Viêm Hạ, Thái Sơn!
Bởi vì chưa điều tra cặn kẽ nguyên nhân vì sao Thanh Sơn Đỉnh lại sụp đổ, bây giờ đã cấm hành khách đi lên núi!
Lúc không ít thế lực bắt tay nhau nghiên cứu đàn tế thần ngũ sắc trên đỉnh núi Thái Sơn.
Mọi người đột nhiên cảm thấy cảm giác đáng sợ ập đến.
“Đi thôi!”
Đột nhiên có người cất tiếng.
Chỉ nhìn thấy một luồng khí thế đáng sợ vô cùng đang từ phương xa đến gần nơi này.
Khiến cho mọi người có cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Những kẻ mạnh ở đây lập tức tan tác như ong vỡ tổ.
Vào giây phút bọn họ bỏ trốn, có hai người xuất hiện trên đỉnh núi.
Chính là Tư Thành dẫn theo Thiên Tuyết!
Gương mặt Tư Thành vẫn còn có vẻ kinh sợ, không dám nán lại trái đất lâu, ông ta lập tức khởi động trận pháp ngay!
Rồi sau đó, vào lúc này, đột nhiên Tư Thành biến sắc.
Một luồng sức mạnh đáng sợ đang kéo đến gần!
Chết tiệt!
Trưởng lão Hoằng Thường thật sự bán đứng ông ta rồi!
Tư Thành thầm mắng chửi ông ta!
Động tác tay của ông ta đột ngột nhanh hơn!
Bắn ra vài linh thạch, bước lên đàn tế thần năm nàu.
Sau khi linh thạch rơi vào đó, đài tế thần ngũ sắc bắt đầu tỏa sáng!
Trong tay Tư Thành vẽ thành pháp quyết!
Khởi động trận pháp!
Phải tiến hành dịch chuyển tức thời ngay!
Rồi sau đó, chính vào lúc này, một người mặc áo đen vừa thân đột ngột xuất hiện trong tầm mắt của ông ta.
Đồng thời không phân rõ thị phi đúng sai mà tung một chưởng về phía ông ta.
Thần Hải Cảnh.
Tư Thành lập tức cảm thấy hơi thở của Thần Hải Cảnh.
Trên trái đất này đã không còn mạt pháp nữa, đại đạo bị ngăn cản, làm sao Thần Hải Cảnh lại xuất hiện kia chứ?
Đồng tử của Tư Thành co rút!
Lẽ nào, trưởng lão Hoằng Thường đã chết trong tay người đó rồi?
Tư Thành kinh ngạc cực kỳ, nhưng hành động của ông ta lại không chậm chút nào.
Cũng tung ra một chưởng!
Đánh bằng hết sức mình!
Không dám giữ lại chút lực nào!
Một bàn tay lớn xuất hiện giữa không trung, va chạm với một chưởng của Trần Thuận.
Rồi một giây sau, Tư Thành sững sờ!
Không ngờ một chưởng của ông ta lại bị đối phương làm nổ tung.
Rồi sau đó, hắn tiếp tục công kích anh ta.
Tư Thành biến sắc, gương mặt toát ra vẻ sợ hãi, anh ta nhanh chóng đánh một chưởng.
Ầm ầm!
Hư không hơi chấn động, không khí cuồn cuộn khiến đỉnh núi Thái Sơn gần như hơi rung lên.
Đến bây giờ mới có thể phá hủy một chưởng của đối phương!
“Trưởng lão Hoằng Thường là do anh giết à?”
Tư Thành cất tiếng hỏi với gương mặt nghiêm túc!
“Biết rõ rồi mà còn hỏi!”
Trần Thuận hừ lạnh, làm sao hắn không nhận ra anh ta muốn kéo dài thời gian kia chứ.
Trận di chuyển tức thời sắp sửa khởi động rồi.
Trong lòng Trần Thuận cảm thấy tiếc nuối, vốn dĩ hắn vừa thăng cấp lên Thần Hải Cảnh, muốn giao đấu một trận cho ra trò, máu tuôn đầm đìa với cao thủ Thần Hải Cảnh để củng cố tu vi của mình.
