Ma Đế Truyền Kỳ

Chương 162: THẬT MẠNH

Điều kiện ông ta đưa ra cho Trần Thuận liên tục cao lên.
Phải biết rằng trong Dược Các không hề có chức vị Phó Các chủ.
Là ông ta ngoại lệ lập ra vì Trần Thuận.
Nếu Trần Thuận thật sự có năng lực, vị trí Phó Các chủ này cũng sẽ không thấp hơn vị trí Đại trưởng lão.


Khác với điều kiện lúc trước là để Trần Thuận làm trưởng lão thực quyền, sau đó đợi Đại trưởng lão thoái vị rồi sẽ để hắn lên chức.
Điều kiện thế này không thể nói là thấp.


Nhìn khắp Viêm Hạ này, Hạ Hầu Vân tự tin rằng không ai có thể đưa ra cho Trần Thuận điều kiện tốt hơn nữa.
Trừ khi là gia tộc ẩn danh khác thoái vị nhường chức chủ nhà cho Trần Thuận.
Hoặc là Các chủ của Thiên Cơ các thoái vị cho hắn.
Thế còn tạm được.
Nhưng chuyện này có khả năng sao?


Hạ Hầu Vân dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết tuyệt đối không có khả năng này.
Nhưng lần này, Hạ Hầu Vân thật sự tính sai rồi.
Nếu Trần Thuận chịu, Vương Mị Vũ của nhà họ Vương chắc chắn sẽ không chút do dự đưa vị trí chủ nhà cho Trần Thuận.
Chỉ là hắn không có hứng thú mà thôi.


Thấy Trần Thuận lại từ chối, Hạ Hầu Vân trực tiếp sa sầm mặt.
Trần Thuận nói rõ từ chối giao công pháp mình tu luyện cho ông ta.
“Ngay cả việc cậu giết người của Dược Các tôi cũng không hề truy cứu, nhưng nếu cậu đã năm lần bảy lượt không biết điều, vậy đừng trách tôi giết chết thiên tài!”


Hạ Hầu Vân lạnh lùng nói.
Trong ánh mắt nhìn về phía Trần Thuận mang theo sát khí chưa từng có.
Làm Thần cảnh đỉnh phong, mấy chiêu khi nãy không xử lý được Trần Thuận khiến ông ta rất nhục nhã.


Nếu Trần Thuận không muốn giao công pháp tu luyện ra, vậy đợi sau khi xử lý được Trần Thuận, Hạ Hầu Vân quyết định sẽ sử dụng Soát Hồn Thuật.
Dù tiến hành soát hồn một cao thủ Thần cảnh có thực lực kinh khủng không thua gì ông ta rất dễ bị phản phệ, nhưng ông ta cũng không tiếc.


Sau khi nói xong, Hạ Hầu Vân trực tiếp bước ra một bước đi nhanh về phía Trần Thuận.
Sau đó đánh ra một quyền, đất trời chấn động phát ra tiếng nổ ầm vang, trên không trung lập tức xuất hiện cầu vồng có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Đột nhiên đánh về phía Trần Thuận.
“Muốn giết tôi?”


“Chỉ dựa vào ông sao?”
Trần Thuận hừ lạnh một tiếng.
Trừ khi Trần Thuận muốn biết được chiêu của đối phương, vì không chặn kẻ thù lại mới đứng im tại chỗ, mặc cho kẻ thù sử dụng thủ đoạn của bản thân, đợi sử dụng xong, Trần Thuận mới tiếp chiêu.


Chứ nếu không phải, bị động để bị đánh cũng không phải phong cách của hắn.
Lúc này Trần Thuận cũng di chuyển, đánh ra một quyền.
“Nhị trưởng lão, ông cảm thấy ai sẽ thẳng?”
Lúc này, Từ Yên quay sang hỏi nhị trưởng lão bên cạnh.


Nhị trưởng lão cảm nhận được trên trời cao có năng lượng kinh khủng đang dao động, khiến ông ta vô cùng hoảng sợ.
Cho dù là ai thắng.


