Lưỡi Dao Dịu Dàng

Chương 3

Về tới nhà, Lê Tranh liền đi tắm nước nóng.
Ngày mai cô không cần phải đi làm, thần kinh căng thẳng có thể được thả lỏng.


Bồn tắm nằm ngay cạnh cửa sổ kính kéo dài từ trần xuống sàn, bên ngoài ngập tràn ánh sáng. Căn hộ cô ở nằm trên tầng cao, quang cảnh toàn bộ khu trung tâm phồn thịnh về đêm được thu vào trong tầm mắt.
Lê Tranh nhặt một cánh hoa hồng trong bồn tắm để lên chóp mũi, cả người ngập trong mùi hương thư thái.


Ước gì bây giờ có một chai rượu vang đỏ.
Lê Tranh chán nản lấy khăn lau tay rồi với di động để giết thời gian.
Chuyện tình yêu của Hướng Thư ngày càng nóng và rắc rối hơn, không biết là do cố ý lăng xê hay là bị người khác đùa giỡn, bây giờ đã trở thành tình tay ba.


Ngay cả Cận Phong cũng bị liên lụy.
#Thiếu gia Cận Phong của Tập đoàn Nam Phong đi chơi đêm cùng người đẹp#
Cận Phong là tay chơi có tiếng.
Mấy năm trước, khi Cận Phong lần đầu tiên xuất hiện trên hot search vì mối tình với một nữ diễn viên nào đó, cư dân mạng còn nghĩ rằng anh là một diễn viên mới.


Chính lần lên hot search đó, Cận Phong đã chiếm được không ít cảm tình của cư dân mạng bởi dáng người và khuôn mặt ưa nhìn.


Lần lên hot search hôm nay, ảnh Cận Phong được chụp từ phía sau, đang ôm một cô gái vào lòng. Đối với việc cô gái ấy là ai, trông như thế nào thì chỉ bằng mấy tấm ảnh không sao nhìn rõ được.
Ngay sau đó, một vài cư dân mạng mạnh dạn đoán mò cô gái trong vòng tay Cận Phong là Hướng Thư.


Tuy nhiên, fan của Hướng Thư đã bác bỏ phỏng đoán này, nữ thần của họ có làn da trắng và đôi chân dài, cô gái trong ảnh chắc chắn không phải Hướng Thư.
Tranh cãi cả một đêm, sự nhiệt tình của cộng đồng mạng vẫn rất cao nhưng người trong cuộc lại chưa ai lên tiếng.


Lê Tranh hóng drama một hồi rồi tắt điện thoại.
Cánh hoa hồng trên chóp mũi tuột xuống, trôi bồng bềnh trên mặt nước.
Không biết Phó Thành Lẫm lúc này đang làm gì.
Khi khoảng cách càng gần, nỗi nhớ càng trở nên rõ ràng.


Chiếc bật lửa vẫn được để trên bàn, chỉ cần cô ở nhà, bật lửa sẽ theo cô như hình với bóng.
Lê Tranh lấy bật lửa rồi châm lửa. Đèn phòng tắm được tắt đi, ánh sáng màu cam tràn ngập căn phòng, bóng của cô trải dài trên tấm kính lớn nối từ trần xuống sàn.
Tắt lửa.


Rồi lại bật thêm lần nữa.
Lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.
Lần nào tắm cũng vậy.
Lê Tranh đặt bật lửa xuống rồi đứng dậy ra khỏi bồn tắm, lấy áo choàng tắm quấn quanh người, chiếc áo choàng tắm dài được cô tùy ý thắt một nút quanh eo.


Sau khi chăm sóc da, cô xuống dưới lầu để pha cà phê, trong lúc chờ đợi cô lướt một lượt vòng bạn bè.
Vào lúc 10 giờ 30 tối, hầu hết bạn bè cô đều đang hòa mình vào cuộc sống về đêm. 
Chỉ có mỗi Giang Tiểu Nam một giờ trước tự chụp một bức ảnh đang truyền dịch trong bệnh viện đăng lên.


