Lưỡng Quảng Hào Kiệt [Thần Châu Kỳ Hiệp]

Chương 5-1: Không giết (1)

Khuất Hàn Sơn từ từ bước ra khỏi bóng tối, cười nói:

- Đỗ huynh, chỉ có hai chuyện: việc của đám tiểu quỷ này huynh phóng tay không quản, giao Mông Giang kiếm phổ cho lão đệ xem thử, đình Nhất Công này sẽ tùy Đỗ huynh qua lại tự nhiên, Khuất mỗ tuyệt không dám ngăn cản chút nào.

Nói đoạn lại cười tiếp:

- Nếu Đỗ huynh chịu góp sức cho tệ bang, Khuất mỗ sẽ cùng huynh đồng sinh cộng tử. Nay Quyền Lực bang đã hiệu lệnh thiên hạ, vinh hao phú quý hưởng không hết.

Đỗ Nguyệt Sơn lạnh lùng đáp:

- Ngươi giam ta ba năm, ngươi cùng tay sai nói với ta những lời này vô số lần rồi, hôm nay lại nói thêm lần nữa, ngươi không thấy mình giống bà già bảy tám mươi tuổi, vừa sống dai vừa thích lải nhải sao?

Khuất Hàn Sơn cười nói:

- Chỉ có điều hôm nay ta nói lại một lần, có chút khác biệt với trước đây.

Đỗ Nguyệt Sơn hỏi:

- Khác biệt thế nào?

Khuất Hàn Sơn đáp:

- Ngày trước là ta mời ngươi, hôm nay ta báo cho ngươi một tiếng, là khách khí.

Đỗ Nguyệt Sơn lạnh lùng nói:

- Ngươi giam ta ở đây suốt ba năm ròng, nay lại đòi lấy kiếm phổ gắn liền với tính mạng ta, vậy mà còn dám nói là khách khí?!

Khuất Hàn Sơn cười đáp:

- Ngươi sai rồi, hôm nay ta không cần ngươi giao kiếm phổ ra.

Đỗ Nguyệt Sơn ngạc nhiên:

- Ồ?

Khuất Hàn Sơn nói:

- Ngày trước ta cứ tưởng chỉ có một mình ngươi mới biết kiếm phổ, không ngờ ngươi đã sớm giấu kiếm phổ vào trong giày. Nay ngươi đã sớm giao giày cho người khác, bây giờ ta muốn kiếm phổ, căn bản không cần ngươi đồng ý.

Đỗ Nguyệt Sơn cả giận:

- Ngươi nghĩ ngươi đoạt nổi sao?!

Khuất Hàn Sơn cười lớn:

- Đỗ Nguyệt Sơn, ba năm trước ta chỉ dùng một thanh kiếm đã đánh bại ngươi, hôm nay ngươi còn muốn ra oai ư?

Đỗ Nguyệt Sơn giận giữ đáp:

- Nếu kiếm pháp của ngươi đã cao như vậy thì sao lại còn tham lam kiếm pháp của ta?

Khuất Hàn Sơn cười ha hả, nói:

- Đó là chuyện đương nhiên. Ta là Kiếm vương, Kiếm vương đương nhiên là phải am hiểu tất cả mọi kiếm pháp tinh diệu. Mông Giang kiếm pháp của ngươi tuy không bằng ta nhưng cũng là một loại kiếm pháp tinh diệu, ngày trước ta cùng ngươi so chiêu cũng phải mất hơn trăm chiêu mới phân được cao thấp.

Đỗ Nguyệt Sơn tức giận hỏi:

- Vậy là sau khi đám tiểu quỷ này xuống đây, ngươi cố ý không đuổi theo là muốn tìm ra kiếm phổ của ta đang ở đâu?

Khuất Hàn Sơn cười đáp:

- Đúng vậy. Nếu không ta ở bên ngoài đã sớm có thể phát ám hiệu sai Đỗ lao đao mở cửa ngầm, bọn chúng căn bản không thể kịp tới cứu ngươi.