Người trước mặt mình lại là Thần Hải trung kỳ, cũng vừa hợp.
Chỉ tiếc là thời gian không đợi người.
Trần Thuận lập tức tung một chưởng, chiêu thức đầu tiên của Luân Hồi Quyền phóng ra.
Tư Thành biến sắc.
Anh ta không tài nào quan tâm đến Thiên Tuyết nổi nữa, hai bàn tay hợp lại, vỗ vài cái, va chạm vào một chưởng với Trần Thuận.
Trong chớp mắt, máu tươi ứa ra khóe miệng của Tư Thành.
Còn Trần Thuận chỉ văng ra ngoài một đoạn.
Ánh mắt Trần Thuận toát ra vẻ ngạc nhiên.
Tư Thành cũng là Thần Hải Cảnh trung kỳ, theo lý mà nói, không thể nào yếu như vậy mới đúng.
Nhưng Trần Thuận lại không biết một chuyện.
Sau khi Tư Thành biết hắn giết Hoằng Thường thì không vững lòng nữa, vốn không hắn chẳng dám giao đấu với Trần Thuận, trạng thái tinh thần như thế nên sức mạnh mới giảm đi nhiều!
Ánh mắt của Tư Thành hằn lên vẻ sợ hãi.
Sau khi đấu một chưởng với Trần Thuận, không ngờ anh ta lại bị thương.
Còn Trần Thuận hoàn toàn không bị tổn hại gì cả!
Nếu cứ tiếp tục như thế, chắc chắc phải bỏ mạng lại đây mất!
Trần Thuận không quan tâm đến việc Tư Thành nghĩ như thế nào, hắn lập tức duỗi tay ra rồi tóm người đằng trước.
Trên đàn tế thần ngũ sắc, đột nhiên một bàn tay hư ảo xuất hiện.
Đó chính là Cầm Long Thủ!
Có điều, lần này mục tiêu của Trần Thuận không phải là Tư Thành.
Mà là Thiên Tuyết.
Trần Thuận muốn mang Thiên Tuyết từ trận pháp dịch chuyển tức thời ra, cũng là để không làm Thiên Tuyết bị thương trong lúc giao đấu với Tư Thành.
Vốn dĩ Thiên Tuyết cảm thấy hết sức thấp thỏm bất an, nhưng sau khi nhìn thấy Trần Thuận xuất hiện, Thiên Tuyết đã bình tĩnh trở lại, trong ánh mắt nhìn Trần Thuận đượm vẻ vui mừng.
Cùng lúc đó, tay trái của Trần Thuận cũng tiếp tục tung một chưởng, nhắm thẳng về phía Tư Thành, muốn đánh Tư Thành văng ra khỏi trận pháp dịch chuyển tức thời.
Nhưng rồi sau đó, biến cố đã xảy ra!
Hai bóng người Tư Thành và Thiên Tuyết dần dần trở thàn hư ảnh!
Trần Thuận biến sắc.
Hắn lập tức đi qua đó.
Vượt qua khoảng cách mấy mươi mét, đến trước đài tế thần ngũ sắc.
Trông đài tế thần ngũ sắc rất giống với đài tế thần bình thường, nhưng trên thực thế, đây chính là trận pháp dịch chuyển tức thời cỡ lớn.
Dù gì cũng là trận pháp dịch chuyển nhất thời giữa hai không gian nên quy mô phải thế mới được.
Sau khi xuất hiện trên trận pháp dịch chuyển nhất thời, Trần Thuận kéo tay Thiên Tuyết.
Còn Tư Thành cũng dùng một tay nắm tay Thiên Tuyết, tiếp tục tung ra một chưởng!
Vào giây phút này, rốt cuộc Tư Thành đã lấy lại lòng tin rồi.
Phải đuổi Trần Thuận ra khỏi trận pháp dịch chuyển tức thời mới được.
