Lưỡi Dao Dịu Dàng

Chương 4

Đến câu lạc bộ, Phó Thành Lẫm không vội đến sân golf, còn hơn 40 phút mới đến giờ hẹn, anh liền đưa Lê Tranh đến phòng tập leo núi.
Vào giữa trưa, Tưởng Thành Duật gọi cho anh rồi nói: Chiều nay cậu có thời gian không? Giúp tôi trông cháu tôi vài giờ.


Anh cứ nghĩ rằng đó là con của một người họ hàng nào đó của Tưởng Thành Duật, nhưng thật không ngờ người ấy lại là Lê Tranh.


Lê Tranh chỉ mới chơi trò leo núi trong nhà được vài tháng, theo lời của Tưởng Thành Duật, cô luôn cảm thấy lo sợ, không có cảm giác an toàn, cô không yên tâm với nhân viên đảm bảo an toàn của phòng tập, Tưởng Thành Duật luôn phải làm nhân viên đảm bảo an toàn cho cô.


Bây giờ Tưởng Thành Duật không rảnh, trọng trách này liền chuyển sang cho anh.
Hôm nay không phải cuối tuần, trong phòng tập không quá đông, chỉ có một vài người. Thoạt nhìn rất vắng vẻ.


Tưởng Thành Duật đã đánh tiếng trước với người phụ trách phòng tập, họ đã chuẩn bị sẵn dây thừng bảo vệ cho Phó Thành Lẫm.
Thấy Phó Thành Lẫm bắt đầu tháo đồng hồ, Lê Tranh kinh ngạc hỏi: “Anh cũng muốn leo núi sao?” Không phải anh đến đây vì có hẹn với ai đó à.


Phó Thành Lẫm: “Có thể chơi cùng em trong nửa giờ.”
“Anh làm nhân viên đảm bảo an toàn cho em sao?”
“Ừm.”
Phó Thành Lẫm ra hiệu cho cô thực hiện các bài tập khởi động.
Khóe miệng của Lê Tranh nhếch lên một đường cong, “Cảm ơn anh.”


Cô không đi ra xa, chỉ đứng khởi động tượng trưng vài động tác bên cạnh Phó Thành Lẫm. Khi Phó Thành Lẫm đưa đồng hồ và điện thoại cho đoàn nhân viên của mình, cô cũng đi theo.
Phó Thành Lẫm nhìn cô, “Có chuyện gì vậy?”


“Không có gì.” Lê Tranh giải thích: “Em chỉ xem anh như chú của em.”
Cô thích bám lấy Tưởng Thành Duật giống như một cái đuôi nhỏ, điều đó Phó Thành Lẫm cũng biết.
Công tác chuẩn bị hoàn thành, Lê Tranh chọn thách thức bằng ngọn núi khó leo nhất. 


Phó Thành Lẫm lấy sợi dây bảo hộ, một đầu móc vào dây an toàn quanh eo, đầu còn lại của dây bảo hộ được móc với đai an toàn của Lê Tranh.
Lê Tranh kéo sợi dây bỗng nghĩ đến một câu: Hàng ngàn dặm cùng hôn nhân.
Phó Thành Lẫm đề nghị với cô: “Em có thể leo lên rồi.” 


Lê Tranh chưa bao giờ leo núi với độ khó này trước đây, lần đầu tiên leo lên rất khó khăn vì cô không có kỹ năng gì cả. Khi leo lên được hai phần ba, cô quay mặt lại, “Chú Phó.”


Phó Thành Lẫm cau mày, anh cảm thấy không quen khi cô gọi anh là chú Phó. Có vẻ như Lê Tranh đang ở trong trạng thái như khi gọi chú của mình.
“Đừng sợ. Tôi sẽ giữ em, không để em bị ngã xuống đâu.”
Giọng nói trầm ổn của Phó Thành Lẫm vang lên trong phòng tập leo núi vắng lặng.


Lê Tranh không hề lo lắng, nhìn ngược về phía anh rồi gọi anh.
Sau khi có câu nói của Phó Thành Lẫm, cô cảm nhận được rõ ràng sức mạnh từ đôi tay của anh truyền qua sợi dây bảo hộ đến dây an toàn quanh eo cô, toàn bộ cơ thể của cô thả lỏng hơn rất nhiều.


Cuối cùng cô cũng leo lên đến đỉnh của tảng đá.
Lê Tranh thở hổn hển một lúc, quay mặt nhìn xuống, “Chú Phó, tốt quá, chú để cháu xuống được rồi.”


Phó Thành Lẫm vẫn chưa thích ứng được với cách gọi này, vừa ngoài ba mươi tuổi, bị một người lớn như thế lại không có quan hệ máu mủ gọi là chú, thật sự không quen.
Lê Tranh thấy anh không trả lời, nghĩ rằng giọng của mình không đủ lớn: “Chú Phó? Cho cháu xuống.”