Đỗ Tuyệt ở bên cạnh Khuất Hàn Sơn cũng cười lạnh nói:

- Khi các ngươi mới tiến vào, ta liền muốn ngăn cản, sau đao đầu tiên liền quay lại mở lối vào. Kiếm vương Khuất tiên sinh chỉ dẫn cho ta cách thức xong mới để cho các ngươi dễ dàng cứu được Đỗ lão quỷ!

Một đao chém vào Thiết Tinh Nguyệt lúc mới vào thạch thất không nghi ngờ gì chính là một đao toàn lực của Đỗ Tuyệt. Đòn đầu tiên không thành, phải hồi lâu sau, khi Tiêu Thu Thủy tới kéo cần gạt mới có đao thứ hai, thời gian giữa đao thứ nhất và đao thứ hai cách nhau rất xa.


... Thời gian đó chính là lúc Đỗ Tuyệt liên lạc với Khuất Hàn Sơn, sau đó nấp trung bóng tối âm thầm quan sát Đỗ Nguyệt Sơn giao kiếm phổ cho Tiêu Thu Thủy.

... Bọn chúng vốn không ngờ Đỗ Nguyệt Sơn đã sớm viết ra kiếm phổ, hơn nữa còn giấu ở bên trong giày.

... Những người không biết, có ai lại đi tìm kiếm trong một chiếc giày thối chứ.

Khuất Hàn Sơn lạnh lẽo nói:

- Vì thế hôm nay ta nói cho ngươi biết, không phải là muốn ngươi đồng ý.

Đoạn lại bồi thêm một câu nặng nề:

- Hơn nữa, nếu như lần này ngươi thất bại, sẽ thực thực tại tại là lần chiến bại cuối cùng.

... Kiếm phổ đã xuất hiện, Đỗ Nguyệt Sơn đã không còn giá trị sống sót nữa.

Liễu Thiên Biến ở bên cạnh cũng cười nói:

- Các ngươi không cần phải lãng phí sức lực nữa, địa đạo thông vào bên trong có Giang Dịch Hải, Dư Khốc Dư trấn thủ, thông ra bên ngoài cũng có Đồ Cổn và Bành Cửu trấn thủ, các ngươi không trốn thoát được đâu!

Tiêu Thu Thủy không nhịn được hỏi:

- Vậy vừa rồi tiếng Khuất Hàn Sơn từ bên ngoài truyền vào là...?

Khang Xuất Ngư ở một phía khác cười lạnh đáp:

- Với công lực của Kiếm vương, tự nhiên là có thể nói ở bên này, truyền tới từ bên kia, coi như cho tên tiểu tử ngươi mở rộng tầm mắt.

Đồng tử Đỗ Nguyệt Sơn co rút lại, nhìn trừng trừng vào Khuất Hàn Sơn:

- Công lực ngươi đúng là đã đại tiến...

Khuất Hàn Sơn mặt không đổi sắc:

- Chỉ đáng tiếc, ba năm nay lão huynh ngươi bị giam ở đây, không lực lại giảm nhiều rồi...

... Công lực giảm nhiều vẫn có thể dùng một bãi nước bọt đánh văng đao phong của Đỗ Tuyệt, công lực của ba vị cao thủ Quảng Tây tam sơn này quả là không thể so với bình thường.

Ánh mắt Đỗ Nguyệt Sơn lại chuyển sang một người thanh niên đứng bên cạnh Khuất Hàn Sơn, Khuất Hàn Sơn lập tức cười nói:

- Đây là cao thủ thanh niên mà Tổng hộ pháp Liễu Ngũ tiên sinh của chúng ta kết giao, họ Hán, đại danh Tứ Hải. Ám khí của Hán công tử, sợ rằng tuyệt không dưới Đồ đường chủ, lát nữa có thể cho Đường cô nương mở rộng tầm mắt.

