Ma Đế Truyền Kỳ

Chương 241: NGỌC BÀI

Không chỉ như thế, ở một bên khác, chàng trai cao to chặn người trung niên kia lại cũng thoáng chốc nổ tung!
Biến thành một làn sương máu!
Bắn lên khắp người người đàn ông trung niên.
Người đàn ông càng sợ hãi hơn, thậm chí còn không dám lau đi vết máu trên mặt.


Còn Mặt Sẹo vẫn chưa rơi xuống đất, lượn một vòng trên không trung, hoàn toàn không thể quan tâm đến vết thương trên người, chân nguyên điên cuồng bùng nổ, vội vàng chạy về hướng mình đến khi nãy.
Nhưng đúng lúc này.
Trần Thuận hừ lạnh một tiếng.


Mặt Sẹo đang bỏ chạy run lên, không dám nhúc nhích nữa.
Trần Thuận duỗi tay ra một chiêu, Mặt Sẹo lập tức mất khống chế bay ngược về phía sau.
Rơi xuống trước mặt Trần Thuận.


Trần Thuận lại duỗi tay bắt lấy người đàn ông trung niên, ông ta cũng cảm nhận được một sức mạnh không thể kháng cự, lập tức bị hút lấy, đứng song song trước mặt Trần Thuận.


Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt đối phương, đâu còn cảm giác thù hận không chết không thôi trước đó nữa.
“Đều tại kẻ hèn này mắt chó không thấy được Thái Sơn, mong tiền bối tha mạng cho!”
Mặt Sẹo trực tiếp quỳ xuốn đất, run rẩy nói.


Người đàn ông trung niên cũng vội vàng quỳ xuống đất: “Mong tiền bối tha tội!”
Lúc này, quần áo sau lưng ông ta đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt từ lâu.
Ông ta đâu ngờ một kẻ chết thay tuỳ ý chọn trúng lại là một cao nhân có thực lực sâu không lường được chứ.


Để lộ tin tức bị đuổi giết lại trêu phải một tiền bối ít nhất cũng là Thông Thần Cảnh này, thật sự là xui xẻo tám đời mà.
Trần Thuận hờ hững nhìn hai người.
Nếu thực lực của hắn thấp kém thì khi nãy đã bị giết chết rồi.
Thực lực tối cao, đây là quy luật của giới tu tiên.


Trần Thuận lạnh lùng nói với người đàn ông trung niên: “Nếu đã muốn tôi gánh tội thay thì giao thứ kia ra đi!”
Nghe vậy, người đàn ông trung niên hơi do dự.
Nhưng vẫn cung kính đưa ra.
Dâng lên bằng hai tay!
Mạng sống quan trọng hơn.
Trần Thuận nhìn thoáng qua, là một miếng ngọc bài!


Trên ngọc bài là một cô gái như ảo như thực.
Không thể nhìn rõ diện mạo.
Thậm chí cả thân hình cũng không rõ ràng lắm.
Nhưng chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể cảm nhận được chắc chắn đây là một người đẹp tuyệt trần.
Trần Thuận lại nhìn về phía người đàn ông trung niên.


Ông ta hơi khó hiểu.
“Cái này dùng để làm gì?”
Trần Thuận cất tiếng hỏi.
Tuy thứ này mang lại cảm giác không tầm thường, nhưng hắn cũng không cảm thấy thứ này có ích lợi gì.
Người đàn ông trung niên nghe vậy thì hơi bất ngờ.


Trần Thuận mạnh như thế, chắc hẳn cũng không phải hạng người vô danh, vậy mà ngay cả ngọc bài của Diệu Dục lầu cũng không biết?
Nhưng khó hiểu thì khó hiểu.


Người đàn ông trung niên vẫn không dám chần chừ: “Thưa tiền bối, đây là một trong những ngọc bài của Diệu Dục lầu, ba ngày sau, thánh nữ đương thời của Diệu Dục lầu sẽ đến thành Long Hoa, người có ngọc bài trong tay sẽ có cơ hội tiến vào Diệu Dục lầu, có cơ hội nhìn thấy dung nhan của thánh nữ đương thời”.


Nói đến đây, trong mắt người đàn ông trung niên không khỏi hiện lên sự khát khao, nhưng nhìn thấy ánh mắt càng lạnh lẽo của Trần Thuận, ông ta lại run rẩy, vội vàng giải thích: “Đương nhiên có thể nhìn thấy dung mạo của thánh nữ chỉ là phụ, người như tôi sao có thể hy vọng xa vời được”.


