Lưỡi Dao Dịu Dàng

Chương 12

Lê Tranh quay về nhà, trong nháy mắt ngôi nhà trở nên yên tĩnh.
Thậm chí dì giúp việc còn nói, khi Lê Tranh đi vắng, ngôi nhà rất lạnh lẽ. Bà mỉm cười: “Có lẽ vì lớn tuổi rồi, dì rất thích náo nhiệt.”


“Thành Lâm, cháu có muốn uống nước trái cây không? Lần trước Lê Tranh mua chanh dây vẫn còn trong tủ lạnh, để lâu cũng không tốt.”
Phó Thành Lẫm không có cảm tình với chanh dây, “Muộn rồi ạ, cháu không uống.”


Anh lấy di động rồi đi đến thư phòng trên lầu, tiếp tục làm thêm giờ để kiểm tra tài liệu. Tất cả các báo cáo thẩm định về ô tô của tập đoàn Nam Phong, anh đều đã nghiên cứu rất chi tiết.


Trong lúc này trợ lý Tăng gọi điện đến, lịch trình đến địa điểm thử nghiệm ô tô đã được quyết định, chuyến bay vào ngày thứ hai của tuần sau, đi trong năm ngày.
Phó Thành Lẫm lật lại tài liệu, “Phía tập đoàn Nam Phong ai sẽ là người đi?”
Trợ lý Tăng: “Cận Phong.”


Ban đầu chủ tịch Cận muốn đích thân đi cùng anh, nhưng ông cho rằng người trẻ tuổi sẽ có nhiều chuyện để nói hơn về những chiếc ô tô không người lái, vì vậy ông quyết định để Cận Phong đi thay mình.
-


Nhà kế bên, Lê Tranh vẫn chưa ngủ, sao chép video thành một vài bản sao. Cô nghĩ đến lúc Phó Thành Lẫm đeo chiếc cà vạt, vẽ hình đỏ thành một bức tranh.
[Hôm nay là một ngày đáng nhớ, em mua cho anh một chiếc cà vạt, chọn lựa rất kỹ càng, tưởng tượng rằng anh cũng sẽ hạnh phúc như em khi nhận chiếc cà vạt.


Em biết chắc chắn anh sẽ không thắt chiếc cà vạt ấy.
Nhưng em sẽ giả vờ là anh không nỡ đeo.
Ông chủ Phó, anh đã nhận quà của em, đêm hôm nay có muốn trở thành người của em hay không, chính là do anh quyết định.
Ngủ ngon.]
-
Vào ngày của Cha, Lê Tranh vẫn đi làm như bình thường.


Chiếc quạt nhỏ mua cho chú của cô được giao đến hôm qua, sáng sớm cô đã bắt taxi đến công ty của chú để gửi quà, dự định sẽ cho chú một bất ngờ lúc đi làm.
Trên đường khiến cô chậm trễ không ít thời gian, khi cô về đến đài các đồng nghiệp của cô gần như đã đến đông đủ.


Không khí ở văn phòng hôm nay nặng nề một cách kì lạ.
Từ Sướng nghỉ nên chỗ ngồi trên ghế trống rỗng. Lê Tranh không biết làm cách nào để hỏi thăm, trong thời gian cô chưa đến đã có chuyện gì xảy ra.
Hà Dập không có ở đây, túi xách cùng với chìa khóa vẫn ở trên bàn.


Lê Tranh mang cốc đến phòng trà để lấy nước, vừa lúc tình cờ gặp hai đồng nghiệp nữ.
“Phùng Xán có thật sự đính hôn không?”
“Tôi không biết, nhưng người đàn ông đó chắc chắn đã cầu hôn. Chiếc nhẫn kim cương lớn như vậy, Hà Dập có nhịn ăn uống năm năm cũng không mua nổi.”


“Ôi.”
“Từ Sướng đã nhìn thấy bạn trai hiện tại của Phùng Xán, anh ấy trông không được đẹp lắm. Còn tệ hơn Hà Dập rất nhiều.”
“Suỵt, nói nhỏ thôi.”
Hai người thì thầm, đầu dựa vào nhau, vừa nói vừa quay lại văn phòng.