Lê Tranh liền gửi tin nhắn cho Giang Tiểu Nam: [Sao lại bị đau nữa vậy? Không phải buổi chiều phỏng vấn ở hội nghị vẫn còn ổn à? Cậu ở bệnh viện nào? Để tớ qua với cậu.]


Giang Tiểu Nam vừa trở về chỗ nhà cô thuê, [Tớ về nhà rồi. Buổi chiều tớ đau chết đi sống lại nhưng thật hiếm có cơ hội được đi phỏng vấn tại hội nghị tài chính, dù đau quá vẫn phải nhịn. Với lại tớ mới đi thực tập một tuần mà lại mở miệng xin nghỉ sẽ để lại ấn tượng không tốt.]


Lê Tranh: [Chuyện gì cũng có giới hạn, dù sao sức khỏe mới là quan trọng.]
Giang Tiểu Nam nằm dựa vào giường: [Tối nay cậu đã hóng drama chưa?]
Lê Tranh: “…” Đau đến mức phải đi bệnh viện truyền nước vậy mà vẫn còn tâm tình hóng drama.


Giang Tiểu Nam lại tự nói: [Đêm nay tớ sống dựa vào mấy cái tin nóng này đây, nếu không sẽ đau chết mất. Hướng Thư cũng lợi hại thật, có ngoại hình xinh đẹp thật không giống chúng ta, đột nhiên có tin đồn với hẳn hai nam thần giới tài chính, lời bác bỏ tin đồn hôm nay của Phó Thành Lẫm nói như không nói, thật khiến mọi người suy nghĩ hoang mang. Còn Cận Phong, nghe nói người thật còn nam tính hơn trong ảnh. Giáo viên hướng dẫn của tớ đến phỏng vấn Cận Phong rồi nói rằng anh ấy không giống như mấy bức ảnh đăng tải trên mạng nhưng đúng là khó nói chuyện thật.]


[Đúng rồi, tớ còn phải gửi một bản thảo. Lúc nãy truyền nước ở bệnh viện tớ bị cảm động một phen.]
Lê Tranh tiếp lời, hỏi: [Cậu gặp chuyện gì cảm động?]
Giang Tiểu Nam: [Tớ có viết nó ra một tờ giấy, để tớ gửi cậu xem.]


Lê Tranh rót một ly cà phê rồi bưng lên lầu, ngồi xuống bàn làm việc mở máy tính, đăng nhập vào Weibo.
Từ lúc còn là sinh viên năm nhất, cô đã tập trung phát triển cho tài khoản “Nhìn sang bạn ngay cạnh tôi”, đây cũng được xem như một blogger tin tức, hiện đã có hơn 300.000 người theo dõi.


Trong thời gian này, vì một vài đề tài nóng hổi nên cũng đã cố một số tin được lên hot search.
Ngày thường cũng có không ít cộng tác viên gửi bài đóng góp tin tức.
Mỗi bước phát triển đều do tự tay cô làm nên.


Phần giới thiệu trên Weibo là một câu châm ngôn được chọn lọc của Hermann Hesse: “Tôi học cách để nhìn thế giới tươi đẹp hơn.”
Tin tức của Giang Tiểu Nam đã được gửi đến, là một đoạn rất dài.


[Hôm nay tôi gặp một đôi tình nhân khi đang truyền dịch ở bệnh viện, nằm ngay cạnh tôi. Cô gái bị cảm lạnh và phải tới truyền nước, bạn trai của cô ấy đến chăm sóc sau khi tan làm.
Cô ấy đọc sách trong lúc tiêm. (Anh trai và chị gái đó rất xinh đẹp *mắt lấp lánh*)


Lúc đầu vì đau quá tôi nên không để ý đến cuộc nói chuyện của hai người mãi cho đến khi cô gái khóc thì tôi mới chú ý.
Nghe nội dung cuộc nói chuyện, hóa ra cô gái hôm nay vừa cãi nhau với gia đình. 


