Mặc Sắc Liên Y

Chương 85: Ta không phải là miêu yêu mà!

Ta nằm trên giường, thoải mái cọ xát vào chăn bông, hưởng thụ phụ thân phục vụ mát xa chất lượng cao.

“Còn đau phải không?”

“Ngô, không đau.”

“Muốn dậy chưa?”

“Ách...... Hiện tại là canh giờ nào?” Ngô, thật thoải mái, không muốn rời giường.

“Gần trưa. Liên Nhi đói bụng không?”

“Có một chút.”

“Vậy phụ thân đi chuẩn bị bữa trưa, Liên Nhi ngủ tiếp một lát không?”

“Ta muốn nằm thêm chốc lát.”

Phụ thân tâm tình vô cùng tốt cong khóe môi, cúi người hôn hôn môi ta, đi ra ngoài.

Ta thoải mái lăn qua lăn lại trên giường, đột nhiên nhớ tới trong nhà còn có một người bệnh! Ngày hôm qua phụ thân cứ như vậy bỏ người ta lại mà đi mất, nước cũng không cho uống một hơi. Lòng ta nhất thời sinh ra chút áy náy, huống chi người ta cũng xuyên qua tới như ta, theo ý nghĩa nào đó mà nói, xem như đồng bào. Ngẫm lại người ta ở thế giới kia nếm qua tư vị tử vong, xuyên qua thật là xa, tỉnh lại không chỉ phát hiện bản thân bị tàn tật, còn ở một hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm, thật là nhiều kinh hoảng nhiều thất thố nhiều sợ hãi a! Ta còn may, tỉnh lại là trẻ con không biết nói, không cần chơi trò mất trí nhớ, có thể chậm rãi thích ứng. Y thì thảm rồi, xuyên qua chính là người có cuộc sống có bối cảnh, còn phải biết rõ ràng vai diễn, hoàn cảnh của mình, đảo ngược thời gian, tự hỏi là nên giả bộ mất trí nhớ hay là lấy thông tin từ miệng người khác. Thảm nhất chính là, xuyên qua không trúng nơi có ngôn ngữ mình quen thuộc! Được rồi, ta thừa nhận y Hán ngữ không tồi, bất quá từ câu đầu tiên y nói ra Nhật ngữ mà xem, y hẳn là sinh sống tại Nhật Bản đi. Tóm lại, thế giới cực giống cổ đại Trung Quốc này đối với y là bất lợi. Trừ phi y ở bên kia là nghiên cứu lịch sử Trung Quốc cổ đại! Tưởng tượng như vậy, ta liền càng thấy thực có lỗi với người ta. Làm một “Tiền bối”, không chỉ không hảo hảo trợ giúp người ta, còn trầm mê mây mưa thiếu chút nữa quên mất cậu nhóc. 555 thật sự là thiên lôi đánh xuống cũng không hết tội mà...... [ Lâu: Tiểu Liên Nhi, ngươi cũng quá khoa trương rồi. ]


Lập tức, ta chịu đựng xương sống và thắt lưng đau đớn, mặc y phục, ôm noãn lô, ló đầu vào phòng bệnh của Đường tiểu thiếu gia. Không biết y có tỉnh không?

Thiếu niên trên giường hiển nhiên bị ta đánh thức. Y mở mắt, đầu tiên là kinh diễm nhìn chằm chằm ta nửa ngày, sau đó suy yếu thở hổn hển, nói: “Ngươi...... Là ai?”

Ách, quên dịch dung. Không có việc gì không có việc gì, đồng bào thôi!

“A, xin chào. Ta là con của đại phu chữa bệnh cho ngươi, ha hả.” Ngồi xuống bên giường y, ta chuyển mắt, nghĩ nên trợ giúp y như thế nào.

Y “Nga” một tiếng, liền nhắm mắt lại không nhiều lời nữa.

“Ngươi đói không? Khát không?” Ta tìm lời để nói, “Phụ thân đi làm cơm, ngươi có muốn ăn chút gì hay không?”

“Nga, hảo. Cám ơn ngươi!” Y cười cười.

Bên trong lại lâm vào yên tĩnh xấu hổ.

A nha người này, như thế nào không hỏi ta vấn đề gì nha? Ta nhất định tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn [biết sẽ nói, nói thì nói hết] trả lời ngươi a! Thật là, này muốn ta giúp ngươi như thế nào a!

“Liên Nhi? Ngươi ở đâu? Ăn cơm!”


“Nga nga, đến đây!” Ta đáp ứng một tiếng.

Lưu luyến không rời liếc y một cái, ta nói: “Ngươi đợi trong chốc lát, chờ chút xíu ta sẽ đưa cơm tới cho ngươi.”