Lê Tranh cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra, Phùng Xán đeo nhẫn kim cương, các đồng nghiệp bàn tán khiến bạn trai cũ là Hà Dập khó xử. Cô rót một cốc nước lọc, lấy ly giấy ra và pha một ly cà phê.
Lúc trở lại văn phòng, Hà Dập đã ngồi vào chỗ của mình.


“Thầy, đây ạ.” Lê Tranh đặt ly cà phê lên bàn của Hà Dập, lúc đến gần, cô ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Cô có thể đoán được vừa rồi Hà Dập ra ngoài làm gì.
“Cảm ơn.” Hà Dập nhìn ly cà phê cười, “Tôi không sao.”


Lê Tranh không biết tiếp tục cuộc trò chuyện này thế nào, chuyện thất tình này thì lời an ủi không thể giúp gì được, và cô cũng đồng cảm với điều này.
Bởi vì yêu thầm = thất tình rất nhiều lần trong ngày.


Cái cảm giác buồn bã khổ sở này, không phải vì người khác an ủi một hai câu mà có thể xua đi.


Chuông điện thoại reo lên, Từ Sướng gọi tới, bảo cô đến nhà Triệu Đồng chụp một vài tấm ảnh, “Tiểu Lê, làm phiền em rồi, chị đang đưa con ra ngoài chơi, không thể chụp kịp. Chị sẽ gửi địa chỉ nhà của Triệu Đồng sang cho em.”


Chồng của Triệu Đồng bị Triệu Đồng ầm ĩ đến ăn không ngon, đồng ý ly hôn. Căn hộ lúc trước bị Triệu Đồng làm cho lộn xộn, còn chưa được dọn dẹp.
Lê Tranh ngắt điện thoại, thu dọn túi xách.
“Muốn ra ngoài à?” Hà Dập hỏi.
Lê Tranh: “Dạ, có một tin tức bên phía cô Từ.”


Nhà Triệu Đồng và nơi Hà Dập đến phỏng vấn khá tiện đường, Hà Dập đứng lên, bưng theo ly cà phê: “Vừa lúc có thể đưa em đi cùng.”
- -
Có lẽ vì là ngày lễ, trên đường có nhiều xe hơn so với bình thường.


Hà Dập cầm vô lăng bằng một tay, tay trái dựa ở cửa sổ xe, lúc gõ lúc không.
Lê Tranh cố tình không tìm chuyện gì để nói, cúi đầu lướt điện thoại.


“Có tiến triển ở việc phỏng vấn vụ trọng tài lao động, khoảng hai ngày nữa có thể kết thúc, đến lúc đó em không cần đi theo Từ Sướng ra ngoài lấy tin tức nữa.”
Lê Tranh: “Đương sự có còn phải bồi thường cho GR Capital nhiều vậy sao?”


Hà Dập gật đầu, “Tôi đã tham khảo ý kiến luật sư, kết quả của trọng tài lao động không có vấn đề gì. Hơn hai triệu nhân dân tệ là điều khó tưởng tượng với hầu hết mọi người, nhưng mức lương hàng năm của đương sự cũng rất cao.”


Đương nhiên, đối với kết quả phỏng vấn thế này, đương sự rất không hài lòng. Ban đầu đương sự muốn sử dụng các phương tiện truyền thông để làm lớn mọi chuyện lên, nhằm chiếm thế thượng phong trong dư luận.


Cho dù là GR Capital hay tập đoàn Nam Phong khẳng định đều không muốn dính dáng đến tin tức tiêu cực, một sự nhịn chín sự lành, sẽ chấp nhận cho anh ta bồi thường ít hơn.


“Vận may của tôi cũng không tệ, sáng hôm qua đến GR Capital, ở lầu một gặp được Phó Thành Lẫm của GR Capital, bằng không phỏng vấn sẽ không thuận lợi như vậy.”


Ban đầu bảo vệ ngăn không cho vào, Phó Thành Lẫm hỏi anh ấy là phóng viên ở đài nào, sau đó sắp xếp cho nhân viên nhân sự và nhân viên pháp lý nói chuyện chi tiết với anh ấy về vụ trọng tài lao động.
“Phó Thành Lẫm là một ông chủ tốt.” Hà Dập nhận xét một cách khách quan.