Phó Thành Lẫm chỉ nói “Ừm”, cũng chỉ đủ cho mình anh nghe thấy, anh từ từ nới lỏng các dây bảo hộ trong tay của mình.


Lê Tranh từ từ trượt xuống, khi cô đang quay người trong không khí, cô dùng chân đá vào bức tường đá. Sợi dây bảo hộ lỏng đến điểm cuối, cô đã xuống tới tấm thảm an toàn, cách Phó Thành Lẫm khoảng hai ba mét.


Trong thời gian nghỉ ngơi, nhân viên mang trà và nước trái cây đến, Lê Tranh không muốn uống. Phó Thành Lẫm nhận lấy tách trà, lúc nãy khi Lê Tranh đang leo núi, anh đã kéo cô rất mạnh, vì vậy anh tiêu hao nhiều sức lực hơn cô.


Lê Tranh nghịch sợi dây bảo hộ, đầu còn lại của sợi dây được gắn vào dây an toàn quanh eo của Phó Thành Lẫm. Cô tiến lên mấy bước, vươn tay nắm lấy dây an toàn quanh eo Phó Thành Lẫm, dùng ngón tay vặn khóa an toàn.
Từ xa, cô đã thấy mình ở trong vòng tay của anh, rất thân mật.


Phó Thành Lẫm vẫn giữ nét mặt bình tĩnh, không biết Lê Tranh sẽ làm gì cho nên anh không nói gì cũng không ngăn cản. Anh hơi ngẩng đầu, uống vài ngụm trà, mắt vẫn luôn nhìn Lê Tranh.


Lê Tranh đột nhiên mỉm cười: “Hôm nay em xin lỗi vì đã làm phiền anh, khiến anh phải mất rất nhiều thời gian.” Sau đó tiếng “cạch” vang lên, chiếc chốt an toàn trên thắt lưng của anh được mở ra.
Sợi dây an toàn của anh tách ra khỏi dây an toàn của cô.


Một tiếng “cạch” khác vang lên, sợi dây bảo hộ của Lê Tranh cũng được cởi ra, cô đi về khu vực ghế ngồi.
Vừa rồi cô cảm thấy thật khó tin, cứ như thể đó chỉ là một ảo ảnh.
“Định leo nữa không?” Phó Thành Lẫm hỏi.


Lê Tranh: “Nghỉ ngơi một lúc đã rồi lại leo lên, bàn tay gần như không còn sức lực nữa rồi ạ.” 
Cô nói nhân viên phục vụ đưa cho mình một ly nước trái cây.
Phó Thành Lẫm tháo thiết bị bảo vệ rồi chào Lê Tranh: “Em ở đây đợi Tưởng Thành Duật, tôi qua bên kia.”


Lê Tranh chưa kịp trả lời thì điện thoại đổ chuông, là Hà Dập gọi tới.
Lần này nhận được điện thoại của Ngụy Tổng, hoặc là đến đài làm thêm giờ hoặc là chạy đến hiện trường.
Cuộc gọi được kết nối.


Giọng của Hà Dập vang lên: “Ở nhà đúng không? Tôi vừa nhận được cuộc gọi từ một cuộc hẹn, khoảng 6 giờ là gặp mặt, tôi với em đi cùng nhau. Em nhắn địa chỉ cho tôi đi, tôi đến đón em ngay.”


“Em không có ở nhà, em đang ở bên ngoài với một người chú.” Nói xong, Lê Tranh nhìn sang Phó Thành Lẫm, chắc chắn ánh mắt đầy ẩn ý của Phó Thành Lẫm vừa lướt qua người cô.


Lê Tranh giả vờ như không hiểu ánh mắt của Phó Thành Lẫm, nếu không có chuyện gì xảy ra, cô tiếp tục nói chuyện với Hà Dập: “Thầy, gửi cho em địa chỉ hẹn gặp, em sẽ trực tiếp qua đó.”
“Được rồi.”


“Nhân tiện, nội dung cuộc phỏng vấn là gì vậy?” Trước khi cúp điện thoại, Lê Tranh hỏi thêm, dự định làm đề cương phỏng vấn trên đường đi.


“Trọng tài lao động, các bên liên quan là cựu thành viên của GR Capital. Sau khi thôi việc, anh ta đã ký hợp đồng hạn chế cạnh tranh. Người nhân viên này đã vi phạm hợp đồng, GR Capital đã khởi kiện anh ta, kết quả của trọng tài này là phải bồi thường cho GR 2,75 triệu tệ.”
Yên lặng vài giây.