Cuối cùng, cho dù không đưa đẩy Trần Thuận ra khỏi trận pháp dịch chuyển tức thời được cũng chẳng sao, trận pháp dịch chuyển tức thời đưa anhh ta tới nơi, chắc chắn nhóm người tông chủ sẽ có cách tiếp ứng thôi.
Trần Thuận và anh ta cùng nhau dịch chuyển tức thời, chỉ có thể bị tông chủ Nguyên Thần Cảnh lấy mạng trong nháy mắt!
“Trấn!”
Ánh mắt Trần Thuận trở nên nghiêm túc, hắn đột ngột thét lớn.
Hắn không dám ra tay lần nữa.
Sợ đánh văng Tư Thành ra khỏi trận pháp dịch chuyển tức thời, còn bản thân mình lại bị đưa ra ngoài trái đất, thế thì sau khi hắn đi, sẽ không còn ai có thể khống chế cái tên đã lên đến Thần Cảnh hậu kỳ như Tư Thành nữa.
Một chữ trấn vừa thốt ra.
Đột nhiên Tư Thành cảm thấy chân nguyên trong cơ thể mình và cả người mình bị trấn áp trong chốc lát, bắt đầu đông cứng lại.
Đợi đến khi khôi phục lại bình thường, Thiên Tuyết đã xuất hiện bên cạnh Trần Thuận.
Còn trập pháp dịch chuyển tức thời đã bắt đầu dịch chuyển rồi.
Cơ thể của ba người bọn họ triệt để biến mất khỏi đài tế thần ngũ sắc.
“Chết tiệt!”
Trần Thuận thấp giọng mắng một câu.
Hắn vẫn còn chưa kịp đưa Thiên Tuyết ra khỏi trận pháp dịch chuyển tức thời nữa kia mà.
“Ôm tôi cho chặt vào!”
Trần Thuận lập tức nói với Thiên Tuyết.
Đây là lần đầu tiên Thiên Tuyết được trải nghiệm trận pháp dịch chuyển tức thời, cô lập tức cảm thấy đầu mình choáng váng, khó chịu cực kỳ.
Sau khi nghe thấy lời nói của Trần Thuận, Thiên Tuyết ngoan ngoan giang tay ôm cơ thể của Trần Thuận thật chặt.
Gần một phút nữa trôi qua, Trần Thuận đột ngột mở mắt ra.
Sắp sửa đến nơi rồi!
Rồi sau đó, Trần Thuận tung một chưởng với Tư Thành.
“Tao…”
Tư Thành hốt hoảng.
Điên rồi.
Đm thằng này bị điên!
Ai mà dám ra tay trong quá trình sử dụng trận pháp dịch chuyển tức thời kia chứ.
Chẳng phải là tìm đường chết hay sao?
Một khi khiến con đường dịch chuyển bị hủy hoại thì mọi người đều chết hết!
Nhưng mà Tư Thành lại không thể không phản kích.
Trong chốc lát, hai luồng sức mạnh kinh hoàng đột ngột nổ trung trong con đường dịch chuyển.
“Á!”
Tư Thành hét lên một tiếng thê thảm rồi biến mất.
“Liệt Vực Quyền!”
Trần Thuận tung ra một chưởng, trong lúc con đường dịch chuyển tức thời vỡ vụn.
Hắn lại mở ra một con đường hư ảo.
Trần Thuận dẫn Thiên Tuyết lập tức đi vào trong.
…
…
Chân Nguyên Duy Nhất nằm giữa thung lũng, có một đàn tế thần ngũ sắc giống hệt như đàn tế thần trên đỉnh núi Thái Sơn.
Mà xung quanh nó có không ít người đang tụ tập.
Đương nhiên là có cả quản lý cấp cao trong Linh Khư Tông.
Trong số đó, kẻ cầm đầu chính là một ông lão có phong cách thần tiên.
Nếu như Trần Thuận nhìn thấy ông ta, hắn sẽ nhận ra ông ta ngay.
Người này giống y như đúc phân thân của nguyên thần được Chư Vô Đạo dẫn theo bên cạnh mình năm xưa!
Ông ta chính là Lăng Hư Tử, tông chủ đương nhiệm của Linh Khư Tông!