Lê Tranh thầm nghĩ, người đàn ông cô yêu nhất định không tồi.
Chỉ cần là chuyện có liên quan đến Phó Thành Lẫm, khóe miệng của cô sẽ luôn luôn nhếch lên bốn mươi lăm độ.
- -


Phải mất hơn nửa giờ mới đến tới nhà của Triệu Đồng, Lê Tranh đã liên lạc trước với Triệu Đồng, dễ dàng vào được tiểu khu.


Lê Tranh đã chuẩn bị trước tâm lý, đến khi nhìn tận mắt vẫn không khỏi sửng sốt, cả căn phòng là một mớ hỗn độn, phòng khách xa hoa lúc đầu và phòng ăn đã hoàn toàn thay đổi.
Mặt đất đầy những mảnh vụn, không còn chỗ để đặt chân.


Triệu Đồng không quên dặn dò cô: “Cô cẩn thận một chút, đừng để vấp ngã.”
Lê Tranh bật máy ảnh, chụp lại mọi ngóc ngách.


“Việc tự đập vỡ đồ của mình là không vi phạm pháp luật. Chỉ bằng cách đập vỡ mọi thứ thế này, anh ta mới gọi cảnh sát, bằng không gia đình anh ta nghĩ rằng ly hôn và tất cả mọi chuyện đều do tôi làm.” Triệu Đồng nói vài câu đứt quãng.


Triệu Đồng đi vào phòng ngủ, thật nhanh sau đó, cô ta bước ra với một chiếc va li trong tay.
Lê Tranh chụp gần như toàn bộ, tắt máy ảnh lại, “Thư ký Triệu, tôi hoàn thành việc bên này rồi, cảm ơn.”
“Đừng khách khí, là tôi làm phiền cô.”
“Cô đi công tác sao?”


Triệu Đồng mỉm cười, “Nếu không có việc thì tôi sẽ không rời khỏi Bắc Kinh đâu.”
Lê Tranh: “Cô không phải là dạng người sẽ lựa chọn trốn tránh.”


“Tôi thích nghe lời này đấy.” Triệu Đồng lấy điện thoại di động ra, “Đây thực sự là một chuyến công tác.” Cô ta nhận được điện thoại của ông chủ Cận Phong vào buổi sáng, trước mắt sẽ đi hai ngày, đầu tiên sẽ đến chi nhánh mở cuộc họp, sau đó là đi thử nghiệm thực địa ô tô.


Lê Tranh và Triệu Đồng cùng nhau xuống lầu.
Ở cổng tiểu khu, có một chiếc xe màu đen cao cấp đang chờ.
Tài xế thấy người đi ra, liền xuống xe giúp xách hành lý.
Lê Tranh liếc nhìn chiếc xe, cửa sổ đóng chặt, cô không nhìn được ai ở bên trong xe.
Triệu Đồng liền hỏi: “Cô đậu xe ở đâu?”


Lê Tranh: “Tôi sẽ bắt taxi về.”


Lát nữa Triệu Đồng cũng sẽ đi ngang qua con đường trước đài truyền hình, nhưng đây là xe của ông chủ, ông chủ vẫn ở trong xe, cô ta không thể tự mình đưa Lê Tranh vào được, cảm ơn cô một lần nữa, “Chờ tôi đi công tác về sẽ mời cô cùng phóng viên Từ uống cà phê, lúc đó sẽ nói rõ với mọi người về tình hình của tôi.”


Lê Tranh vẫy vẫy tay, sải bước đi về phía đuôi xe.
Cận Phong ngồi ở ghế sau, nhìn thấy được hai người bên ngoài xe, hiểu rằng lúc trước anh ta đã hiểu lầm Lê Tranh. Khi chiếc xe chạy ngang qua Lê Tranh, anh ta bảo tài xế dừng xe lại, hạ cửa sổ xuống.
Lê Tranh quay mặt lại, nhìn thấy khuôn mặt mất hứng đó.


