Ma Đế Truyền Kỳ

Chương 207: LẠI LẦN NỮA

“Tìm chết!”
Sát ý trong mắt Diệp Vô Trần gần như ngưng thành thực chất.
Thấy Trần Thuận, một Thông Thần Cảnh đỉnh phong còn chưa độ kiếp, vậy mà dám chủ động ra tay với mình, Diệp Vô Trần bỗng chốc giống như cảm thấy mình bị sỉ nhục.


Đối diện với đạo chưởng mang thông thiên đó, khóe miệng của Diệp Vô Trần lộ ra sự khinh thường.
Nhìn sang Trần Thuận, cũng giống như đang nhìn một người chết.
Sau đó, trong lòng bàn tay của hắn ta chân nguyên vô số điên cuồng dao động.


Trong chân nguyên mang theo một cỗ âm hàn chi khí bức người, trực tiếp khiến độ ấm của trong không khí nhanh chóng hạ thấp.
Giống như đến vùng Bắc Cực giá rét.
“Băng phong!”
Diệp Vô Trần quát lên.
Chân nguyên trong lòng bàn tay đột nhiên bạo phát, va chạm với đạo chưởng mang thông thiên của Trần Thuận.


Khoảnh khắc đó, đạp chưởng mang đan xen vô số hỗn độn chi lực đó của Trần Thuận hơi khựng lại.
Giống như bị băng đông lại rồi.
Sự khinh thường trên khóe miệng của Diệp Vô Trần càng sâu.
Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, sắc mặt của hắn ta lại thay đổi.


Chỉ thấy, đạo chưởng mang đó của Trần Thuận sau khi hơi khựng lại, đột nhiên bạo phát lần nữa.
Đánh thẳng về phía hắn ta.
“Đáng chết, sao lại như thế?”
Người này chẳng qua chỉ là Thông Thần Cảnh mà thôi, sao lại vượt khỏi dự tính của hắn ta chứ.


Diệp Vô Trần lúc này không dám lơ là nữa.
Hai tay liên tiếp đánh ra.
Vô số chân nguyên mang theo âm hàn chi khí, lần nữa phóng ra cứng đối cứng với chưởng mang đó của Trần Thuận.
Bùm!
Sóng xung kích cuồng bạo, trong khoảnh khắc đó giữa hai người đều bạo phát.


Diệp Vô Trần mặc dù thân hình còn chưa có thay đổi.
Nhưng mặt đất thủy tinh dưới chân trong khoảnh khắc đó, tràn ra những vết rạn nứt.
Còn Trần Thuận, năng lượng sóng xung kích đó đột nhiên bạo phát cũng khiến dưới chân của hắn xuất hiện nhiều vết nứt.
Một kích này, hai người ngang tay!


Trên mặt Trần Thuận lộ ra sự thích thú!
Chiến ý trên người càng thêm cuồn cuộn.
Có một đối thủ giỏi, rất khó gặp.
Thực lực của Diệp Vô Trần này siêu việt tất cả những người Trần Thuận đã gặp phải, điều này khiến hắn vô cùng vui mừng.


Mà nhìn lại Diệp Vô Trần mặt mày lập tức sa sầm.
Trên gương mặt đẹp trai vào lúc này tràn ngập sự rét lạnh!
Một kích vừa rồi nhìn thì ngang cơ, nhưng trên thực tế, Trần Thuận chỉ đánh ra một chưởng, mà hắn ta lại một chiêu nối tiếp một chiêu.
Thật sự muốn tính, thật ra, vẫn là hắn ta thua rồi!


“Sư đệ, đừng lơ là, tên này thực lực không yếu! Mau chóng giải quyết anh ta, chúng ta đi lấy nhục thân của Tuyết Thần. Ta hoài nghi, lúc này, khả năng không chỉ có hai người chúng ta được sư môn sắp xếp lén đến trái đất. Có lẽ, tông môn khác cũng có người đến. Người này có lẽ là thiên tài ẩn dật của môn phái khác cũng không biết chừng. Để không lộ thân phận của chúng ta, giết anh ta!”


Người đàn ông mặc đồ đen thấy Diệp Vô Trần vừa rồi rơi vào thế hạ phong thì vội vàng truyền âm nói.
Sợ sư đệ này của hắn ta lại kéo dài thời gian.
Diệp Vô Trần nghe thế thì gật đầu.