“Phải trả nhiều như vậy sao?”
“Đúng vậy. Các bên không hài lòng với kết quả của trọng tài, cho rằng GR Capital đã lấy thúng úp voi, cố tình chỉnh anh ta. Tình hình cụ thể thế nào thì chúng ta phải tới gặp rồi nói chuyện mới biết được.”
Lê Tranh lại liếc sang Phó Thành Lẫm, anh là ông chủ của GR Capital.


Hà Dập nhớ lại, “Công ty liên quan còn lại là tập đoàn Nam Phong. Nếu em có thời gian thì tìm hiểu thêm về tập đoàn Nam Phong và GR Capital, chúng ta có thể sẽ phải đến hai công ty này để phỏng vấn, chúng ta không thể chỉ nghe lời của một bên được.”


Cận Phong, ông chủ trẻ của tập đoàn Nam Phong, hiện tại vẫn đang được truy lùng ráo riết, cả mạng xã hội đang bàn tán về mối tình tay ba giữa anh, Hướng Thư và Phó Thành Lẫm.
Bây giờ lại liên quan đến vụ kiện này nữa.


Lê Tranh cất điện thoại, cầm ly nước trái cây đuổi theo Phó Thành Lẫm. Vừa rồi, cô nói chuyện với thầy của mình, gọi anh là người lớn, cô thấy có vẻ anh không vui lắm, thậm chí còn có vài phần buồn bực.
“Chú Phó.” Cô lại gọi thêm lần nữa.


Phó Thành Lẫm đi đến cửa thì xoay người lại, “Có chuyện gì vậy?”
“Làm phiền anh nhờ tài xế đưa em đến ga tàu điện ngầm gần nhất được không ạ. Em phải trở về thành phố gấp.” Lê Tranh vội vàng đuổi kịp.


Phó Thành Lẫm sẽ ở câu lạc bộ cả buổi chiều, “Để tài xế đưa em về. Hiện tại tôi không cần dùng xe.”
Hai người đi cùng nhau đến bãi đậu xe, Phó Thành Lẫm muốn ra xe để lấy tài liệu.
Lê Tranh hơi nghiêng đầu, “Chú Phó, chú…”


Phó Thành Lẫm cắt ngang lời cô, “Gọi tôi bằng tên.” Sau khi được gọi là chú Phó, anh cảm thấy mình như đã năm mươi tuổi.
Lê Tranh được đà lấn tới: “Gọi thẳng tên không vấn đề gì sao ạ?”


Phó Thành Lẫm nhìn nghiêng, cô đúng là một nhân vật điển hình. Trước đây anh nói cô không biết lớn nhỏ nhưng giờ anh chỉ muốn mở đường xuống cho chính mình. 
“Không có gì, chẳng qua chỉ là một cách gọi thôi.” 


Cuối cùng cũng có thể gọi anh là Phó Thành Lẫm, mục đích của cô đã đạt được.
- -
Lê Tranh bước đến một cách nhẹ nhàng, khi tới bàn, Hà Dập lúc này mới ngẩng đầu lên, lấy điếu thuốc trong miệng ra, mỉm cười: “Đến nhanh vậy.”


“Hôm nay gặp may mắn, đường cũng không quá tắc.” Lê Tranh chọn chỗ ngồi ở phía đối diện.
Anh nói về các bên: “Bị tắc đường, chắc cũng phải mất một lúc nữa mới tới.”


Anh đang định gọi phục vụ mang cà phê đến cho Lê Tranh thì bị Lê Tranh ngăn lại: “Không.” Cô nhìn Hà Dập, “Thầy, hôm nay em có thể không tham gia cuộc phỏng vấn này không?”
Anh không biết nên nói gì ra hiệu cho cô tiếp tục.


Trên đường đến đây, Lê Tranh đã nghĩ có lẽ cô sẽ tránh tình huống này, “Tranh chấp giữa các bên và GR Capital khá gay gắt. Đến cuối cùng, nó liên quan đến gần 3 triệu tiền bồi thường và để theo dõi việc này có thể phải thông qua các thủ tục pháp lý.”


Hà Dập gật đầu, vì tình hình tương đối phức tạp, tin này cần thực hiện có chiều sâu nên anh muốn Lê Tranh cùng tham gia.


Lê Tranh thật thà nói: “Chú của em có cổ phần trong GR Capital, cụ thể là bao nhiêu thì em không nắm rõ nhưng chắc chắn không phải là cổ đông thiểu số. Còn ông chủ của GR…” Người ngày nào cô cũng muốn gặp. “Em cũng có quen biết.”


Trong mọi tình huống, cô đều có mối quan hệ lợi ích gián tiếp với GR. Thậm chí cả khi cô có thể giữ mình công bằng trong lúc làm việc thì những người khác cũng khó có thể nghĩ như vậy.
Nếu ai đó biết được mối quan hệ của cô với GR, có lẽ họ sẽ dựa vào đó làm ầm ĩ lên.