Người nhà muốn cô ấy đi làm, cô ấy lại kiên quyết thi lên thạc sĩ, năm trước cô ấy đã thi một lần nhưng không đậu, tuy nhiên cô ấy không bỏ cuộc.


Bạn trai liền an ủi cô ấy, bao giờ cô khỏe lại thì chọn một ngày mà cô ấy thích nhất, hai người sẽ đi đăng ký kết hôn, rồi làm đám cưới, mặc kệ là đi làm hay thi lên thạc sĩ, bố mẹ sẽ không quản được cô ấy nữa, cô ấy  muốn thi mấy năm thì thi đến khi nào đậu vào trường cô ấy yêu thích thì thôi.


Cô gái khóc càng lúc càng lớn. Y tá đến hỏi cô ấy có phải có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không.
Cô ấy trả lời rằng mình đang rất vui, y tá không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.


Bạn trai còn làm cho cô ấy vui vẻ, dùng hai tay xoa bóp đầu cho cô ấy, anh ấy nói trước khi kết hôn bỏ hết muộn phiền trong đầu đi, kết hôn rồi sẽ không còn phải suy nghĩ, lo lắng nữa.


Các bạn không biết được lúc đó tôi ghen tị thế nào đâu, tôi cũng muốn tìm được một người bạn trai như thế, dù tôi có làm gì cũng hiểu và ủng hộ cho tôi. Tôi lại đang nằm mơ rồi.]


Giang Tiểu Nam: [Lời văn chưa được trau chuốt lắm, cậu xem tạm như thế cũng được. Tớ không còn sức để sửa nữa rồi.]
Lê Tranh đã xem đoạn văn kia đến hai lần.
Giang Tiểu Nam lại gửi: [Tớ đi ngủ đây, cậu cứ từ từ xem. Chúc ngủ ngon.]


Lê Tranh: [Tớ muốn phải có thêm hai bức tranh, có lẽ ngày mai hoặc ngày kia mới có thể vẽ được. Ngủ ngon.]
Nói ngủ ngon nhưng cô lại không cảm thấy buồn ngủ chút nào, cứ nghĩ mãi về đôi tình nhân kia.
Sau đó, cô lại nghĩ đến giấc mộng hoang đường hôm trước. 


Lê Tranh cầm di động lên, gửi một tin nhắn cho chú của mình: [Sếp Tưởng, chú vẫn còn bận à?]
Tưởng Thành Duật trả lời ngay: [Bây giờ là mấy giờ rồi, sao còn chưa đi ngủ?]


Lê Tranh liền trực tiếp gọi cho Tưởng Thành Duật, “Ngày mai cháu được nghỉ, chú còn bận không? Nếu không bận, mai cùng cháu đến phòng tập leo núi nhé.”
Tưởng Thành Duật cũng muốn đồng ý với cô, anh liền kiểm tra lại lịch trình ngày mai, vẫn có chút thời gian rảnh để đi cùng cô, “Buổi chiều đi.”


- -
Sáng sớm hôm sau, Lê Tranh đã vẽ xong hai bức tranh minh họa về đôi tình nhân kia sau khi cô thức dậy để kịp nộp bài.
Lúc xong việc cũng đã giữa trưa.
Lê Tranh đem bài vừa viết chụp ảnh lại, đặt tiêu đề rồi đăng lên cùng với hai hình vẽ minh họa.


Chỉ trong chớp mắt, lượt thích và bình luận đã là mấy trăm lượt.
Còn đang muốn đi leo núi, Lê Tranh vội tắt máy tính.
Cô còn chưa kịp gọi cho chú của mình, Tưởng Thành Duật đã gọi điện thoại tới.


Tưởng Thành Duật tạm thời không tới chỗ leo núi, có cuộc họp đột xuất, khoảng ba giờ mới đến được.
Lê Tranh biết chú đang có công việc, “Cháu tới đó trước đợi chú.”