Chỉ có điều, so với phân thân nguyên thần chẳng có chút cảm xúc nào ấy, sắc mặt của Lăng Hư Tử sa sầm, ông ta im lặng nhìn đàn thế thần ngũ sắc chăm chú.
Khiến cho những người xung quanh không nói tiếng nào!
“Trái đất, nhân giới, tôi muốn xem xem ai mà to gan như thế, dám giết học trò của Linh Khư Tông à, lại còn dám giết trưởng lão của Linh Khư Tông nữa!”
Vào giây phút tấm thẻ sinh mệnh của Hoằng Thường vỡ nát, Lăng Hư Tử lập tức cảm thấy phẫn nộ!
Nhưng rồi ông ta nhanh chóng kềm chế cảm xúc của mình, nhưng càng như thế, mọi người càng biết rằng tông chủ thật sự tức giận rồi.
Tư Thành chưa chết, lần này trở về, nếu như có thể hoàn thành nhiệm vụ, dẫn theo Tuyết Thần về đây thì tốt rồi.
Nếu như Tư Thành một mình trốn về thì anh ta sẽ không tránh khỏi ngọn lửa giận của tông chủ.
Vào lúc này, ngọn đèn luôn sáng trên đàn tế thần ngũ sắc đột nhiên tắt ngúm!
Cái gì?
Mọi người đều biến sắc.
Điều đó chứng tỏ rằng, dịch chuyển tức thời đã thành công.
Hoặc cũng có thể là đã thất bại.
Bây giờ trên đàn dịch chuyển tức thời, đến bóng quỷ còn không có nữa là.
Lẽ nào dịch chuyển thất bại sao?
Lăng Hư Tử nhìn thấy thế, sắc mặt của ông ta càng trở nên xám ngoét.
Rồi sau đó, ông ta bắt đầu điều tra trận pháp dịch chuyển tức thời.
Sau giây lát.
Lăng Hư Tử lạnh giọng mà nói: “Xảy ra vấn đề giữa lúc dịch chuyển tức thời, nếu như tôi không đoán nhầm thì khi gần đến nơi, con đường dịch chuyển đã bị đánh vỡ!”
“Tìm cho tôi, cho dù phải tìm khắp Tiên Giới thì cũng phải tìm được Tư Thành!”
Lăng Hư Tử vô cùng nghi ngờ có phải Tư Thành cố ý hay không, lúc sắp sửa tới điểm đến bèn đánh vỡ con đường dịch chuyển.
Nếu là thế, mặc dù nguy hiểm.
Nhưng chưa chắc đã chết.
Cũng rất có thể vẫn còn sống.
Chỉ cần tìm được vị trí của Tiên Giới trong lúc không gian hỗn loạn, đánh ra một khe hở, hoặc nếu như may mắn thì tìm được một khe hở, thế thì có thể sống sót trở về Tiên Giới!
Lẽ nào cơ thể của Tuyết Thần đã lọt vào tay Tư Thành, nhưng lại bị anh ta chiếm làm của riêng?
Cố tình giở trò này?
Nếu thật sự là thế, Hoằng Thường cũng đã bị anh ta giết chết rồi.
Mặc dù Lăng Hư Tử cảm thấy Tư Thành không có khả năng giết chết Hoằng Thường nhưng theo lý mà nói, ở trái đất, vốn dĩ không có ai có thể đột phá Thông Thần Cảnh, cũng sẽ không có ai tạo thành uy hϊế͙p͙ với Hoằng Thường, nhưng Hoằng Thường đã chết rồi.
Có nghĩ thế nào thì ông ta cũng nghĩ không thông.
Nhưng nếu như người ra tay là Tư Thành, chắc chắn Hoằng Thường sẽ không đề phòng anh ta, nếu đã có mưu toan trong lòng thì chưa hẳn không tìm được cơ hội.
Lăng Hư Tử càng nghĩ, sắc mặt ông ta càng sa sầm!
…
…
Sau khi Trần Thuận dẫn Thiên Tuyết đi vào trong con đường mà hắn mới mở, bọn họ lại gặp phải nguy hiểm nữa.