Cô không muốn chuyện liên lụy đến Hà Dập.
Hà Dập rõ ràng không ngờ Lê Tranh lại có mối quan hệ như vậy với GR, anh cảm ơn sự thẳng thắn của Lê Tranh và càng đánh giá cao sự chuyên nghiệp của cô.
“Vốn đang muốn cho em thêm chút kiến thức, thôi thì lần sau nhé.”
Muốn cô hãy suy nghĩ một chút.


“Ngày mai lên đài, tôi sẽ để phóng viên khác hướng dẫn em trong hai ngày.”
Lê Tranh rời quán cà phê trước.
-
Hiếm khi mới có được một ngày nghỉ, kết quả là chỉ còn một nửa.


Ra khỏi quán cà phê, Lê Tranh ghé vào khu mua sắm gần đó, sắp tới là sinh nhật lần thứ 22 của cô, cô dự định sẽ mua một món quà tự thưởng cho bản thân.
Quay qua quay lại hơn một tiếng cũng không tìm được món mình thích.
Tưởng Thành Duật gọi điện hỏi cô đang ở đâu.


Lê Tranh nói địa chỉ, “Chú xong việc chưa ạ?”
“Ừm. Cháu ra đường đợi, mười phút nữa chú sẽ tới.”


Tưởng Thành Duật hiếm khi bỏ rơi Lê Tranh, chiều nay vì có tình huống đặc biệt nên không thể cùng cô đi leo núi, sau đó không biết có việc gì mà cô rời đi nên anh cũng không đến phòng tập nữa. 
Bất kể là vì lý do gì, anh là người lỡ hẹn trước nên anh phải đến gặp cô.


Chưa đến mười phút, xe đã dừng ở ven đường.
Lê Tranh nhanh chóng bước qua và ngồi ở hàng ghế sau.
“Chú ơi.”
“Ừm.”
Trong xe bật điều hòa, Tưởng Thành Duật đưa áo khoác để che cho cô, anh nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, “Gầy đi nhiều rồi.”


Lê Tranh không nói nên lời: “Sao chú lại nói giống y mẹ cháu vậy.” Cô lấy áo khoác che lên cánh tay của mình.
Hôm nay, Tưởng Thành Duật nhận được điện thoại của vợ chồng anh trai, nói rằng Lê Tranh mệt mỏi, ăn uống không ngon miệng nên chỉ cần nhìn qua cũng thấy gầy đi.


Chị dâu nhờ anh nghĩ cách, làm thế nào để Lê Tranh ăn nhiều hơn.
Lê Tranh đã không ăn uống nghiêm túc từ lúc còn nhỏ, cô còn rất kén ăn. Giờ lớn lên mê giữ dáng, đã rất gầy nhưng ngày nào cũng kêu cần phải giảm cân, không ăn thịt cá, ăn sáng thì chỉ ăn mỗi bánh mì.


Chị dâu lo lắng rằng nếu kéo dài sẽ không tốt cho sức khỏe, sẽ có bệnh kén ăn.
Anh muốn mời người nấu ăn trong nhà lúc trước đến nấu ăn nhưng Lê Tranh nhất quyết không chịu, cô nói anh đừng tiêu tiền vô ích, nấu mà cô không ăn cũng sẽ lãng phí.


Lê Tranh nhìn ra bên ngoài, cô đang trên đường trở về căn hộ, “Chú, chú chưa ăn tối sao?”
“Chưa.”
“Vậy chú ăn gì bên ngoài đi, trong nhà không có gì ăn cả.”
“Không cần, đến nhà Phó Thành Lẫm ăn cơm.” 
Sững người.


Tưởng Thành Duật để cô chuẩn bị tâm lý: “Chú đã nói với cậu ấy rồi, về sau sang bên nhà cậu ấy ăn. Cháu không muốn ăn chứ gì? Để cho cậu ấy trông cháu ăn.”
Còn có chuyện tốt như vậy sao?


Lê Tranh giấu niềm vui vào bên trong. Cô tỏ ra như bình thường, lấy lùi làm tiến: “Chú ơi, chú nghĩ lại đi. Không ai có thể làm gì được cháu đâu.”


Tưởng Thành Duật không biết Lê Tranh đang che giấu niềm vui mừng, “Chú không đủ nghiêm khắc với cháu nên cháu không sợ, để Phó Thành Lẫm trông cháu, ăn không dám ngừng, cơm không dám để lại một hạt. Không tin thì cứ thử xem.” 
Lê Tranh quay đầu lại, không tiếp tục nói chuyện với Tưởng Thành Duật.


Điều mà Tưởng Thành Duật không nhìn thấy được đó là miệng cô sắp nhếch lên tới trời.