Nói đến đây, người đàn ông trung niên đột nhiên đổi chủ đề, hơi nịnh hót nói: “Nhưng tiền bối trẻ tuổi như thế, thực lực còn cao siêu, lại tuấn tú lịch sự…”
Nghe vậy, Trần Thuận hừ lạnh một tiếng: “Nói trọng điểm!”
Giọng điệu lạnh lùng!


Người đàn ông trung niên lập tức hoảng sợ, không dám giở trò khôn vặt nữa.


“Cầm trong tay ngọc bài thân phận sẽ được đi vào Diệu Dục lầu , có lẽ còn có được một cơ duyên, một là báu vật của Diệu Dục lầu , hai là người xuất sắc nhất hoặc người được Diệu Dục lầu xem trọng sẽ được trở thành đạo lữ của đệ tử Diệu Dục lầu !”


“Vì công pháp của Diệu Dục lầu đặc biệt, nếu song tu với đệ tử của Diệu Dục lầu sẽ được lợi gấp bội!”
“Nhưng Diệu Dục lầu sẽ không dễ dàng để những đệ tử này trở thành đạo lữ với người khác, dù có thể trổ hết tài năng cũng phải lọt vào mắt thánh nữ mới được!”


“Nhưng cho dù thế nào cũng xem như có cơ hội, vì cuối cùng không được Diệu Dục lầu coi trọng cũng sẽ có được báu vật của bọn họ, vẫn là một cơ duyên rất lớn, thứ bọn họ đưa ra đều là cao cấp nhất”.
Nghe người đàn ông trung niên giới thiệu, lúc này Trần Thuận mới hiểu ra.


Thì ra Diệu Dục lầu là một môn phái đều là nữ.
Sẽ lựa chọn thiên tài bọn họ nhìn trúng ở chân giới duy nhất, nếu có thể đạt được mục đích chung thì sẽ để những đệ tử kia trở thành đạo lữ với các thiên tài này.


Sử dụng công pháp tu luyện đặc biệt của Diệu Dục lầu , để hai người song tu nhận được lợi ích.
Đương nhiên những đệ tử được gả ra ngoài đều chỉ là những đệ tử bình thường.
Diệu Dục lầu tuyệt đối sẽ không gả những người thừa kế xuất sắc thật sự ra ngoài.


Nhưng việc này cũng xem như một loại đầu tư.
Bản thân vốn đã mạnh mẽ, lại chọn liên hôn với những thiên tài ở thế giới bên ngoài.
Khiến cho Diệu Dục lầu có mối quan hệ dây mơ rễ má với rất nhiều thế lực và nhân vật lớn ở chân giới duy nhất .


Có thể nói, Diệu Dục lầu là một thế lực lớn trong chân giới duy nhất .
Hai trăm năm trước, Diệu Dục lầu từng đắc tội với hai lão quái vật Nguyên Thần Cảnh, hai người đều có thực lực vô cùng mạnh mẽ, Diệu Dục lầu suýt chút bị diệt môn.


Nhưng vào thời khắc mấu chốt đã có mấy Nguyên Thần Cảnh khác ra tay giết chết hai người kia.
Lúc này mọi người mới phát hiện mấy Nguyên Thần Cảnh ra tay này đều từng được Diệu Dục lầu cho tài nguyên, trong nháy mắt, danh tiếng của Diệu Dục lầu trở nên độc nhất vô nhị.


Cũng đã củng cố địa vị của Diệu Dục lầu .
Không ai dám trêu vào.
Nhưng Diệu Dục lầu cũng không chủ động gây chuyện với người khác.
Khiến vô số người rất có thiện cảm với Diệu Dục lầu !


Qua hai trăm năm phát triển, bây giờ Diệu Dục lầu đã trở thành một thế lực lớn của chân giới duy nhất .
Sau khi biết được những tin tức này, Trần Thuận chỉ cười nhạo một tiếng.
Lắc đầu không nói gì!
Diệu Dục lầu !
Thánh nữ cái chó má gì, nghe thấy giống tú bà hơn thì có.


Cũng không đúng.
Người gọi là thánh nữ này giống hoa khôi đang nổi hơn.
Chủ nhân của Diệu Dục lầu mới là tú bà thật sự!
Người đàn ông trung niên và Mặt Sẹo thấy dáng vẻ châm chọc cười nhạo của Trần Thuận thì hơi giật mình.


Người này là ai mà cả Diệu Dục lầu cũng dám châm chọc thế.
Có khả năng là nghé con mới sinh không sợ hổ, cái gì cũng không biết.
Hoặc là có xuất thân lợi hại hơn cả Diệu Dục lầu !