Gã thanh niên đó khuôn mặt trắng trẻo, không ngờ lại mỉm cười lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng bóc, thân thiện nhìn Tiêu Thu Thủy. Đường Phương đột nhiên hỏi:

- Hán Tứ Hải?

Thanh niên kia cười đáp:

- Chính là tại hạ, xin chào Đường cô nương!

Thiết Tinh Nguyệt ngứa mắt nhất là loại người nho nhã đạo mạo thế này, lập tức quát lên:

- Chào cái rắm nhà ngươi!

Đỗ Nguyệt Sơn nghiêm sắc nói:

- Khuất Hàn Sơn, ngươi làm ác đa đoan, thay Quyền Lực bang trợ trụ vi ngược, Lương đại hiệp và Cố lão tam mà biết nhất định sẽ không tha cho ngươi đâu!

Khuất Hàn Sơn bật cười ha hả, đáp:

- Lương Đấu còn đang ở Quảng Đông, làm sao tới quản chuyện của ta được? Còn về Cố Quân Sơn...

Khuất Hàn Sơn chỉ sang mấy người Tiêu Thu Thủy, cười nói:

- Ngươi có thể hỏi bọn chúng, hắn đã chết như thế nào? Chậc chậc chậc, nếu không phải tại bốn tên khốn kiếp gọi là Tứ tuyệt đó thì hắn cũng sớm bị ta khóa vào đây rồi. Thiết xích kiếm pháp của hắn cũng khá tinh diệu, chỉ đành để nó tuyệt tích trên võ lâm thôi.

Đỗ Nguyệt Sơn nghe được, toàn thân chấn động, gầm lên giận giữ:

- Cố Quân Sơn chết rồi! Ngươi! Ngươi! Ngươi....

Thét lớn một tiếng, tung người phóng tới, xích sắt trên tay chân kêu lên loảng xoảng, bỏ lại một câu với nhóm Tiêu Thu Thủy ở đằng sau:

- Mau chạy đi!

Đỗ Nguyệt Sơn vừa động thân, Khuất Hàn Sơn lập tức nói:

- Ba vị đường chủ Đỗ, Liễu, Khang đoạt lấy kiếm phổ!

Ba người Đỗ Tuyệt, Liễu Thiên Biến, Khang Xuất Ngư đồng thời hành động.

Liễu Thiên Biến nhanh nhất, khinh không Địa mã hành thiên của hắn giống như một con muỗi bay lên, nhưng so với muỗi còn nhanh hơn, so với muỗi còn gấp hơn, so với muỗi còn độc hơn!

Để muỗi đốt một nhát cũng chẳng sao, tối đa là ngứa một chút hoặc là sưng lên một nốt, nhưng để quạt của Liễu Thiên Biến đánh trúng thì cũng sẽ ngứa, cũng sưng lên một chỗ.

Nhưng càng đáng sợ hơn là sẽ lập tức độc phát thân vong.

Bên trái hắn là Đỗ Tuyệt, Đỗ Tuyệt xuất đao, lạnh lẽo như một mặt hồ thu, như một ánh trăng tàn.

Người khác xuất đao, ít nhất cũng phải nắm chắc rồi mới xuất đao, hắn đến cả nắm chắc cũng không có đã xuất đao.

Bởi vì hắn căn bản không cần phải nắm chắc, đao của hắn nhanh.

Hắn từng giết một người, tổng cộng chém ra một trăm chín mươi chín đao mới có thể ngừng tay, đao của hắn thật sự quá nhanh.

Nhanh đến mức chính bản thân hắn cũng không có cách nào thu tay.

Cho nên đao của hắn chỉ cần chém ra, công kích dày đặc, nhanh chóng, tàn độc như vậy vốn không cần phải nắm chắc.

Mà nay lại chỉ chém ra một đao.