Để bảo vệ Thiên Tuyết, cơ thể của Trần Thuận bị một vài dòng chảy hư không cắt mấy nhát!
Có một vài nhát chém sâu đến mức thấy cả xương!
Hư không chảy loạn ở nơi này mạnh mẽ hơn ở ngoài trái đất nhiều.
Cho dù Trần Thuận đã thăng cấp lên Thần Hải Cảnh sơ kỳ cũng cảm thấy hơi khó xơi.
Có điều may mà lúc Trần Thuận sắp đến Chân Giới Duy Nhất, trong con đường xây dựng tại trận pháp dịch chuyển tức thời phá vỡ hư không, không gặp nhiều nguy hiểm cho mấy!
Vài phút sau!
Ở Chân Giới Duy Nhất, trên khoảng rừng um tùm, đột nhiên xuất hiện một vết nứt, hai bóng người lướt ra từ bên trong rồi nhảy xuống dưới.
Trần Thuận nhìn thấy Thiên Tuyết không hề bị thương nặng nề vì đã có mình bảo vệ, rốt cuộc hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Còn Thiên Tuyết nhìn thấy Trần Thuận bị thương khắp người, gương mặt xinh xắn của cô ấy hằn lên vẻ lo lắng.
Làn sương nổi lên giữa đôi mắt xinh đẹp.
“Anh Trần, anh không sao chứ? Đều tại tôi, đều tại tôi vô dụng nên mới hại anh bị thương!”
Có một vài vết thương, vốn dĩ Trần Thuận sẽ không bị nhưng vì bảo vệ cho cô mà hắn mới xảy ra chuyện.
Trần Thuận cười cười, hắn lắc đầu, tỏ vẻ không sao cả.
Rồi sau đó, Trần Thuận hít sâu một hơi.
“Sảng khoái quá!”
Trần Thuận vui mừng vô cùng!
Đã từ lâu lắm rồi hắn không được cảm nhận linh khí nồng đậm như thế này.
So với trái đất, ở đây còn nồng đậm hơn vô số lần!
Đây mới được xem như là hình dáng mà Tiên Giới nên có!
Cơ thể của Trần Thuận như hóa thành hố đen ngay lập tức.
Vô số năng lượng sinh mệnh ở trong khu rừng um tùm bắt đầu tụ tập về phía Trần Thuận.
Làm lành những vết thương trên người hắn.
Chỉ trong vài hơi thở mà thôi, những vết thương trên người Trần Thuận đều đã lành lặn hết!
Thiên Tuyết nhìn thấy thế mới thở phào nhẹ nhõm.
Rồi sau đó, ánh mắt cô nhìn Trần Thuận đong đầy vẻ sùng bái.
Anh Trần giỏi thật!
“Phải rồi, anh Trần, tôi cảm thấy linh khí ở đây rất nồng, trái đất hoàn toàn không so sánh được, đây là đâu thế?”
Thiên Tuyết cảm thấy hơi ngạc nhiên.
“Nếu như tôi không đoán nhầm thì đây chính là Chân Nguyên Duy Nhất, có điều tôi cũng có chỗ không hiểu, đi thôi, chúng ta tìm người hỏi thăm xem sao!”
Trần Thuận nói dứt lời bèn dẫn Thiên Tuyết bay ra ngoài khu rừng.
Nơi này cách khu rừng không xa.
Sau khi thần niệm của Trần Thuận tỏa ra, hắn cảm thấy nơi này có người.
Chỉ có điều, Trần Thuận nhớ ra rồi, trước kia Shakun nói có người dẫn Thiên Tuyết đi, cảm nhận được hương vị trên người của Thiên Tuyết.
Trần Thuận cảm thấy nghi ngờ là vì Thiên Tuyết đã được Tuyết Thần truyền dạy.
Còn người của Linh Hư Không nhiều lần đến trái đất đều là vì cơ thể của Thiên Tuyết.
Trần Thuận biết, tông chủ của Linh Khư Tông chính là kẻ mạnh nhất trong Nguyên Thần Cảnh.