Không có khả năng Cận Phong chủ động xin lỗi, chỉ có thể nói gì đó: “Lên xe đi, vừa lúc đi ngang đài truyền hình.”
Lê Tranh mặt không hề có cảm xúc: “Cảm ơn. Không thích ngồi.”
Cận Phong trong lòng cười lạnh, cô phóng viên nhỏ này đúng là đủ ngông cuồng đấy.
- -


Lê Tranh không để tâm chút chuyện nhỏ của Cận Phong, trở về đài liền bắt đầu bận rộn làm việc.
Trong thời gian uống nước ngắn ngủi, cô vẫn có thể dành ra vài phút để nghĩ về Phó Thành Lẫm.
Hôm nay tan làm sớm, Lê Tranh đi đến ga tàu điện ngầm, trạm cuối mà cô định đến là cao ốc GR Capital.


Mười phút trước, dì giúp việc nhắn cho cô một tin nhắn, hỏi cô lát nữa mấy giờ về nhà, cô muốn ăn gì, dì cũng nói rằng tối nay Phó Thành Lẫm sẽ không về ăn cơm.


Anh không có ở nhà, cô ăn cũng không có cảm giác ngon miệng, cô bèn để dì giúp việc nghỉ ngơi, bịa ra lý do rằng vừa lúc buổi tối cô có hẹn đi ăn với đồng nghiệp.


Cô định lang thang ở tầng dưới trong tòa nhà GR Capital, rồi sau đó đi bộ về căn hộ. Cô cũng không biết ý nghĩa hành động này của cô là gì, đơn giản chỉ là muốn đi trên con đường mà hàng ngày Phó Thành Lẫm vẫn đi.


Giang Tiểu Nam nói, sự cuồng si của yêu thầm, chỉ có người yêu thầm mới có thể hiểu được.
Nghĩ đến Giang Tiểu Nam, Lê Tranh gửi cho cô một tin nhắn: [Cậu định khi nào thì hòa giải với tớ?]
Giang Tiểu Nam trả lời chỉ sau vài giây: [Tớ cũng đang bận, gần đây tớ vẫn đang chờ dưa (icon đầu chó).]


Lê Tranh: [Cậu đang làm gì vậy? Muốn đi dạo phố với tớ không?]
Giang Tiểu Nam: [(Tan nát cõi lòng) (Tan nát cõi lòng) Cái công ty cuồng công việc của tớ đang phải làm thêm giờ, có lẽ trước mười giờ sẽ không xong được.]
Lê Tranh bày tỏ sự cảm thông, [Vậy cậu làm việc đi.]


Giang Tiểu Nam: [Có thể rảnh hai phút, cùng lắm chỉ là sự khác nhau giữa về nhà lúc 10 giờ 10 và về nhà lúc 10 giờ 5 phút thôi. Bên chỗ cậu có quả dưa nào không, cho tớ kiếm chút miếng cơm manh áo.]
Lê Tranh: “…”
Giang Tiểu Nam: [Haha, tớ bận rồi. Nếu tối mai tớ không phải làm thêm giờ, tớ sẽ tìm cậu đi chơi.]


Không lâu sau, cô đến nơi.
Lê Tranh theo dòng người đi xuống, chân như được lắp một chiếc mô tơ nhỏ, khi bước đi cô không cảm thấy một chút mệt mỏi.
Người ra vào tòa nhà GR liên tục, mặc dù là cuối tuần, vẫn có rất nhiều người tăng ca.


“Sếp Phó, hình như là Lê Tranh.” Trợ lý Tăng nói xong, tài xế liền giảm tốc độ.
Phó Thành Lẫm đang xem xét hợp đồng đầu tư, nhìn theo hướng trợ lý Tăng chỉ, nhưng người đó không phải là cô. Lê Tranh đứng quay lưng về phía anh, ngửa đầu nhìn lên tòa nhà GR.
Anh hạ cửa sổ xuống: “Tranh Tranh.”