Lão biết, Thần cảnh hậu kỳ còn chưa lên Thần cảnh đỉnh phong như mình gần như có thể hoành hành ở Viêm Hạ, thậm chí vì lão là nhị trưởng lão của Dược Các nên các Thần cảnh đỉnh phong khác cũng phải nể lão ba phần, nhưng nếu bây giờ lão đứng trong chiến trường.


Chắc chắn sẽ mất mạng trong nháy mắt.
Dù là Các chủ hay là Trần Thuận, lão đều không đấu lại.
Lần đầu tiên nhị trưởng lão cảm nhận được tâm trạng Thần cảnh hậu kỳ chẳng khác gì một con chó.


Nhưng lão vẫn nói: “Các chủ là cao thủ Thần cảnh đỉnh phong, đương nhiên là Các chủ rồi!”
Mặc dù sợ hãi trước sức mạnh của Trần Thuận, nhưng nhị trưởng lão cũng không hề nghi ngờ Các chủ.


Tử Yên nghe xong cũng rất muốn tán thành quan điểm của nhị trưởng lão, cô ta cũng hiểu rất rõ sức mạnh của Các chủ, nhưng không biết vì sao trong lòng Tử Yên lại luôn cảm thấy hơi lo lắng.


Nghĩ đến mình và Trần Thuận còn ký kế ước thần hồn, Từ Yên càng quan tâm thắng thua của trận chiến này và số phận của Trần Thuận hơn.
Từ Yên lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Trong ánh mắt chờ mong của bọn họ, Trần Thuận và Hạ Hầu Vân đều ra một quyền, hai quyền chạm vào nhau.


Đây là lần giao thủ chính thức đầu tiên từ khi hai người đánh nhau.
“Ầm ầm!”
Vào lúc nắm đấm của bọn họ chạm vào nhau, trên trời cao lại phát ra tiếng nổ dữ dội.
Sức mạnh đụng vào nhau khiến không gian trở nên run rẩy.


Sức mạnh cường hãn lấy vị trí nắm đấm giao nhau của hai người làm trung tâm khuếch tán ra bốn phương tám hướng.


Một đòn của Thần cảnh đỉnh phong vô cùng kinh khủng, tuy bọn họ đã đứng ở chỗ cao trên trăm mét, nhưng lúc sức mạnh khuếch tán đến mặt đất vẫn khiến mấy cây đại thụ chọc trời ở bốn phía chấn động đến run lên, cành khô đứt gãy, thậm chí có cây còn bị nhổ cả rễ, lực xung kích tràn ngập khắp nơi.


Trận pháp bảo vệ của Dược Các cũng bị chấn động đến sáng lên, chặn tất cả dư âm của sức mạnh ở bên ngoài Dược Các.
Nếu không dù chỉ là dư âm.
Dư âm của cao thủ tuyệt thế Thần cảnh đỉnh phong khi đánh nhau cũng có thể khiến rất nhiều toà nhà trong Dược Các sụp đổ.


“Thật mạnh!”
Nhị trưởng lão vô cùng hoảng sợ.
Trần Thuận và Hạ Hầu Vân trên trời cao vẫn không hề dừng lại.
Hai người vừa chạm vào đã tách ra.
Đều tự lùi ra xa mười mấy mét.
Trần Thuận cũng tỏ vẻ ngạc nhiên.


Từ sau khi hắn sống lại ở trái đất, trong tất cả đối thủ từng gặp, người đàn ông trung niên trước mặt này là mạnh nhất.
Khi đọ sức với Trần Thuận vậy mà lại ngang sức ngang tài.
Khác với vẻ bất ngờ của Trần Thuận, sắc mặt Hạ Hầu Vân vừa nặng nề vừa kiêng dè.
“Lần nữa!”