Sau đó, nhìn sang Trần Thuận: “Tiểu tử, thực lực của anh quả thật không yếu, nếu là trước đây anh đắc tội tôi, tôi nhất định sẽ từ từ hành hạ anh một phen, có điều hôm nay… coi như anh gặp may, tránh phải chịu dày vò.”


“Hôm nay khiến anh mở rộng tầm mắt, cái gì gọi là sự cách biệt giữa Thông Thần Cảnh và Thần Hải Cảnh! Để anh mở mang một chút, cái gì gọi là lực lượng của Thần Hải Cảnh!”
Diệp Vô Trần đột nhiên hét lên.
Sau đó, đưa tay vỗ vào thắt lưng.


Trên thắt lưng của hắn ta đột nhiên bay ra một thanh kiếm nhỏ.
Kiếm này vừa xuất hiện lập tức khiến nhiệt độ trong không khí lại hạ xuống nữa.
Nhiệt độ trong cả Cung Tuyết Thần gần như đều về 0 độ.
May mà mọi người ở đây, trừ Thiên Tuyết ra đều có tu vi Thần Cảnh, ngược lại không sợ lạnh.


Còn Thiên Tuyết giờ cũng có thực lực của Cảm Ứng Cảnh, mặc dù sẽ cảm thấy một tia lạnh lẽo nhưng cũng không đáng ngại! Thanh kiếm này vừa xuất hiện lập tức bắt đầu múa động không ngừng quanh Diệp Vô Trần.
Âm hàn chi khí trong ngừng tản ra.
Không ngừng bổ trợ cho Diệp Vô Trần.


Kiếm này vừa xuất hiện, khí thế trên người Diệp Vô Trần cũng càng trở nên mạnh mẽ.


“Kiếm này tên là Hàn Mang, tài liệu được luyện chế chính từ thiên thạch ở thiên ngoại và hàn thiết cực bắc mà thành, tu sĩ Thông Thần Cảnh chết dưới Hàn Mang đã vượt quá hai bàn tay, nhưng Hàn Mang lại chưa từng hút máu của Thông Thần Cảnh đỉnh phong, hôm nay lấy anh đút cho Hàn Mang kiếm của tôi!”


Âm hàn chi khí trên người Diệp Vô Trần càng nồng đậm, trên mặt cũng xuất hiện thần sắc yêu dị.
“Kiếm của anh, tôi muốn rồi!”
Trần Thuận sau khi nhìn thấy Hàn Mang, ánh sáng trong mắt lóe lên.


Nếu như đem Hàn Mang kiếm này dung hợp với Kiếm Luyện Ngục, Trần Thuận tin chắc, phẩm gia của Kiếm Luyện Ngục sẽ tăng lên một bậc.
Nói rồi, Trần Thuận lần nữa ra tay trước.
Chỉ thấy một bước của hắn nhấc lên, lúc này, trong Cung Tuyết Thần, linh khí hoàn toàn trở nên sôi sục.


Không ngừng ngưng tụ trên hai tay của Trần Thuận.
Sau đó, do Hỗn Độn Châu lập tức chuyển hóa thành hỗn độn chi lực.
Diệp Vô Trần nghe thế, dường như nghe thấy câu chuyện buồn cười nhất trên đời: “Dựa vào anh?”
“Hàn Mang, giết!”


Vừa dứt lời, Hàn Mang kiếm không chuyển động quanh Diệp Vô Trần nữa, đột nhiên xuất hiện ở trong tay của hắn ta.
Sau đó, Diệp Vô Trần nhấc kiếm, lập tức chém một kiếm về phía Trần Thuận.
Trong nháy mắt, một đạo kiếm mang mang theo âm hàn chi khí nồng đậm đột nhiên chém thẳng về phía Trần Thuận.


Kiếm mang chưa đến thì không khí trước người Trần Thuận dường như đã bị đông cứng lại.
Hạ Hầu Vân có thực lực Thần Cảnh đỉnh phong, đối mặt với một kiếm này, cả người kinh hãi đến cực điểm.
Uy thế này, lực lượng này, căn bản không phải Thần Cảnh đỉnh phong có thể địch lại.


Chỉ một kiếm này, ông ta có lẽ có thể tiếp được, nhưng tuyệt đối sẽ trọng thương.
Còn Trần Thuận lại không hề sợ hãi.
Tiếp tục bước về phía trước.
Hỗn độn chi lực trên hai tay nồng đậm đến cực điểm.
“Phá!”
Trong miệng Trần Thuận nhả ra một chữ.