Cho dù ông ta là ma đế chuyển sinh, lắm mưu nhiều kế.
Đối mặt với Thần Hải Cảnh, cho dù là Thần Hải Cảnh đỉnh phong đi chăng nữa thì hắn vẫn thấy hơi tự tin.
Cho dù không đánh bại được đối phương thì chắc hẳn cũng có thể chạy trốn được.
Nhưng đối mặt với Nguyên Thần Cảnh, bây giờ hắn chưa chắc có thể trốn thoát khỏi bàn tay của ông ta.
Để đề phòng vạn nhất, Trần Thuận làm một pháp quyết.
Dùng thuật ẩn thân đẳng cấp vũ trụ che giấu đi hương vị Tuyết Thần trên người Thiên Tuyết.
…
…
Bên ngoài rừng cây, có năm người đang giao đấu.
Bốn người công kích một người.
Người bị bao vây ấy không ngừng chảy máu khi bị bốn người bao vây.
Vết thương càng lúc càng nghiêm trọng.
Cuối cùng, người đó liều mạng tấn công để đột phá vòng vây, nhanh chóng lao về phía khu rừng.
Chỉ khi vào được rừng, mượn địa thế phức tạp của nơi này thì ông ta mới có hy vọng thoát thân.
Trần Thuận và Thiên Tuyết cũng bay đến vào lúc này.
Người ấy nhìn thấy thế, sắc mặt ông ta toát ra vẻ vui mừng.
“Người anh em, rốt cuộc thì cậu cũng đã đến đón tôi rồi, cái này cho cậu, chúng ta chia nhau chạy đi, chạy mau!”
Người ấy lập tức quát lên với hai người Trần Thuận.
Ông ta đột ngột ném túi đựng đồ về phía Trần Thuận.
Rồi sau đó, ông ta lập tức bay vọt về một hướng khác.
Gương mặt Trần Thuận trở nên lanh lẽo.
Nhưng hắn vẫn nhận lấy cái túi đựng đồ ấy.
Nếu như bên trong có thứ gì quý giá thì Trần Thuận cũng không ngại cầm.
Nhưng mà, lúc thần niệm của Trần Thuận thăm dò món đồ bên trong, hắn mới phát hiện ra bên trong chẳng có thứ gì cả.
Chẳng có một thứ gì cả.
Cho dù là một viên linh thạch cũng không.
Vừa mới đến đây đã bị người ta hố rồi hả?
Trần Thuận cười lạnh!
Hắn nhìn người vừa mới bỏ chạy ban nãy, đột nhiên cơ thể ông ta giống như bị định thần vậy.
Mồ hôi lập tức túa ra trên trán ông ta!
Không phải là ông ta bị định thuật thân giữ lại rồi.
Mà là ông ta cảm thấy sát khí khủng bố đã ghìm mình lại.
Khiến cho ông ta có cảm giác, nếu như mình còn dám nhúc nhích.
Lập tức đầu lìa thân ngay.
Cảm giác ấy mạnh mẽ tột cùng.
Rồi sau đó, bốn người đuổi theo ông ta nhìn thấy cảnh tượng này, mặc dù bọn họ không biết tại sao hắn ta lại chẳng tiếp tục bỏ chạy.
Có điều đây không phải là chuyện chính.
Bọn họ đến đây không phải là vì giết người.
Mà là để cướp đi vật báu!
“Mau giao túi đựng đồ ra đây!”
Kẻ cầm đầu trong số bốn người bọn họ là một tên mặt sẹo, gã nhìn Trần Thuận với vẻ mặt uy hϊế͙p͙!
Thiên Tuyết cảm thấy căng thẳng vô cùng.
Đám người này đều toát ra sát khí hừng hực.
Vừa nhìn đã biết không phải là hạng tầm thường.
Hơn nữa, Thiên Tuyết cho rằng thực lực của ai cũng mạnh mẽ.
Trần Thuận nghe thấy thế, gương mặt hắn điềm tĩnh không chút cảm xúc nào.
