Mặc Kệ Thiên Hạ - Sống Như Người Nhật

Lời Kết

Tôi dự định viết cuốn sách này sau đợt hỗ trợ hậu thảm họa đại địa chấn miền Đông Nhật Bản.

Trong khi lắng nghe câu chuyện của các nạn nhân, tôi kể cho họ rằng mình từng mắc bệnh trầm cảm, nhiều người đã hỏi tôi :"Tại sao chị có thể mạnh mẽ như vậy?"

Nhờ những điều đã trải qua trong quá khứ, tôi may mắn tìm thấy chính bản thân mình nhưng tôi nhận ra rằng nhiều người mang tâm trạng buồn phiền có lẽ bởi họ không thể ngưng chuyện Lo lắng lại.

Chữa lành cho những tâm hồn chịu nhiều tổn thương tuyệt đối không phải việc có thể hoàn thành trong một khoảng thời gian ngắn. Họ cần có thời gian để đối mặt với bản thân mình. Dù muốn nhưng tôi không thể giải thích cặn kẽ cho từng người. Vì vậy, tôi cho ra mắt cuốn sách để giúp nhiều người có thể lấy lại tinh thần, biết yêu cuộc sống. Tôi cũng muốn đáp lại những ân tình mà người dân tại fukushima đã đối xử với tôi.

Khi ấy tôi chỉ vừa mới rời khỏi lực lượng phòng vệ và thành lập một tổ chức phi lợi nhuận. Để có thể quản lý tổ chức, tôi đã quyết tâm học một khóa kinh doanh cơ bản tại một trường Cao đẳng Thương mại ở Shinijuku.

Tôi không ngờ rằng tại ngôi trường cho người quen giới thiệu ấy, tôi có được cơ hội xuất bản sách. Dù đến đó với ý định học về kinh doanh nhưng với tôi đây là bước ngoặt. Tôi không chỉ có bước phát triển ở việc kinh doanh và còn cho ra mắt cuốn sách này.

Như đã từng viết trong cuốn sách này. Tôi cảm thấy nếu bạn hành động, lựa chọn và sẵn sàng, bạn nhất định sẽ đạt được mong muốn của mình. Việc xuất bản sách lần này của tôi cũng giống như vậy, tôi đã bắt tay vào hành động và sẵn sàng cho mục tiêu. Cuốn sách được một biên tập viên đầy kinh nghiệm giúp đỡ, giúp tôi vừa có thể viết, vừa tự vấn bản thân mình để viết được những thông điệp muốn gửi tới mọi người.

  •  Cách làm này thật sự tốt chứ?
  •  Thông điệp cần gửi gắm liệu chừng đã đủ chưa?
  •  Viết như thế này sẽ không gây hiểu lầm phải không?

Việc gì thực hiện "lần đầu tiên" bao giờ cũng chưa đầy nỗi lo lắng.

Làm cách nào đối mặt được với điều đó, làm sao để rút kinh nghiệm? Trong khoảng một năm viết sách, cuối cùng tôi cũng tự mình trải nghiệm quá trình nhận thức và học hỏi.

Trong cuộc đời, chúng ta luôn phải đối mặt với rất nhiều điều khó khăn và đau khổ. Những lúc như vậy, tôi lại nghĩ mình thật may mắn Bởi chính Điều đó khiến tôi luôn phải vận động vươn lên và phát triển.

Tất nhiên, đối mặt trực tiếp với sự thương tổn, đau khổ sẽ rất mệt mỏi. Nhưng nếu bạn coi sự mệt mỏi đó là điều may mắn và biến nó thành cơ hội, cuộc sống sẽ không ngừng chuyển động, hạnh phúc sẽ hướng về phía bạn.

Những điều mà bản thân không mong muốn, tôi sẽ coi là "thách thức của cuộc đời". Thách thức này qua đi, thách thức khác sẽ đến. Mỗi lần vượt qua một thử thách, bạn sẽ có được những nhận thức và bài học mới. Khi ấy, "thách thức" sẽ trở thành "sứ mệnh".

Sau khi từ bỏ suy nghĩ tự tử, tôi đã quyết định thực hiện sứ mệnh của cuộc đời, dùng những điều mình nhận ra được để giúp đỡ người khác. Tôi muốn gửi gắm đến xã hội những điều mình đã nhận thức và học được. Tôi lựa chọn điều này một cách tự nhiên.

Tôi Xin cảm ơn đến những người đã gặp gỡ mình. Họ là những người đã nuôi dưỡng tâm hồn tôi. Đặc biệt tôi xin gửi lời cảm ơn sâu sắc nhất đến thầy Matsuko Akinori đang làm việc tại công ty cổ phần NEXT - SERVICE người đã cho tôi cơ hội nhìn nhận lại quá khứ và giúp tôi mở ra con đường xuất bản sách. Thầy shimozono Souta cũng vực tôi dậy khỏi ý nghĩa tự tử.

Ngoài ra, tôi xin gửi lời cảm ơn đến các biên tập viên, anh Wataya Shou và chị Hasumi Miho, người đã luôn theo dõi tôi.

Cuối cùng tôi muốn nói lời cảm ơn chân thành nhất tới gia đình và những người đã đến tâm sự với tôi.

Mùa thu năm 2015

Mari Tamagawa

#Hàn: Hàn cũng mong mọi người sau khi đọc xong cuốn sách này thì sẽ sống tốt hơn. Tự tin hơn. Làm những điều mình thích, vấp ngã cũng không sao. Tuổi trẻ mà, có vấp ngã thì mới có thành công.