Sau đó, hai quyền trước sau đánh ra.
Lần lượt va chạm với đạo âm hàn kiếm mang mà Diệp Vô Trần chém ra.
“Lại dám lấy nhục thân tiếp Hàn Mang kiếm của tôi, thật sự là tìm chết mà!”
Diệp Vô Trần nhìn sang Trần Thuận, giống như đang nhìn một người chết.
Đoàng!


Không trung đột nhiên xảy ra một tiếng nổ kinh thiên lần nữa.
Dư ba năng lượng lại cuộn lại, bạo phát mà ra.
Trực tiếp khiến đám người Hạ Hầu Vân đều không thừa nhận được mà không ngừng lùi lại phía sau.
Tuy nhiên, Trần Thuận ở trung tâm năng lượng bạo nổ, thân hình lại không có lùi lại.


Không nhưng như thế, một đạo âm hàn kiếm mang do Diệp Vô Trần chém ra bị hai chưởng liên tiếp của Trần Thuận đánh tan.
Sao có thể chứ?
Diệp Vô Trần nhìn thấy một màn này, đồng tử giãn ra.


Nếu nói trước đó, hắn ta còn chưa có nghiêm túc đối diện, nhưng một kiếm này, hắn ta đã bắt đầu nghiêm túc đối mặt rồi.
Một kiếm này cho dù không thể chém chết Thần Cảnh đỉnh phong.
Nhưng ít nhất có thể khiến Thần Cảnh đỉnh phong bị trọng thương.


Tuy nhiên, Trần Thuận vậy mà không có bị thương!
“Ha ha, lại nào!”
Trần Thuận cười to một trận.
Sau khi đánh tan đạo kiếm mang này, thân hình lại động.
Hóa thành một luồng điện, lao thẳng về phía Diệp Vô Trần.
“Đáng chết!”
Diệp Vô Trần giống như chịu sỉ nhục vô cùng lớn.


Hàn Mang kiếm trong tay, một kiếm này, hàn mang ngưng tụ, không ngừng chém ra.
Còn Trần Thuận đã tiến sát.
Không tránh không né.
Hai tay không ngừng xen lẫn hỗn độn chi lực, không ngừng va chạm với Hàn Mang kiếm trong tay Diệp Vô Trần.
Mỗi lần giao thủ, trong không trung đều phát ra âm thanh run rẩy.


“Vậy mà có thể lấy sức mạnh nhục thân chống lại Hàn Mang kiếm, người này rốt cuộc là ai?”
Người đàn ông mặc đồ đen đứng ở một bên nhìn Trần Thuận và Diệp Vô Trần giao thủ, trong mắt vụt qua một tia ngưng trọng.


“Không đúng, cũng không đơn thuần là sức mạnh nhục thân, mà có liên quan đến lực lượng của hắn, hắn đây là có lực lượng gì? Vậy mà có thể chống lại sự ăn mòn của âm hàn chi khí, hơn nữa, nhìn kỹ còn áp chế âm hàn chi khí!”


Người đàn ông mặc đồ đen càng nhìn càng suy nghĩ, trong lòng càng kinh hãi.
Hàn Mang kiếm của sư đệ Diệp Vô Trần chính là pháp bảo trung phẩm thượng giai.


“Tiểu tử, anh thành công chọc giận tôi rồi!”


Diệp Vô Trần nhìn thấy Trần Thuận vậy mà dùng nhục thân chống lại Hàn Mang kiếm của hắn ta mà không rơi vào thế hạ phong.
Điều này đối với hắn ta mà nói, thật sự chính là một sỉ nhục vô cùng to lớn.
Vừa dứt lời, Diệp Vô Trần đột nhiên thu kiếm, thân hình lập tức lui ra.
“Hàn Mang Cửu Kiếm!”


Trong nháy mắt, sau khi lui lại mười mấy mét, Diệp Vô Trần lần nữa quát lên.
Hàn Mang kiếm trong tay đột nhiên bay ra.
Sau một trận rung trấn, một phân thành chín, hóa thành chín thanh kiếm nhỏ.
Hai tay Diệp Vô Trần chuyển động, chỉ thấy chín thanh Hàn Mang kiếm nhỏ giống như cơn mưa hoa lê đột nhiên lao về phía Trần Thuận.