường [chúng ta tạm thời gọi y như vậy] cảm thấy không khí thật là quỷ dị, cuối cùng không nhịn được lên tiếng: “Trầm đại phu?”

Ta cũng hợp thời “miao” một tiếng.

“Quản miệng ngươi cho tốt, nếu ngươi còn muốn bình an vô sự.” Thực lãnh khốc bỏ lại một câu, phụ thân xoay người bước đi.

Phụ thân, Tiểu Đường còn chưa xuống giường được, như thế nào uống thuốc a?

Phụ thân ôm ta đến giường, thay ta đắp chăn, nhìn ta.

Ô, không cần nhìn ta như vậy mà! Như vậy sẽ khiến ta cảm thấy như ta làm ra tội ác tày trời gì đó......


“Miao.”

“Liên Nhi, muốn giải thích một chút không?”

“Meo meo meo!” Muốn muốn muốn!

Phụ thân chọn mi, theo trong ngực lấy ra bình sứ nhỏ, đổ ra viên thuốc xanh nhỏ, đưa tới trước mặt ta. Ta bò qua, liếm liếm, trộm liếc mắt nhìn phụ thân, nuốt vào miệng. Vừa nghĩ thường xuyên uống thuốc như vậy thân thể có thể sinh ra kháng thể sau đó thuốc sẽ vô hiệu không.....

Rụt mình vào trong chăn, ta ngẩng đầu, tội nghiệp nhìn phụ thân. Hắn bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cầm một noãn lô đưa cho ta. Hoan hô một tiếng, ta ôm noãn lô vào trong lòng.

“Có cái gì muốn nói?”

“Ta không phải cố ý......”

“Sau đó?” Phụ thân chọn mi.

“Y sẽ không nói ra ngoài! Cũng sẽ không gây bất lợi cho ta!”

“Tiếp theo?”

“Phụ thân, ngươi phải tin tưởng ta!”

Hắn hít sâu một hơi, làm như đang nhẫn nại gì đó, qua nửa ngày, mới nói: “Liên Nhi, ngươi không biết ngươi biến thành mèo rồi một chút năng lực tự bảo hộ cũng không có hay sao? Ngươi có biết hậu quả ngươi làm như vậy hay không? Vạn nhất tiết lộ ra ngoài, vạn nhất rơi vào tai kẻ có tâm, ngươi sẽ gặp nguy hiểm cỡ nào ngươi biết không? Nếu lại phát sinh chuyện giống lần trước, ngươi muốn phụ thân...... làm sao bây giờ?”

Ta nhìn nam nhân trước mặt có vẻ yếu ớt vô cùng, đột nhiên muốn khóc, “Phụ thân......”

“Liên Nhi, ngươi sao vẫn không hiểu chuyện mà? Ngươi không thể để ta bớt lo lắng sao?”

Trong lòng có chút đau, lại có chút ngọt.

Ta tiến lên ôm lấy hắn, ôm chặt lấy hắn, “Ta không có việc gì, tin tưởng ta, cũng tin tưởng chính ngươi.”


Phụ thân trầm mặc, thay ta kéo chăn bông, lại ôm lấy cả ta cùng chăn bông vào lòng.

” Liên Nhi của ta.” Tiếng thở dài nỉ non bên tai của ta.

——————

Ngày tiếp tục bình thản như nước trôi qua, ta liên tục năm ngày làm mèo một ngày làm người ở Vọng Thủy cư. Bệnh của Tiểu Đường ngày qua ngày chuyển biến tốt đẹp, hiện tại đã có thể tự mình ngồi xe lăn chuyển động chung quanh. Phụ thân nói, chờ y hết bệnh thất thất bát bát rồi, lại chữa chân cho y, ước chừng đầu xuân, là có thể đuổi y đi được rồi.

Mắt thấy cuối năm đã đến, ta không khỏi có chút nhớ nhung nương cùng Tiểu Tịch. Không biết đứa nhỏ của Tiểu Tịch là nam hay nữ, đáng yêu không xinh đẹp không? Mẫu thân có tốt không, tướng quân gì gì đó đối xử với nàng có được không, có động tác gì không, nương có thoát khỏi tình cảm đối với phụ thân chưa, có sinh ra hảo cảm với vị tướng quân kia hay không. Còn có Phượng Dự cùng Tư Đồ, bọn họ có tiến triển gì không, có thực hạnh phúc hay không. Còn có Tiểu Bạch, nó vẫn ở ngọn núi ở vùng Tuyên Ngoại sao? Ngôi nhà của bọn ta có ai ở không? Vẫn đầy tro bụi hay là đã biến mất...... Nhà ở Thương Đô, hoa tuyết trên tường trong viện hẳn là đang nở tươi đẹp, kia chính là một tảng lớn đầy tuyết trắng nha......

“Ai......” Bỗng nhiên cảm giác thật phiền muộn.

“Liên Nhi làm sao vậy?”

“Phụ thân.”

“Ân?”

“Sắp năm mới rồi.”

“Ân.”


Ta dựa về phía sau, tới gần vòm ngực ấm áp kia.

“Phụ thân, ngươi sẽ vĩnh viễn cùng ta ở một chỗ chứ?”

“Đương nhiên.” Ôn nhu hôn từng chút từng chút lên cổ của ta.

......

“Phụ thân, ” thở dài, “Ngươi như thế nào lại ——”

“Liên Nhi không muốn sao?” Thanh âm thoáng khàn khàn phun khí lên lỗ tai ta, khiến ta một trận tê dại.

“Ngô, người ta thật vất vả mới phiền muộn một lần, còn muốn tự hỏi nhân sinh một chút mà!”

“Ngươi cứ việc tự hỏi, ta tiếp tục ”

Chính Văn Hoàn