Ma Đế Truyền Kỳ

Chương 161: KHÔNG CHÚT TỔN THƯƠNG

“Long Mạch Chi Lực sao.”
Mắt Trần Thuận hơi loé lên.
Khí thế màu vàng đất dài mấy trăm mét kia càng trở nên cô đọng hơn dưới thao tác của Hạ Hầu Vân.
Trong không trung điên cuồng đảo lộn.
Trực tiếp cuộn lên từng trận khí khiến trên bầu trời cao trăm mét có tiếng gió, cuồng phong gào thét.


“Oắt con, không phải cậu ngông cuồng lắm ư? Đối mặt với Đại Địa Chi Lực, Long Mạch Chi Khí, tôi xem cậu còn có thể tiếp tục gây ra sóng gió gì không!”
Hạ Hầu Vân quát to, vui mừng nói ra.
Sức mạnh có thể điều khiển thiên nhiên thế này, cảm giác mạnh mẽ thế này khiến ông ta rất hưng phấn.


Dứt lời, Hạ Hầu Vân vung hai tay về phía Trần Thuận.
Long Mạch màu vàng đất quay cuồng trong không trung rít gào xông về phía Trần Thuận.
Mỗi khi đến gần một chút, khí thế càng sâu hơn một phần.
Trần Thuận hờ hững đứng trong không trung, bình tĩnh nhìn Long Mạch Chi Khí này.


Hạ Hầu Vân mượn sức mạnh của Long Mạch, khí thế này thật sự còn mạnh hơn hai loại thiên phú cao cường là Lôi Long biến của Lôi Long và Giao Long rời bến của Giao Long mà hắn từng gặp rất nhiều.
Trần Thuận cũng không xem thường.
“Vậy mở to mắt của ông nhìn cho kỹ nhé!”
Trần Thuận quát lạnh một tiếng.


Lần này hắn cũng không sơ ý, kiếm Luyện Ngục xuất hiện trong tay hắn.
Trần Thuận tay phải cầm kiếm đối mặt với Long Mạch Chi Lực sắp cắn nuốt mình kia, hờ hững chém ra một kiếm.
Kiếm quang dài mấy trượng lập tức cắt đứt vùng trời, chém thẳng về phía Long Mạch Chi Khí.


Trong kiếm quang ẩn chứa kiếm ý không ngừng thay đổi.
Kiếm ý dựa trên Hỗn Độn Chi Lực mà Trần Thuận chém ra.
Khí thế vô cùng dũng mãnh.
“Răng rắc!”
Trong hư không lập tức có tiếng nổ vang lên.
Cuối cùng kiếm quang màu xám cũng đụng phải Long Mạch màu vàng đất.


Nhưng khiến mọi người bất ngờ là Long Mạch cứ thế bị một kiếm của Trần Thuận chém thành hai đoạn.
Nhị trưởng lão đang xem chiến bên dưới trợn tròn mắt, Trần Thuận kinh khủng đến thế sao.


Nhưng khác với nhị trưởng lão đang xem chiến, Hạ Hầu Vân trong sân chỉ hơi biến sắc một chút mà thôi, giống như tất cả đều ở trong dự đoán vậy.
Hạ Hầu Vân không hề dừng lại, hai tay vung lên.
Long Mạch bị Trần Thuận chém thành hai đoạn trực tiếp từ một thành hai.


Dưới hành động của Hạ Hầu Vân, Long Mạch như biến thành hai con cự long thật sự vậy.
Rõ ràng là sức mạnh biến thành từ Long Mạch, nhưng trong hư không lại như có tiếng rồng ngâm vang lên.
“Xông lên lần nữa!”


Hạ Hầu Vân quát to một tiếng, sau đó hai con Long Mạch trực tiếp tấn công Trần Thuận từ hai bên trái phải.
Hư không chỗ Long Mạch đi qua liên tục vang lên tiếng nổ ran.
Không thể chịu nổi sức mạnh kinh khủng này nên trực tiếp nổ tung.


Người đang xem chiến bên dưới ngoài nhị trưởng lão là cao thủ Thần cảnh ra, ai cũng cảm thấy việc hít thở trở nên khó khăn, giống như không trung tràn ngập áp lực của người trên cao, khiến mọi người đều phải cúi đầu.
“Đây là long uy sao?” Trong mắt Từ Yên hiện lên ánh sáng kỳ lạ.


Mặc dù mọi người chưa từng gặp được thần long thật sự trên trái đất, nhưng chỉ đối mặt với Long Mạch Chi Khí của Các chủ, những người này đều sẽ có cảm giác rất áp lực.
Kể cả cao thủ nửa bước Thần cảnh như Tử Yên cũng cảm nhận được áp lực mãnh liệt.


Phải biết rằng đây chỉ là Long Mạch Chi Khí mà thôi.
Nếu trên đời này thật sự tồn tại…
Từ Yên thật không dám nghĩ tiếp nữa.
Từ Yên không dám nghĩ tiếp, nhưng lúc này trong đầu Trần Thuận lại xuất hiện hình bóng của rồng thật.
Long tộc.
Mặc dù trong vũ trụ, đó chỉ là một truyền thuyết.


Nhưng Trần Thuận biết rồng thật sự tồn tại.
Long tộc, cũng chắc chắn là một tộc có tồn tại.
Hắn từng gặp rồng thật ở một trong những nơi nơi nguy hiểm nhất vũ trụ – Cấm Kỵ Hải.
Tuy chỉ vội vã nhìn thoáng qua, nhưng nó đã để lại cho hắn ấn tượng cực kỳ sâu sắc.


Khi đó hắn đã đứng đầu ma giới, tu vi ngút trời, nhưng ở trong Cấm Kỵ Hải vẫn phải cẩn thận như cũ, trong vùng cấm của vũ trụ có rất nhiều nguy hiểm không biết tên.