Trần Thuận và Hạ Hầu Vân gần như kêu lên cùng một lúc.
Sau đó hai người lại di chuyển.
Giây tiếp theo, Trần Thuận và Hạ Hầu Vân lại va chạm với nhau.
Hai người cực kỳ ăn ý so đấu sức mạnh trong cơ thể.
Trần Thuận không hề sử dụng pháp thuật thần thông của mình, Hạ Hầu Vân cũng thế.


Hai người chỉ đang so sức mạnh trong người mình thôi.
Từng quyền đến thịt.
Mỗi lần so đấu, hư không đều như sắp bị bọn họ đánh vỡ.
Người dưới đất chỉ thấy hai bóng đen trong không trung di chuyển cực kỳ nhanh, giống hệt như tia chớp.
Thay đổi không ngừng.
Va chạm không ngừng.


Nhưng trên cơ bản đều là đụng một cái rồi tách ra ngày.
“Quá đã!”
Sau khi so mười mấy chiêu, Trần Thuận cười lớn một tiếng.
Từ lúc sống lại, đây là trận chiến đã nhất của hắn.
Hạ Hầu Vân rất mạnh, là người mạnh nhất hắn từng gặp trên trái đất.


Có thể khiến Trần Thuận không chút kiêng dè phát huy sức mạnh trong người mình.
Có một đối thủ như vậy khiến Trần Thuận rất vui.
Hắn trực tiếp mượn tay Hạ Hầu Vân rèn luyện thân thể Thần cảnh của mình trong lúc đánh đấm.
Hiệu quả cực kỳ kinh khủng.


Khiến thân thể Thần cảnh của Trần Thuận dần hoàn hoàn mỹ hơn.
Trần Thuận càng đánh càng thấy đã.
Còn Hạ Hầu Vân thì càng đánh càng thấy không đúng lắm.
Hai người đấu với nhau, thể lực của ông ta dần tiêu hao, chân nguyên cũng thế.


Nhưng Trần Thuận chẳng những không hề yếu đi, ngược lại như càng mạnh hơn.
Chân nguyên giống như cuồn cuộn không ngừng vậy.
Hạ Hầu Vân chỉ cảm thấy trạng thái của mình đang giảm xuống, tuy không rõ ràng nhưng thật sự đang ở trong trạng thái yếu dần.
Còn Trần Thuận thì đang trong trạng thái tăng lên.


Phát hiện này khiến Hạ Hầu Vân không thể không sợ hãi.
Trần Thuận lại có thể giỏi đến mức này?
Càng đánh càng mạnh?
Nghĩ đến đây.
Lúc so đấu với Trần Thuận lần nữa, Hạ Hầu Vân bùng nổ hết sức lực.


Tay phải nắm chặt thành quyền, tay trái biến thành móng vuốt tấn công Trần Thuận cùng một lúc.
Trần Thuận ngăn lại nắm đấm bên phải của ông ta, cũng muốn thử xem thân thể Thần cảnh bây giờ có thể đỡ được một đòn của cao thủ Thần cảnh đỉnh cao không.


Vì thế hắn không chặn lại vuốt trái của Hạ Hầu Vân.
Hạ Hầu Vân dễ dàng đột phá phòng ngự của Trần Thuận.
Khiến ông ta giật mình.
Chắc chắn có bẫy.
Nhưng lúc ông ta muốn lùi về, sợ Trần Thuận có bẫy, bị hắn hãm hại.
Hạ Hầu Vân đột nhiên cắn răng đổi ý.


Năm ngón tay xẹt ngang qua ngực Trần Thuận.
Trần Thuận lập tức cảm thấy trước ngực có cảm giác đau đớn nóng rát.
Nhưng cái cào này của Hạ Hầu Vân cũng chỉ để lại năm dấu vuốt coi như rõ ràng trên ngực hắn mà thôi.
Cũng không xé rách thân thể, đột phá phòng ngự của hắn.


Tuy ngực có cảm giác đau đớn, nhưng Trần Thuận rất vui.
Thần cảnh đỉnh phong cũng chỉ có thể tạo thành thương tổn nhất định cho hắn mà thôi.