Hắn tùy tiện ném túi đựng đồ trong tay mình cho gã mặt sẹo.
Rồi lạnh nhạt nói: “Đừng hiểu lầm, tôi không quen hắn ta!”
Gã mặt sẹo không quan tâm đến việc Trần Thuận nói gì.
Vào giây phút cầm lấy chiếc túi, gương mặt gã toát ra vẻ vui mừng
Sắc mặt ba người còn lại cũng hớn ha hớn hở.
Nhưng rồi, gã mặt sẹo đột nhiên biến sắc.
Gã nhìn Trần Thuận với vẻ mặt hung hãn.
“Đm, mày mau giao đồ cho tao!”
Gã mặt sẹo vừa nói vừa đi về phía Trần Thuận.
Sát khí nổi lên.
Ba người còn lại nhìn thấy thế, bọn họ cũng hiểu ra ngay.
Gã mặt sẹo vừa đi về phía Trần Thuận vừa ra hiệu cho một thanh niên dong dỏng cao, bảo anh ta chặn cái tên muốn bỏ trốn lại.
Còn gã lại dẫn theo hai người còn lại đi nhanh về phía Trần Thuận và Thiên Tuyết, bao vây bọn họ vào giữa.
“Bây giờ mày giao đồ ra cho tao ngay lập tức, chứ bằng không tao sẽ cho mày sống không bằng chết!”
Giọng nói của gã mặt sẹo lạnh tanh.
Trần Thuận nghe thấy thế, sát khí nổi lên trong mắt hắn.
Hắn phán tội chết cho gã mặt sẹo!
Có điều Trần Thuận vẫn nói hờ hững: “Khi tôi mới cầm được túi đựng đồ trong tay là đã trống rỗng rồi, tôi cũng thấy tò mò rốt cuộc có gì trong đó?”
Gã mặt sẹo biến sắc.
Rõ ràng gã không hề cảm thấy gì từ người Trần Thuận, trông hắn giống hệt như một người bình thường chưa từng luyện võ công vậy, không cảm nhận được dấu vết của chân nguyên.
Nhưng tại sao Trần Thuận lại bình tĩnh như thế khi đối mặt với hắn?
Nhưng gã mặt sẹo nghe thấy thế lại quay sang nhìn người đàn ông trung niên!
Không ngờ người đàn ông trung niên ấy không dám bỏ chạy, ông ta cứ nghĩ rằng mình bị thương nặng, không còn sức để tiếp tục bỏ trốn rồi.
Bèn ra hiệu gã thanh niên dong dỏng cao soát người ông ta.
Gã thanh niên dong dỏng cao nhìn thấy thế, hắn đi về phía người đàn ông trung niên một cách cảnh giác, người đàn ông trung niên vẫn đứng yên, không nói năng tiếng nào.
Chỉ có điều mồ hôi trên mặt ông ta chảy nhễ nhại.
Mặc dù thanh niên dong dỏng cao không biết vì sao người đàn ông trung niên không dám bỏ chạy, thế nhưng thấy ông ta không phản kháng, hắn có thể soát người ông ta một cách dễ dàng.
Thậm chí còn mở túi đựng đồ của ông ta ra, kiểm tra một lượt.
Bên trong không có thứ mà hắn cần.
Hắn lập tức ném túi đựng đồ của ông ta cho gã mặt sẹo rồi lắc đầu, tỏ ý không có.
Gã mặt sẹo cầm túi đựng đồ của người đàn ông trung niên, dùng thần niệm để kiểm tra, đúng là chẳng có gì cả.
Vào giây phút đó, gã mặt sẹo quay sang nhìn Trần Thuận.
Trước đó người đàn ông trung niên vẫn luôn giao đấu với hắn, làm gì có thời gian giở trò.
Nhưng chỉ trong vài giây khi Trần Thuận cầm lấy túi đựng đồ, hắn có cơ hội cướp đồ đi.
“Cho cậu một cơ hội cuối cùng, giao ra đây, chứ bằng không hôm nay tôi sẽ khiến cho cậu sống không được mà chết không xong!”