Đao chém về phía Đỗ Nguyệt Sơn.

Bởi vì Đỗ Nguyệt Sơn chặn ở giữa.

Chém ngã Đỗ Nguyệt Sơn mới có thể tới đoạt kiếm phổ.

Mệnh lệnh của Kiếm vương, chỉ cần hắn còn muốn tiếp tục ở lại Quyền Lực bang thì nhất định phải tuân theo, hơn nữa còn phải liều mạng thi hành.

Nếu như không thể tiếp tục ở lại Quyền Lực bang thì cũng ngang với không thể có chỗ đứng chân trên giang hồ, thậm chí không còn đường sống trong võ lâm nữa.

Vì thế đao này của hắn đã dùng toàn lực.

Hắn cũng biết Đỗ Nguyệt Sơn cùng được xếp vào Quảng Tây tam sơn, cho dù chịu đủ hành hạ, nội lực thể lực đều suy giảm nhiều nhưng vẫn không hề dễ trêu.

Bên kia Liễu Thiên Biến là Khang Xuất Ngư.

Thái Sơn cao không bằng Đông Hải Lao.

Đông Hải Lao là để chỉ Lao (劳) Sơn, hoặc viết là Lao(崂) Sơn.

Chỗ tốt nhất để ngắm mặt trời trên Lao Sơn Đông Hải là Quan Nhật đài.

Có điều từ hai mươi năm trước đã không còn ai dám lên đó nữa, bởi vì Khang Xuất Ngư đã luyện thành Quan Nhật thần kiếm của lão tại đó.

Thần kiếm Quan Nhật, kiếm của lão như mặt trời mọc từ đằng đông, kiêu dương đầy trời, tịch chiếu tàn hà.Người giao thủ với lão cũng giống như đối mặt với mặt trời, không phải bị đốt thương thì là bị thiêu chết.

Vì thế Khang Xuất Ngư cùng với Tiêu Tây Lâu, Tân Hổ Khâu, Khổng Dương Tần, Khúc Kiếm Trì, Mạnh Tương Phùng, Đặng Ngọc Bình được tôn là Thất đại danh kiếm võ lâm đương thời.

Trong chiến dịch tấn công nhà họ Tiêu, Quyền Lực bang đã hao tổn không ít người: Hoa Cô Phần, Diêm Quỷ Quỷ, Khổng Dương Tần, Sa Thiên Đăng, Tân Hổ Khâu, thậm chí Tả Thường Sinh cũng trọng thương, chỉ có Khang Xuất Ngư là vẫn may mắn tồn tại.

Lão chẳng những có thể còn sống mà còn mượn lớp ngụy trang, giành được lòng tin của Hoán Hoa kiếm phái, cùng Tân Hổ Khâu ám sát Âm Dương thần kiếm Trương Lâm Ý, lại ám toán Đường Đại, tập kích giết Chưởng thượng danh kiếm Tiêu Đông Quảng.

Tay lão dính đầy máu tươi, những người bị giết đều là trụ cột quan trọng duy trì chính nghĩa võ lâm.

Nhưng lão từng bị Tiêu Tây Lâu và Chu Hiệp Vũ chế phục, hiểm tử hoàn sinh, nếu không phải được Nhất Động thần ma Tả Thường Sinh cứu thì lão đã sớm mất mạng dưới Thính Vũ lâu rồi.

Cho nên lão lại càng tinh ranh hơn, xuất kiếm càng tuyệt hơn.

Đã ra tay là không để lại đường sống!

Liễu Thiên Biến phóng thẳng lên đỉnh động, Khang Xuất Ngư, Đỗ Tuyệt chia hai bên trái phải xông tới.

Nhưng trong nháy mắt, cả ba người đều bị chặn lại.

Gió quạt của Liễu Thiên Biến biến mất, kiếm của Khang Xuất Ngư mất đi liệt mang, đao của Đỗ Tuyệt cũng không còn sắc thới.

