Chín đạo Hàn Mang kiếm lập tức bao trùm bốn phía.
Vây Trần Thuận vào bên trong.
Không cho Trần Thuận bất kỳ cơ hội trốn thoát.
Chín đạo Hàn Mang kiếm này, mỗi một đạo đều tản ra âm hàn chi khí nồng đậm, một khi nội thể bị Hàn Mang kiếm phá ra, âm hàn chi khí lập tức sẽ chui vào cơ thể, phá hủy lục phủ ngũ tạng trong cơ thể.
Đối diện với chín đạo Hàn Mang kiếm do Diệp Vô Trần đánh ra, Trần Thuận cũng hơi nhíu mày.
Từ bên trong cảm nhận được một tia uy hϊế͙p͙.
Diệp Vô Trần tuy ở trong mắt của Trần Thuận chẳng qua chỉ là một ngụy Thần Hải Cảnh.
Đã đột phá Thông Thần đỉnh phong, nhưng lại chưa có chính thức bước vào Thần Hải Cảnh.
Nhưng nếu luận cảnh giới, cuối cùng vẫn cao hơn Trần Thuận một bậc.
Có điều, sau khi cảm thấy uy hϊế͙p͙, Trần Thuận ngược lại càng thêm hưng phấn.
“Đến đúng lúc!”
Trần Thuận quát lên một tiếng, trong ngữ khí mang theo sự vui sướng.
Lúc này, Trần Thuận không những không có công kích, thậm chí ngay cả hỗn độn chi lực cũng thu về thể nội.
Hắn muốn mượn cơ hội này, rèn luyện nhục thân của mình.
Tôi luyện nhục thân của mình ở Thông Thần Cảnh đến trạng thái viên mãn.
Mà Diệp Vô Trần, thực lực vừa hay chính là đá mài dao vô cùng tốt.
Nói rồi, Trần Thuận trước tiếp tung quyền.
Mượn lực lượng nhục thân đối chọi với Hàn Mang Cửu Kiếm của Diệp Vô Trần!
Diệp Vô Trần vốn cho rằng Trần Thuận vẫn sẽ dùng loại lực lượng trước đó để đối kháng với Hàn Mang Cửu Kiếm của mình, có bài học trước đó, lần này, hắn ta không có lơ là.
Tuy nhiên, bây giờ nhìn thấy Trần Thuận lại trực tiếp dùng nhục thân đối chọi.
Thì sững người.
Sau đó, lại càng vui mừng.
Nhưng, đồng thời cũng có hơi tức cười.
Thật là ngu dốt!
Vậy mà dám lấy nhục thân đối chọi với Hàn Mang Cửu Kiếm của hắn ta.
Cho dù là cường giả chuyên tu luyện nhục thân, kém một cảnh giới, còn là dưới tình cảnh cách biệt cảnh giới giữa Thông Thần Cảnh và Thần Hải Cảnh cũng không dám làm như thế.
Thật sự chính là tìm chết!
“Nếu anh đã cầu chết như chết, vậy tôi thành toàn cho anh!”
Diệp Vô Trần quát lên một tiếng.
Khống chế Hàn Mang kiếm phân thành chín đạo, dần dần vây công xung quanh Trần Thuận.
Trần Thuận không hề sợ hãi.
Trực tiếp tung ra một quyền, mượn lực lượng của nhục thân, một quyền đánh bay tiểu kiếm đang công kích yếu hầu của hắn.
Nháy mắt, trên nắm đấm của Trần Thuận xuất hiện một vết trắng.
Suýt chút nữa đã khiến nắm đấm của hắn thủng một lỗ.
Nhưng cho dù là như thế, Trần Thuận vẫn cảm thấy trên nắm đấm truyền đến một trận lạnh lẽo.
Từng tia âm hàn chi khí cách làn da chui vào trong huyết nhục trên nắm đấm của hắn.
Đồng thời đánh bay tiểu kiếm công kích yết hầu của hắn, một tay khác của Trần Thuận cũng vung lên, đánh bay một tiểu kiếm đang công kích về trái tim của hắn!
Cứ như thế, hai tay của Trần Thuận không ngừng biến đổi giống như hư ảnh.
Hàn Mang Cửu Kiếm của Diệp Vô Trần không ngừng công kích Trần Thuận, nhưng từ đầu đến cuối, đều không có bất kỳ một kiếm nào phá được lớp phòng ngực trên hai tay của Trần Thuận cả.
Đều bị Trần Thuận cản lại.
Không những như thế, theo công kích phòng ngự không ngừng, mới đầu, âm hàn chi khí trên Hàn Mang Cửu Kiếm còn có thể cách làn da làm bị thương huyết nhục của Trần Thuận.