Nhưng có lợi hại đến mấy cũng có giới hạn, tuyệt đối không thể khinh thường Diệu Dục lầu đến vậy được.
Chỉ có một thế lực là ngoại lệ.
Chẳng lẽ tiền bối trước mắt là cao nhân đến từ Chân Tiên Kiếm Tông – tông môn đứng đầu Trung Châu, cũng là tông môn đứng đầu tiên giới ư?


Nếu thật sự là thế…
Hai người lập tức trở nên hăng hái.
Nếu có thể làm thân với Chân Tiên Kiếm Tông, cho dù trở thành một đệ tử ngoại môn, thậm chí là người hầu của Chân Tiên Kiếm Tông cũng tốt hơn lang thang ở nơi biên giới này nhiều.


“Xin hỏi tiền bối là người của Chân Tiên Kiếm Tông sao?”
Lúc này, Mặt Sẹo cố đè nén sự sợ hãi trong lòng, hơi nịnh hót hỏi.
Nếu cơ duyên đã đến thì phải biết nắm bắt.
“Chân Tiên Kiếm Tông?”
Trần Thuận hơi khó hiểu.
Sau đó đến lượt hai người kia ngơ ngác.


Chân Tiên Kiếm Tông mà cũng không biết á?
Cậu có thể không biết Diệu Dục lầu , nhưng ngay cả Chân Tiên Kiếm Tông cũng không biết, rốt cuộc cậu đến từ đâu thế?
Hai người đều thầm thấy khó hiểu.
Nhưng chẳng mấy chốc đã bình thường trở lại.


Nếu Trần Thuận là người của Chân Tiên Kiếm Tông thì chắc chắn không thể không biết đến Diệu Dục lầu được.
Khi nãy hai người chỉ nhất thời kích động, cho rằng có thể mượn việc này làm thân với tiền bối của Chân Tiên Kiếm Tông, lại bỏ qua vấn đề quan trọng đó.


“Thưa tiền bối, Chân Tiên Kiếm Tông chính là tông môn đứng đầu Trung Châu, cũng là tông môn lớn đứng đầu tiên giới được mọi người công nhận, nghe nói có tiền bối Kim Đan tồn tại!”


Dù Trần Thuận là ai thì thực lực của hắn vẫn rất mạnh, đây là chuyện không thể khi ngờ, vì thể hiện tác dụng của mình, Mặt Sẹo vội vàng nói.
Sợ tất cả đều bị người đàn ông trung niên nói hết, sau đó Trần Thuận thấy gã vô dụng sẽ giết chết gã.
Kim Đan?
Trần Thuận vô cùng ngạc nhiên.


Trần Thuận biết tông chủ của Linh Khư Tông là Nguyên Thần Cảnh.
Vì thế hắn đoán là trong chân giới duy nhất này, có lẽ đa số thế lực đều có Nguyên Thần Cảnh toạ trấn.
Trần Thuận cũng biết có lẽ cũng có Kim Đan cảnh tồn tại.


Nhưng lúc này sau khi thật sự nghe thấy, hắn cũng không nhịn được hít một hơi khí lạnh.
Tu luyện đến Kim Đan cảnh có thể nói là rất giỏi rồi.
Đặt vào trong vũ trụ cũng không phải nhân vật dễ trêu vào.
Đương nhiên cũng không thể xem là một nhân vật lớn.


Với một người kiếp trước đứng đầu Ma giới như Trần Thuần, Kim Đan cảnh thật sự chẳng khác nào một con kiến cả.
Nhưng lúc này dù gặp phải Nguyên Thần Cảnh, hắn cũng không chắc có thể chạy thoát được.


Nếu thật sự gặp phải Kim Đan cảnh, dù thủ đoạn của hắn có cao siêu hơn nữa, bọn họ chỉ cần thổi một cái cũng có thể thổi chết hắn.
Xem ra thật sự phải cẩn thận hơn.
Nếu không có chết cũng không biết tại sao mình chết.
“Các ông có biết Linh Khư Tông không?”
Trần Thuận lại hỏi.


Người của Linh Khư Tông nhiều lần ra tay với hắn trên trái đất.
Sau đó thì cướp đi Thiên Tuyết.
Còn có quan hệ với Tuyết Thần.
Đương nhiên Trần Thuận muốn đến Linh Khư Tông một chuyến.
Hắn cũng rất tò mò rốt cuộc Tuyết Thần đã xảy ra chuyện gì, có thật sự còn sống không?


Vì sao Linh Khư Tông cứ muốn đến trái đất tìm thân thể của Tuyết Thần chứ?