Ánh bạc ngập trời, chính là bốn sợi xích sắt trên tay chân Đỗ Nguyệt Sơn, quả thực giống nhưng bốn thanh kiếm, hơn nữa còn có thể cong có thể thẳng, hoàn toàn không hề va chạm lẫn nhâu. Chiêu chiêu đều là kiếm chiêu chính tông, một mảng mơ hồ, khóa chết đường tiến của ba người.

Liễu Thiên Biến, Khang Xuất Ngư, Đỗ Tuyệt tả xung hữu đột đều không phá được kiếm xích của Đỗ Nguyệt Sơn.

Trên tay Đỗ Nguyệt Sơn không có kiếm mà đã lợi hại như vậy, bốn sợi xích trói buộc lại biến thành bố thanh kiếm sắc, mang đầy sát khí, không ngờ có thể dùng sức một người, ép lùi ba đại cao thủ, hơn nữa chiêu nào chiêu nấy đều là tấn công, từ đầu đến cuối chưa từng phòng thủ một chiêu.

Khuất Hàn Sơn quan sát một lúc, nói:

- Kiếm pháp hay!

Người thanh niên đáp:

- Chỉ có điều, so với Khuất tiên sinh thì thật sự là thua kém quá xa.

Khuất Hàn Sơn cười nói:

- Sau lưng kẻ này còn có bốn tên tiểu quỷ, võ công đều không tệ, đến lúc đó còn cần Hán lão đệ tốn sức rồi.

Hán Tứ Hải mỉm cười:

- Đó là đương nhiên, Kiếm vương có lệnh, tất phải tận lực.

Khuất Hàn Sơn cười lớn:

- Hán lão đệ khách khí rồi.

Đỗ Nguyệt Sơn phong tỏa trung ương thạch thất, thạch thất cực kỳ -chật hẹp, Đỗ Nguyệt Sơn vung xích sắt đến cả một con muỗi cũng không chui lọt, chỉ nghe ông ta quát lên:

- Tiểu quỷ, còn không mau cút đi!

Thiết Tinh Nguyệt gào trả:

- Chúng tôi sao có thể bỏ ngài lại mà chạy!

Đỗ Nguyệt Sơn vừa chiến vừa quát:

- Con mẹ nhà nó, ngươi không đi thì vẫn là chết!

Tiêu Thu Thủy khẽ cắn môi, nói:

- Lão tiền bối, hợp sức mấy người chúng ta có thể đánh một trận!

Đỗ Nguyệt Sơn tức giận mắng:

- Không có cơ hội, ta tuyệt không phải đối thủ của Khuất Hàn Sơn.

Khuất Hàn Sơn cười lớn, Hán Tứ Hải nói:

- Lão thất phu cũng tự biết mình đấy chứ.

Tả Khâu Siêu Nhiên nói:

- Ra ngoài cũng là chết, không bằng liều một phen!

Đỗ Nguyệt Sơn càng đánh càng hăng, quát:

- Ta thủ ở đây, bọn chúng nhất thời không qua được, mau đánh mở đường xông ra ngoài, không thể để Mông Giang kiếm pháp rơi vào tay bọn chúng.

Tiêu Thu Thủy giật mình, chỉ nghe Khuất Hàn Sơn lạnh lẽo nói:

- Hán lão đệ, không nên chờ lâu, vẫn phải phiền đệ ra tay một lần.

Hán Tứ Hải cung tay nói:

- Kiếm vương yên tâm, lão thất phu tuy hung nhưng tại hạ vẫn còn ứng phó được.


Hán Tứ Hải nói mấy câu vô cùng bình thường nhưng không hiểu tại sao lại khiến người ta trong lòng phát run. Đường Phương đột nhiên hạ giọng nói:

- Đi!

Tiêu Thu Thủy nhất thời lục thần vô chủ, buột miệng hỏi:

- Đi?