Tưởng Thành Duật không yên tâm, anh đã sắp xếp đâu vào đó từ lâu: “Phó Thành Lẫm chiều nay cũng đến câu lạc bộ. Cháu đi nhờ xe cậu ấy tới đó, xong việc chú tới tìm cháu.”
“Phó Thành Lẫm cũng đi ạ?”


“Cậu ấy đến câu lạc bộ là vì có hẹn nói chuyện với ai đó chứ không phải đến để chơi.” 
Phòng tập leo núi mà Lê Tranh thường đến nằm trong một câu lạc bộ ở ngoại ô, cách nơi cô sống khoảng hai giờ lái xe.
Chú của cô không biết rằng cô thích Phó Thành Lẫm.


Lê Tranh uyển chuyển hỏi chú: “Thế có gây phiền phức cho anh ấy không ạ?”
“Đi nhờ xe thì có gì mà phiền, một giờ chiều cháu qua tìm cậu ấy đi.”
Vẫn còn một tiếng rưỡi nữa, thời gian còn nhiều, Lê Tranh xử lý bữa trưa một cách qua loa.


12 giờ 58 phút, Lê Tranh đi ra ngoài, từ nhà cô tới cửa nhà Phó Thành Lẫm chỉ mất khoảng mười giây.
“Cốc cốc”, hai tiếng rất nhẹ.
Cửa được mở ra từ bên trong.
Lê Tranh giả vờ khách khí: “Làm phiền anh rồi.”


Phó Thành Lẫm liếc nhìn Lê Tranh rồi nhìn xuống đồng hồ đeo tay, “Tiện đường thôi mà.”
Lê Tranh dừng tầm mắt trên tay Phó Thành Lẫm, một đôi tay gần như hoàn hảo, thon dài, mạnh mẽ còn có một chút hương vị gợi cảm.
Trên đường đến phòng tập leo núi, trong xe vẫn luôn im lặng.


Phó Thành Lẫm không có chuyện gì để nói với Lê Tranh, anh dựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, suy nghĩ đến việc đầu tư.
Lê Tranh không tự chủ được quay sang nhìn Phó Thành Lẫm, cằm của anh, yết hầu của anh, tất cả đều trùng hợp với giấc mộng đêm đó. 


Sau đó, ánh mắt cô rơi xuống tay Phó Thành Lẫm.
Cô thích nhất là nhìn tay của anh.
Giang Tiểu Nam đã từng nói rằng khoảnh khắc quyến rũ nhất của người đàn ông đó chính là khi anh ấy thành tâm đeo nhẫn cưới của mình.
Cô không biết lời hứa hẹn cả đời của Phó Thành Lẫm sẽ dành cho ai.


“Phó Thành Lẫm.” Cô gọi thẳng tên anh.
Phó Thành Lẫm: “Đừng không biết lớn nhỏ.” Trước kia cô vẫn luôn gọi anh là Phó tổng.
Anh hỏi: “Có chuyện gì vậy?”


Lê Tranh lúc này không muốn so đo năm chữ “đừng không biết lớn nhỏ” với anh nhưng cô có ghi nó lại trong lòng. “Nghe chú của em nói anh chơi piano rất tốt.”
Tư thế của Phó Thành Lẫm vẫn không thay đổi, nheo mắt trả lời, “Vừa đủ.”
Lê Tranh tiếp lời: “Thật mong có cơ hội được nghe anh chơi đàn.”


Phó Thành Lẫm không để tâm, anh chỉ xem đó là lời nói khách sáo.
Trong xe im lặng trở lại.
Phó Thành Lẫm mở mắt ra, hỏi Lê Tranh: “Em có bài hát nào muốn nghe không?”
Lê Tranh nhìn anh cười, “Anh hát cho em nghe? Nếu như là anh hát, em nhất định sẽ ủng hộ nhiệt tình.”
“Nghe bài hát gốc.”


Cô cũng không mong đợi là anh sẽ hát, Lê Tranh không muốn khiến anh khó xử.
Cô nói với tài xế tên bài hát mà cô muốn nghe, rồi nói thêm “Đơn khúc tuần hoàn ạ.”