Nhưng về sau, Hàn Mang Cửu Kiếm của Diệp Vô Trần chỉ có thể lưu ở trên hai tay của Trần Thuận vài chấm trắng, cũng không có tổn hại đến huyết nhục của hắn.
Trần Thuận càng chiến chiến ý trong cơ thể càng dâng cao, thể phách của hắn cũng càng thêm cường đại.
Còn Diệp Vô Trần càng lúc càng kinh hãi!
“Sư đệ, anh ta đang lấy Hàn Mang kiếm của đệ luyện thể!”
Lúc này, người đàn ông mặc đồ đen là sư huynh cũng phát hiện mục đích của Trần Thuận, vội vàng truyền âm nói cho Diệp Vô Trần.
Sau khi Diệp Vô Trần nghe xong, trên mặt vụt qua một tia hung lệ.
Trước lời nhắc nhở của sư huynh Chư Vô Đạo, hắn ta đã phát hiện rồi.
“Đáng chết, đáng chết, đáng chết!”
Diệp Vô Trần cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Trên gương mặt đẹp trai xuất hiện sự vặn vẹo.
Sát ý đối với Trần Thuận càng sâu hơn!
“Sư huynh, huynh không được nhúng tay, đệ nhất định phải tự mình chém chết anh ta!”
Có thể nhận thấy khi Chư Vô Đạo chuẩn bị ra tay, Diệp Vô Trần đột nhiên quát.
Chư Vô Đạo thở dài một tiếng.
Chân nguyên đã vận chuyển trong thể nội dần dần bình ổn lại.
Tính cách của Diệp Vô Trần, hắn ta quá hiểu.
Nếu như hắn ta bây giờ ra tay, ngược lại có thể dẫn tới phản tác dụng.
Sau khi ngăn cản được Chư Vô Đạo, Diệp Vô Trần lại nhìn sang Trần Thuận.
“Chết!”
Trong miệng Diệp Vô Trần nhả ra một chữ, cho dù chỉ có một chữ cũng tản ra âm hàn chi ý nồng đậm.
Mang theo sát ý cuồn cuộn.
Theo chữ ‘chết’ trong miệng hắn ta nhả ra.
Hàn Mang Cửu Kiếm do Diệp Vô Trần khống chế đột nhiên bạo phát uy thế mạnh mẽ.
Chín thanh tiểu kiếm, vào lúc này, hàn mang ngưng tụ.
Sau đó cùng lúc nhằm về ngực của Trần Thuận.
Muốn đâm thủng Trần Thuận.
Lúc này, Trần Thuận cảm nhận được được tia uy hϊế͙p͙ mãnh liệt.
Hai tay đột nhiên vung tay.
Va chạm với chín thanh tiểu kiếm.
Trực tiếp đánh bay chín thanh hàn mang tiểu kiếm.
Nhưng cùng lúc này, trên hai tay của Trần Thuận cũng để lại mấy vết thương nhỏ.
Từ đó chảy ra ít máu tươi.
Âm hàn chi khó trên Hàn Mang kiếm lập tức theo vết thương không ngưng quán chú vào trong huyết nhục của hắn.
“Nhục thân, vẫn không đủ!”
Trần Thuận không khỏi thở dài một tiếng.
Sau đó, hỗn độn chi lực vận chuyển trên hai tay.
Đẩy toàn bộ âm hàn chi khí vừa chui vào huyết nhục ra ngoài.
Ánh mắt của Diệp Vô Trần u ám đến cực điểm.
Chín thanh tiểu kiếm bị đánh bay, nháy mắt hợp lại.
Lần nữa biến thành Hàn Mang kiếm!
Sau đó được Diệp Vô Trần khống chế trở về bên cạnh hắn ta.
Tuy nhiên vào lúc này, khóe miệng của Trần Thuận lại nhếch lên lộ ra nụ cười lạnh.
“Đến rồi thì đừng đi!”
Nói rồi, Trần Thuận bỗng đưa tay.
Trong nháy mắt, ở trong hư không xuất hiện một bàn tay hư ảo.
Cầm Long thủ lập tức tung ra.
Túm lấy Hàn Mang kiếm đã bay về phía Diệp Vô Trần!
“Anh dám!”
Diệp Vô Trần bỗng giật mình.
Trần Thuận vậy mà dám đánh chủ ý vào Hàn Mang kiếm của hắn ta?
Trần Thuận bật cười thành tiếng, ánh mắt nhìn hắn ta giống như nhìn kẻ ngốc.
Động tác trên tay lại không chậm.
Long thủ tung ra, nháy mắt cầm Hàn Mang kiếm trên tay!
Đột nhiên, Hàn Mang kiếm không ngừng cựa quậy.