Trợ lý Tăng khẽ giật mình, cách xưng hô này được nói ra từ miệng ông chủ, đúng là ngoài dự đoán.
Lê Tranh còn tưởng rằng ảo giác, đột nhiên quay đầu lại, chớp chớp mắt, sau đó mỉm cười.
Trên sống mũi là cặp kính gọng vàng anh mua cho cô, trong tay là chiếc quạt nhỏ thổi gió vào mặt.


Phó Thành Lẫm đưa hợp đồng cho trợ lý Tăng, “Cậu lên lầu trước đi.” Anh đẩy cửa bước xuống xe.
Ô tô chạy vào bãi đổ xe dưới tầng hầm.
Lê Tranh bước nhanh chân tới, “Anh cả.”
“Sao em không gọi điện cho tôi?” Phó Thành Lẫm đi về phía cô.


Lê Tranh thở phào nhẹ nhõm, cũng may, anh không hỏi cô ở đây làm gì, nếu cô nói cô đến tìm anh, thật quá xấu hổ.
“Dì giúp việc nói buổi rối anh có tiệc xã giao, không về nhà, em còn tưởng anh không ở công ty.”


Phó Thành Lẫm khẽ nhếch cằm, ý bảo cô bước vào tòa nhà, “Có hẹn nói chuyện, vừa quay về.”
“Em có phỏng vấn gần đây?’ Anh hỏi.
“Dạ.” Lê Tranh chột dạ, không nói gì thêm.
Nhân viên GR đã nhìn theo cô chăm chú từ lúc bước vào tòa nhà, rốt cuộc cũng tới thang máy.


Phó Thành Lẫm ấn tần lầu phòng làm việc, nghiêng mặt nhìn Lê Tranh, cái quạt trên tay cô vẫn đang còn hoạt động, “Nhỏ như vậy, cũng có gió?”
“Có ạ.” Lê Tranh nâng chiếc quạt nhỏ lên trán anh, “Em cũng có mua cho chú của em một cái.”


“Có mát không?” Cô di chuyển chiếc quạt nhỏ chĩa vào mũi, vào miệng, rồi cằm của anh.
Phó Thành Lẫm: “Sao không lấy tờ giấy thông báo quạt cho nhanh.”
Lê Tranh: “…” Cô thu ngay tay lại, không quạt cho anh nữa.
Lê Tranh đã cùng chú của mình ghé qua văn phòng Phó Thành Lẫm, đối với nơi này không còn xa lạ.


Phó Thành Lẫm cởi áo vest, bật máy tính, anh còn có một số công việc cần giải quyết, sáu giờ rưỡi còn phải đến Phó gia ăn cơm, “Muốn uống cái gì tự em chọn.”
Lê Tranh: “Em không khát.”
Cô dựa vào thành bàn của anh, xem anh làm việc.


Phó Thành Lẫm đang chống cằm nhìn vào máy tính, tay đang cầm chuột bỗng nhiên có một luồng gió mát thổi tới.
Anh quay mặt lại, Lê Tranh đang cầm chiếc quạt nhỏ thổi vào bàn tay của anh.
Hai người nhìn nhau, Lê Tranh mỉm cười, tìm đại một lý do: “Tay cầm chuột thời gian dài sẽ dễ ra mồ hôi.”


Phó Thành Lẫm  không quan tâm đến cô, để mặc cô chơi đùa.


Điện thoại di động của Lê Tranh rung lên, Tưởng Thành Duật gọi điện tới, anh ấy bây giờ đang ở nhà, vừa rồi cùng người nhà nói chuyện về những món quà Lê Tranh tặng, “Tranh Tranh, buổi sáng có phải cháu đến công ty chú, đặt mấy túi quà ở quầy lễ tân không?”
“Chỉ có một cái. Sao vậy ạ?”


“Chị dâu nói nói cháu đặc biệt mua cho chú một cái cà vạt màu hồng, trong túi không có, chỉ có một cái quạt điện nhỏ.”
“...”


Tưởng Thành Duật thấy điện thoại im lặng, anh liền nghĩ: “Có phải cháu định đợi đến buổi tối để khiến chú ngạc nhiên không? Nếu thế cháu cứ xem như chú chưa biết gì cả. Chú ăn cơm xong sẽ đến tìm cháu, cháu làm cho chú bất ngờ.”
“...”