Phó Thành Lẫm chưa từng nghe tên bài hát này trước đó, anh cũng không có chút ấn tượng nào khi khúc dạo đầu của bài hát cất lên.
Không chỉ chênh lệch tuổi tác giữa anh và Lê Tranh mà những bài hát anh thường nghe cũng có nhiều khoảng cách thế hệ đối với cô.


Lê Tranh nhẹ nhàng ngâm nga theo giai điệu, bỗng cô đột nhiên hát hai câu, “Trong đêm đầy gió anh nhớ em rất nhiều. Anh rất nhớ em, trong những vết nứt, trong những đám đông.”
Liền sau đó, cô lại chuyển sang ngâm nga.
Phó Thành Lẫm quay lại nhìn cô.
Lê Tranh đang chống tay lên cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
- -


Đi được nửa đường, Lê Tranh nhận được điện thoại của ba, thời gian này, ba cô đang đi công tác, đã rất nhiều ngày cô không gặp ông.
“Con đang có việc gì à?” Giọng nói trầm ấm và nhẹ nhàng của Tưởng Mộ Quân vang lên từ micro.


“Hôm nay con không đi làm. Con đang trên đường đến phòng tập leo núi.”
Tưởng Mộ Quân: “Đi với chú hả?”
Lê Tranh liếc mắt nhìn Phó Thành Lẫm rồi ấp úng: “Ba, khi nào ba đi công tác về ạ? Sắp đến sinh nhật của con rồi.”


Tưởng Mộ Quân xem qua lịch: “Hôm đó là chủ nhật, chắc chắn ba sẽ về. Nói không chừng còn có thể về trước hai ngày.” Ngừng một lát, “Mẹ con nói với ba, con quyết định làm phóng viên tin tức.”
“Vâng ạ.”
“Tại sao bỗng dưng con lại nhiệt huyết dâng trào muốn trở thành phóng viên tin tức thế?”


Lê Tranh sửa lại: “Không phải là bỗng dưng, từ năm nhất đại học đến nay, ý muốn của con chưa từng thay đổi.”


Tưởng Mộ Quân tháo kính gọng vàng xuống rồi xoa bóp sống mũi, con gái ông bây giờ đã lớn hơn rất nhiều và có ý tưởng, chính kiến riêng. Lần này, cô đến đài truyền hình để thực tập rồi chuyển đến căn hộ của Tưởng Thành Duật sống một mình, bữa sáng bữa tối cô đều tự lo.


“Sau khi trở về từ Bắc Kinh, ba sẽ có thời gian hai ngày ở cùng con, lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau nói chuyện thêm. Con đưa điện thoại cho chú đi, ba muốn nói vài câu với chú ấy.”
Lê Tranh dường như không bắt kịp lời, “Chú không có trong xe, chú ấy đang bận. Con đang ở trong xe của Phó tổng.”


Tưởng Mộ Quân cũng không cảm thấy ngạc nhiên khi con gái mình lại đi trên xe của Phó Thành Lẫm. Phó Thành Lẫm và Tưởng Thành Duật đều thích đi leo núi. “Phó Thành Lẫm bây giờ không bận sao?”
“Không bận ạ.”
“Vậy thì ba cúp máy trước, ba có chuyện muốn nói với cậu ấy.”


Lê Tranh ngắt điện thoại rồi nói với Phó Thành Lẫm, “Ba em muốn gọi anh nói chuyện công việc.”
Vừa dứt lời, điện thoại của Phó Thành Lẫm rung lên. Anh nghe Tưởng Thành Duật gọi một tiếng, “Lão đại” liền cười nhẹ hỏi: “Có gì muốn nói sao?”


Lê Tranh không nghe được hai người nói chuyện gì trong điện thoại, cô gõ nhẹ ngón tay lên cửa sổ kính ô tô. Phó Thành Lẫm cũng gọi ba của cô là “lão đại”, thật không biết phải làm cách nào để cân bằng giữa hai cái chức danh “lão đại” và “ba vợ”.