Muốn giãy thoát khỏi thủ chưởng hư ảo đó.
Tuy nhiên, bất luật Hàn Mang kiếm có rung cỡ nào, từ đầu đến cuối cũng không giãy ra được.
“Thu!”
Trần Thuận cười lạnh một tiếng lần nữa.
Thủ chưởng đưa ra, bỗng thu lại.
Đạo thủ chưởng hư ảo đó mang theo Hàn Mang kiếm cấp tộc bay về phía Trần Thuận.
Diệp Vô Trần, vừa kinh ngạc vừa thất sắc.
Trần Thuận, đây là thần thông gì?
Vậy mà hoàn toàn khống chế được Hàn Mang kiếm của hắn ta.
Bất luận hắn gọi thế nào, Hàn Mang kiếm từ đầu đến cuối cũng không giãy thoát được!
Thân ảnh của Diệp Vô Trần khẽ động, biến thành một tia điện lao về phía Trần Thuận.
Tuy nhiên, tốc độ của Diệp Vô Trần nhanh, tốc độ của Trần Thuận càng nhanh!
Nháy mắt, Hàn Mang Kiếm liền xuất hiện ở trong tay của Trần Thuận.
Lúc cầm Hàn Mang kiếm, Trần Thuận cảm thấy một luồng âm hàn chi khí lạnh thấu xương tản ra trong lòng bàn tay của hắn.
Dường như muốn đông cứng huyết nhục ở tay phải cầm kiếm của hắn.
Trần Thuận không kinh ngạc mà ngược lại còn vui mừng!
Càng như thế, càng chứng tỏ sự bất phàm của Hàn Mang kiếm!
Về sau, sau khi đem Hàn Mang kiếm duy hợp với Kiếm Luyện Ngục, Kiếm Luyện Ngục không những phẩm giai tăng lên, cũng có thể xuất hiện thêm vài công năng.
Lúc này, trong lòng Trần Thuận đã có cách làm sao đem Hàn Mang kiếm duy hợp vào trong Kiếm Luyện Ngục, tạo ra một loại kiếm mới.
“Trả cho tôi!”
Trong nháy mắt, Diệp Vô Trần cũng xuất hiện ở trước người Trần Thuận.
Tay trái đánh ra một chưởng vào đầu của Trần Thuận.
Tay phải, túm lấy tay phải đang cầm kiếm của Trần Thuận, muốn đoạt Hàn Mang kiếm trong tay.
“Cút!”
Sắc mặt Trần Thuận rét lạnh, đột nhiên quát lên.
Một đạo sóng âm từ trong miệng của Trần Thuận bạo phát mà ra.
Đánh thẳng về phía Diệp Vô Trần.
Sắc mặt Diệp Vô Trần lập tức đại biến.
Nếu như sóng âm bình thường, hắn ta căn bản không sợ, khó thể làm tổn thương đến hắn ta.
Tuy nhiên, đạo sóng âm từ trong miệng Trần Thuận nhả ra, vậy mà đan xe thần niệm cường đại.
Mà sự cường đại của thần niệm này khiến hắn ta cảm nhận được một tia uy hϊế͙p͙, không thể chống đỡ!
Diệp Vô Trần nhanh chóng lật người, tránh công kích của sóng âm.
Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo mặt mày Diệp Vô Trần lại vui sướng.
Chỉ thấy Trần Thuận tây nhấc Hàn Mang kiếm trực tiếp đâm một kiếm về phía hắn ta.
“Đồ đần!”
Diệp Vô Trần mắng thầm một tiếng.
Hàn Mang kiếm là của hắn ta, có thần niệm ấn ký của hắn ta, trừ phí Trần Thuận có thể xóa bỏ thần niệm ấn ký trong Hàn Mang kiếm khiến nó trở thành vật vô chủ, nếu không, Trần Thuận căn bản khó có thể thật sự khống chế được Hàm Mang kiếm.
Mà bây giờ, người này lại dám trực tiếp dùng Hàm Mang kiếm công kích hắn ta.
Đây vừa hay tạo cơ hội cho hắn ta.
Có thể để hắn ta đoạt lại Hàn Mang kiếm!
Diệp Vô Trần lập tức không tránh né nữa, ngược lại nghênh đón Trần Thuận.
Người này bất quá chỉ là Thần Cảnh đỉnh phong mà thôi, đánh với hắn, không những không thể chiếm được thế thượng phong, ngay cả pháp bảo trân quý nhất của mình cũng bị đối phương đoạt mất, điều này chính là sự nỗi nhục vô cùng lo lớn.
Diệp Vô Trần đã quyết định, sau khi đoạt lại được Hàn Mang kiếm về tay thì tốc chiến tốc thắng, liên hợp với sư huynh giết chết người này.