Y nhìn ta nói cám ơn, nhìn theo ta rời đi.

Ăn cơm xong rồi, phụ thân bắt mạch cho y, phải đi ngao dược. Ta ngồi trên cái ghế bên cạnh y, lại thực hiện kế hoạch giúp người làm niềm vui của ta.

Ta còn chưa nghĩ ra lí do, y mở miệng: “Trầm công tử.”

“A, có. Chuyện gì?” Muốn hỏi sao muốn hỏi sao?

“Xin hỏi, nơi này là chỗ nào?” Có lẽ là cảm thấy được bản thân hỏi có chút đột ngột, y giải thích nói: “Ngươi cũng biết, ta có hỏi qua Trầm...... đại phu rồi, nhưng ta muốn biết chi tiết một chút.”

“Nga, nơi này là Vọng Thủy cư.” Ta ở trong não tìm tòi từ ngữ y đại khái có thể nghe hiểu được, “Ta cùng cha ta ở nơi này. Cha ta là thầy thuốc nổi danh trên giang hồ, ngươi thân mang bệnh nặng, cho nên được ca ca tỷ tỷ của ngươi đưa tới nơi bọn ta để trị liệu.”

Y gật gật đầu, có chút đăm chiêu.

Ta nháy mắt nhìn y. Còn có vấn đề gì? Còn có vấn đề gì?


Nhưng y lại không nói lời nào nữa!

A a a quên đi quên đi, ta thẳng thắn là được.

“Này, tin tưởng ta, ta là muốn giúp ngươi.”

Y không rõ, không hiểu nhìn ta.

“Tên của ngươi là Đường Thiểu Quần, là tiểu thiếu gia của Đường môn. Đường môn biết chưa? Là một môn phái trong giang hồ. Ngươi xem như là con cái nhà giàu. Ngươi trời sinh tàn tật, sau lại sinh bệnh nặng. Vốn tưởng rằng sống không qua mười tuổi, rốt cục khi ngươi chín tuổi tìm được cha ta, dù sao ngươi cũng được cứu rồi. Ngươi có ca ca kêu Đường Thiểu Trạch, có tỷ tỷ kêu Đường Vân Dao, là bọn họ đưa ngươi tới. Chuyện khác ta cũng không biết. Còn có, chỗ này là Thượng Thanh quốc. Ân, còn có gì muốn biết không?” Ta không để ý y biểu tình kinh ngạc, một hơi nói cho hết lời, trong lòng thực thoải mái.

Y trừng lớn mắt, run rẩy nói: “Ngươi, ngươi vì cái gì nói cho ta những thứ này?”

“Ân? Ngươi không phải xuyên qua tới sao?”

Y hít một hơi thật sâu, nói: “Ngươi như thế nào biết?”

“Bởi vì ta cũng là xuyên qua tới nha!” Ta cao hứng nói, còn thiếu điều nhào qua bắt tay y thôi.

“Ngươi cũng vậy?”

“Đúng vậy đúng vậy!”

Sau đó chính là trò chuyện với nhau thật vui. Nguyên lai y thật sự là con lai Trung-Nhật, mẹ là người Trung Quốc, ba là người Nhật Bản. Chết lúc hai mươi tuổi, bất quá nhắc tới nguyên nhân chết thì y ấp úng, ta cũng không muốn hỏi là cái gì.


“Nơi này tương đương với Trung Quốc cổ đại?” Y vẻ mặt tò mò.

“Ân, không khác biệt lắm.” Ta cũng không nói cho y thế giới này còn có yêu quái.

Ngay lúc ta còn muốn nói thêm gì đó, một chuyện bất ngờ đã xảy ra. Ta thấy y đột nhiên trợn tròn hai mắt, cái miệng nhỏ nhắn to đến có thể nhét vào một cái trứng. Sau đó trước mắt một mảnh hắc ám.

“Miao ” ta lại biến thành mèo rồi.

Ách, hy vọng sẽ không dọa đến y.

Ra sức chui ra khỏi y phục của ta, ta nhảy lên giường của y.

Y thật cẩn thận nhìn nhìn ta rồi nhìn bộ y phục kia, nói một câu thiếu chút nữa tức chết ta thôi ——”Ngươi là miêu yêu?”

“Miao!” Ta không phải là miêu yêu!

Ta phẫn nộ quơ móng vuốt.

“Nga, ” Y bừng tỉnh, “Vậy ra con mèo lúc ta mới vừa tỉnh lại nhìn thấy chính là ngươi!”

Y nhìn ta trong chốc lát, làm như đang đánh giá cái gì đó, “Rất đáng yêu nha!”

Cái gì?! Là “Thiệt đáng yêu” mới đúng đi?