Đường Phương nói nhanh:

- Đi! Nghe lời Đỗ tiền bối, nhất định phải đi!

Tiêu Thu Thủy trầm tư một thoáng rồi dứt khoát đáp:

- Được!

Thiết Tinh Nguyệt, Tả Khâu Siêu Nhiên tự nhiên là nghe lời Tiêu Thu Thủy, Tiêu Thu Thủy bảo đi, họ lập tức đi!

Mấy người Tiêu Thu Thủy vừa rút lui, công thế của Liễu Thiên Biến, Khang Xuất Ngư, Đỗ Tuyệt lại càng gấp.

Cũng như vậy, bốn sợi xích sắt chân tay Đỗ Nguyệt Sơn vung lên lại càng như áo trời không đường may.

Bốn người nhanh chóng chạy qua một ngã rẽ, Thiết Tinh Nguyệt vừa chạy vừa chửi:

- Con mẹ nhà nói, con rùa họ Hán kia không biết là ai, bộ dạng cứ như ta đây là nhất...

Tả Khâu Siêu Nhiên đáp:

- Hán Tứ Hải là người của Liễu Ngũ tiên tinh, Liễu Ngũ chính là Liễu Tùy Phong, Liễu Tùy Phong là túi khôn của bang chủ Lý Trầm Chu, tên Hán Tứ Hải này tuyệt không tầm thường.

Thiết Tinh Nguyệt cả giận:

- Cậu không cần quá đề cao kẻ khác...

Lúc này đã quay lại chỗ miệng hố, chỉ thấy Mã Cảnh Chung cùng Văn Tấn Sương vẫn đang thủ tại đó. Mã Cảnh Chung thấy bốn người yên ổn trở về, vui mừng nói:

- Các cậu quay lại rồi... Bên đó làm sao vậy?

Hắn hiển nhiên là đã nghe được tiếng giao đấu bên trong, như bốn người đã quay về rồi mà tiếng chiến đấu vẫn không ngừng, rút cuộc là những ai đang đánh nhau vậy?

Tiêu Thu Thủy vội nói:

- Bây giờ không có thời gian giải thích. Ở đây thế nào rồi?

Mã Cảnh Chung đáp:

- Sau khi các cậu đi, bọn chúng công vào hai lần, lần đầu là Bành Cửu, bị tôi ép ra ngoài, lần sau là Đồ Cổn, ám khí của hắn thực lợi hại, thiếu chút nữa thì để hắn tiến vào rồi, may mà Văn tiền bối kịp thời ra tay mới đẩy được hắn ra ngoài... Sau đó không thấy tấn công nữa, cũng không có động tĩnh gì.

Lúc này, trong động đột nhiên truyền tới một tiếng kêu thảm, hiển nhiên là đã có người bị thương.

Đường Phương thất thanh:

- Tiếng của Đỗ tiền bối...

Tiếng giao đấu vẫn vang lên không dứt.

Tiêu Thu Thủy thoáng trầm ngâm, nói:

- Chúng ta phản công bất ngờ, từ trong miệng hố này đánh ra ngoài.

... Kẻ địch bên ngoài nhất định sẽ nghĩ người trong hố tử thủ không ra, nay phản công lại có thể khiến chúng không kịp trở tay.

... Nếu để cho đối phương nắm đúng thời cơ tập kích thì chỉ có một đường chết.

Từ trong miệng hố nhỏ hẹp này nhảy ra cũng chẳng khác gì từ trên nhảy xuống, dễ phòng thủ nhưng cực khó tấn công.

Đây là một ván cược.

Ván cược chết chóc.

Không dám cược, thì không ra được.

Không ra được, là chết.

Chẳng những họ phải chết mà còn cả Hoán Hoa kiếm phái, đồng đạo võ lâm...

Vì thế họ quyết định đánh cược!

Vì thế họ lao ra ngoài!