Không những như thế, ngay cả những người có mặt tại đây cũng phải giết chết!
Khiến tất cả mọi chuyện của ngày hôm nay đều trở thành bí mật!
Đương nhiên, cô gái Thiên Tuyết đó, nếu như thức thời, có thể để cô ta phục vụ mình vài ngày, để cho sống thêm vài ngày.
Có điều, Diệp Vô Trần trước đó còn nghĩ, nếu như Thiên Tuyết có thể phục vụ hắn thật tốt, khiến hắn hài lòng, cuối cùng có thể ban cho cô ta một cơ duyên, nhưng bây giờ, sau khi chơi xong cũng phải giết!”
Diệp Vô Trần nghĩ như thế.
Đám người Hạ Hầu Vân lúc này tự nhiên cảm thấy cả người rét lạnh!
Ẩn ẩn cảm nhận được một cỗ sát ý!
Nhưng lại không biết loại cảm giác này đến từ đâu.
Chỉ có thể càng thêm cẩn thận, đưa ánh mắt về phía Diệp Vô Trần lần nữa.
Nếu như có nguy hiểm, khả năng lớn nhất đến từ hai người này.
…
…
Hàn Mang kiếm chính là pháp bảo bản mệnh của Diệp Vô Trần.
Âm hàn chi khí của Hàn Mang kiếm không những sẽ không làm hại đến hắn ta, còn đối với hắn ta có sự trợ giúp.
Diệp Vô Trần đối diện với một kiếm hướng tới của Trần Thuận không lùi mà tiến.
Nghĩ đến nhân cơ hội này, đoạt lại Hàn Mang Kiếm!
Tuy nhiên, khoảnh khắc sắp chạm vào, Diệp Vô Trần sớm đã chuẩn bị xong rồi, cho dù Hàn Mang kiếm ở trong tay của Trần Thuận, hắn ta cũng có thể dẫn dắt khí cơ của Hàn Mang kiếm, không những không làm bị thương được bản thân, ngược lại có thể gây ra thương tích cho Trần Thuận.
Trên gương mặt đẹp trai của hắn ta không nhịn được mà xuất hiện một tia vui mừng.
“Cẩn thận!”
Lúc này, Diệp Vô Trần đột nhiên nghe thấy một tiếng truyền âm của sư huynh Cư Vô Đạo.
Hửm?
Diệp Vô Trần hơi ngây người.
Tuy nhiên, giây tiếp theo, tia vui mừng trên gương mặt của hắn ta lập tức động cứng.
Sau đó, đột nhiên ngộ ra!
Chỉ thấy, Trần Thuận tay cầm Hàn Mang kiếm, khi sắp đâm vào cơ thể của hắn ta thì Hàn Mang kiếm lại đột nhiên biến mất.
Khoảnh khắc đó, trong tay của Trần Thuận biến thành một thanh trường kiếm đen như mặc.
Nhìn trông, trừ đen ra không có gì đặc biệt cả.
Nhưng, Diệp Vô Trần lại từ trong đó cảm nhận được một cỗ uy hϊế͙p͙ tử vong.
Đây chính là Kiếm Luyện Ngục.
Cũng là vì khi đối mặt với Hàn Mang kiếm, hắn ta căn bản không có tăng thêm phòng ngự quá nhiều, mà hoàn toàn chuẩn bị dẫn dắt khí cơ của Hàn Mang kiếm, đồng thời đoạt lại Hàn Mang kiếm, khiến thân kiếm bạo phát, âm hàn chi khí tinh túy nhất làm bị thương Trần Thuận!
Một mũi tên trúng hai con nhạn!
Tuy nhiên, sự thay đổi đột ngột này.
Khiến tất cả những gì hắn ta chuẩn bị trong nháy mắt trở thành con số 0.
Diệp Vô Trần lúc này giật mình tỉnh ra, đột nhiên trở nên thất sắc!
Chân nguyên trong cơ thể lập tức trở nên cuồng bạo.
Thân ảnh đồng thời điên cuồng lùi lại, chân nguyên cũng sắp bạo phát, ngăn cản một kiếm này của Trần Thuận!
Tuy nhiên, biết cũng đã muộn rồi!
Một kiếm này của Trần Thuận đã đâm vào lồng ngực của hắn!
Nháy mắt, hỗn độn chi lực theo theo thân kiếm, bạo phát đâm về phía Diệp Vô Trần.
Rầm!
Một tiếng trầm thấp vang lên, lập tức truyền đến.
Lồng ngực của Diệp Vô Trần trực tiếp nổ tung.
Xuất hiện một lỗ máu!
Mà Diệp Vô Trần cả người cũng bay ngoài!