Gã mặt sẹo lại cất tiếng nói.
Cùng lúc đó, chân khí nổi cuồn cuộn trong cơ thể, chuẩn bị ra tay bất kỳ lúc nào.
“Đại ca, lát nữa lúc ra tay nhớ đừng làm cô gái bên cạnh bị thương, để cho mấy anh em chơi cho sướng!”
“Cả đời này tôi còn chưa nhìn thấy mẫu người nào giống vậy đâu!”
Hai thanh niên dong dỏng cao ấy nhìn thấy thế, bọn họ la lên ngay lập tức.
Thiên Tuyết có vẻ ngoài xinh đẹp nhưng lại không giống với dạng người ở Viêm Hạ phương Đông.
Mà có vẻ quyến rũ lạ lùng.
Hắn ta cho rằng cô giống với người của Tiên Giới phương Tây, chỉ nhìn thoáng thôi đã khiến cho hắn ta cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Gã mặt sẹo nghe thấy thế, trong lòng hắn ta trở nên kích động: “Yên tâm đi, ông đây sẽ để ý!”
Sau khi nghe thấy thế, Thiên Tuyết bắt đầu cảm thấy căng thẳng.
Cô hơi nép về phía Trần Thuận.
Hành động của Thiên Tuyết khiến cho đám người gã Mặt Sẹo cảm thấy ngạc nhiên.
Hắn ta cho rằng Trần Thuận chỉ là một người bình thường.
Còn Thiên Tuyết lại có tu vi Luyện Khí sơ kỳ.
Có điều gã mặt sẹo lăn lộn trong nhiều năm nay, gã cũng biết có không ít công pháp che giấu thực lực.
Không có gì kỳ quái cả.
Gã là Luyện Khí đỉnh phong, chỉ còn một bước nữa sẽ lên đến Thần Thông Cảnh.
Ở vùng đất này, gã là một trong những kẻ mạnh nhất, ngoại trừ một số ít người không thể đụng chạm thì gã đều không sợ!
Gã mặt sẹo nghĩ thấy thế, gã cũng không còn do dự nữa.
Cũng không đợi Trần Thuận trả lời.
Gã ra tay đánh bại hắn trước là được rồi.
Cho dù Trần Thuận giấu đồ vào đâu, gã cũng có thể tìm ra.
Còn Thiên Tuyết, gã không thể làm cô bị thương được.
Một người phụ nữ bị thương chơi chẳng có sướng.
“Để ý kỹ vào cho tao, đừng làm cô ta bị thương!”
Gã mặt sẹo dặn dò một câu, rồi sau đó, gã lập tức đi về tung nắm đấm về phía Trần Thuận.
Năng lượng lập tức bùng nổ.
Hai người phía sau lưng gã cùng xông lên tấn công Trần Thuận chung với gã, còn người còn lại xông về phía Thiên Tuyết.
Dù gì Thiên Tuyết cũng là luyện khí sơ kỳ, bọn họ không thể lơ là được.
Nhưng rồi lúc gã mặt sẹo công kích Trần Thuận, hắn lại không nhúc nhích.
Không tránh cũng không né.
Vẻ mặt không hề thay đổi!
Không đúng! Có thay đổi!
Chỉ có điều không phải là kinh hoảng.
Không phải là sợ hãi!
Gã mặt sẹo lại nhìn thấy vẻ đùa bỡn trên gương mặt Trần Thuận.
Đúng thế, là đùa bỡn.
Đối mặt với công kích của bọn chúng, thế mà hắn lại tỏ vẻ như thế này.
Nếu chẳng phải là đồ ngốc thì chỉ có thể là một kẻ mạnh mà thôi.
Mạnh đến mức nhìn thấy nhìn thấy bọn họ như nhìn thấy trò đùa.
Nhưng có thể là vế sau?
Gã mặt sẹo lập tức biến sắc.
Cảm thấy hoảng sợ trong nháy mắt.
Gã bay vút ra xa.
Còn hai người bên cạnh gã.
Đầu lìa khỏi xác.
Đầu cắm xuống đất!