Dù là Trần Thuận lúc đó có lực chiến ở trạng thái đỉnh phong nhưng đối mặt với rất nhiều tình huống cũng không thể không tránh né cẩn thận. Có lần khi tránh né cơn lốc màu đen đã bất ngờ nhìn thấy rồng thật, nhưng nếu lúc đó xảy ra mâu thuẫn với hai con rồng kia, dù đối mặt với con nào Trần Thuận cũng không chắc chắn rằng có thể chiến thắng, càng khỏi nói đến là hai con.


Hơn nữa từng nghe một vài lời đồn của Long tộc, Trần Thuận lập tức trốn xa, không muốn qua lại với Long tộc.
Lúc này, nhìn thấy Hạ hầu Vân đánh ra Long Mạch Chi Lực, tuy bị Trần Thuận chém đứt làm hai nhưng uy thế vẫn không giảm xuống, ngược lại còn biến thành thứ như rồng thật.
Lại tấn công về phía hắn.


Trần Thuận cười lạnh.
Hạ Hầu Vân tấn công bằng Long Mạch Chi Lực tuy sẽ khiến hắn cẩn thận, nhưng cũng không thể khiến Trần Thuận cảm thấy sợ hãi, càng sẽ không khiến hắn cảm thấy khó đối phó.


“Nếu là rồng thật, tôi sẽ không chút do dự quay đầu bỏ chạy, nhưng đây chỉ là chút kỹ năng thấp kém của ông mà thôi!”
Trần Thuận lại thét chói tai.
Cổ tay run lên, kiếm Luyện Ngục trong tay lập tức như biến thành vô số ảo ảnh.
Nhưng cuối cùng tất cả ảo ảnh đều hợp về một chỗ.


Một kiếm quang nhìn như rất bình thường bắn thẳng ra từ mũi kiếm luyện ngục.
Nhìn như rất là bình thường.
Nhưng vào lúc kiếm quang bắn ra, một sức mạnh cực kỳ khủng bố bùng nổ.
Kiếm quang của Trần Thuận đánh mạnh vào hai cự long màu vàng đất của Hạ Hầu Vân.
“Ầm ầm!”


Không trung lại vang lên tiếng nổ tung.
Giữa Trần Thuận và Hạ Hầu Vân trực tiếp hình thành một vùng chân không.
Vô số sức mạnh kinh khủng tung hoành trong đó.
Dù là nửa bước Thần cảnh tiến vào đó cũng phải lập tức mất mạng.


Sức mạnh kinh khủng trên không khiến rất nhiều người bên dưới đều thấy sợ hãi.
Đây là sức mạnh của Thần cảnh ư?
Sao lại kinh khủng đến mức này!
“Trần Thuận chết rồi sao?”
Một vài người thực lực thấp kém chỉ có thể mơ hổ cảm nhận được sức mạnh kinh khủng đang dao động trên trời cao.


Cũng không thể nhìn thấy bóng dáng của Các chủ và Trần Thuận.
Dưới tình huống như vậy, thậm chí là một điểm đen bọn họ cũng không nhìn thấy.
“Trần Thuận, không chút tổn thương!”
Một tông sư có thực lực nuốt nước miếng khó tin nói.


Từ đầu đến cuối, ông ta đều nhìn thấy rõ ràng.
Đến tận bây giờ, Trần Thuận và Các chủ đều không chút tổn thương, nhưng thủ đoạn của Các chủ đều đã bị Trần Thuận gỡ bỏ rồi.
Nhìn qua như Trần Thuận đã chiếm lợi thế vậy.
Nhưng tuyệt đối không thể có khả năng này!


Ông ta không tin.
Đừng nói là ông ta không tin.
Cả bản thân Các chủ Hạ Hầu Vẫn cũng biến sắc.
Trợn tròn mắt.
Như vậy cũng không thể khiến Trần Thuận có chút tổn thương nào?
Thằng nhóc này thật sự kinh khủng đến đáng sợ.


Tuy Hạ Hầu Vân cũng không phát huy toàn lực, nhưng ông ta cũng biết người Thần cảnh đỉnh phong như mình, thủ đoạn sử dụng khi nãy đã kinh khủng đến mức nào rồi.
Nhìn một vòng Viêm Hạ, người có thể tiếp được mấy chiêu này phải nói là ít lại càng ít.


Dù đều là Thần cảnh đỉnh phong, chiến đấu cùng cấp, cũng không mấy ai có thể làm được như Trần Thuận.
Nghĩ đến đây, trong mắt Hạ Hầu Vân hiện lên vẻ tham lam.


Ông ta thấy Trần Thuận có thu vi như thế, chắc chắn là có công pháp còn tuyệt vời hơn Dược Các truyền thừa nghìn năm của ông ta vô số lần.
Nếu không chắc chắn không thể mới hai mươi tuổi đã có sức mạnh đấu với Thần cảnh đỉnh phong.


“Trần Thuận, cậu khiến tôi rất bất ngờ. Tôi hỏi cậu lần nữa, nếu cậu chịu giao công pháp mình tu luyện ra và phương thuốc luyện đơn Dược Các cần, tôi có thể ngoại lệ để cậu làm Phó Các chủ của Dược Các, thế nào?”
Hạ Hầu Vân lập tức nói.


Trần Thuận mạnh như thế, bây giờ ngoài ông ta và Đại trưởng lão ra, đoán chừng cả Dược Các đều không có ai thắng được Trần Thuận.
“Phó Các chủ?” Trần Thuận cười lạnh một tiếng: “Dù ông muốn tặng cho tôi, tôi cũng chướng mắt.”


Lời này của Trần Thuận khiến sắc mặt Hạ Hầu Vân trở nên cứng đờ.