Huyết áp của Lê Tranh tăng vọt lên 180, vẫn là ăn tôm hùm đất, nhưng do dì giúp việc bóc vỏ.
Dì giúp việc trong lòng như hiểu rõ mọi chuyện, biết Phó Thành Lẫm không muốn bóc, dù sao thì bà vẫn phải cho Phó Thành Lẫm chút mặt mũi: “Vị tôm hùm đất này chắc chắn không ngon bằng tôm thường nhưng chúng ta không thể lãng phí được.”
Bà quay đầu nhìn Lê Tranh, giọng thương lượng: “Lê Tranh, tối mai dì làm tôm bóc vỏ cho cháu ăn có được không?”
Lê Tranh nói ngọt ngào: “Dì à, thật ra cháu chỉ muốn ăn tôm hùm đất do dì bóc vỏ, nó nhiều thịt.” Cô nhìn Phó Thành Lẫm: “Không giống như anh trai kia, một con tôm hùm đất chỉ có thể bóc ra một miếng thịt nhỏ cỡ hạt vừng.”
Không quên giẫm lên chân Phó Thành Lẫm khi nịnh hót.
Phó Thành Lẫm biết mình sai trước, bị cô cô ý bôi nhọ cũng không muốn hơn thua.
Nhưng cách gọi anh này, lần đầu tiên anh nghe cô gọi mình như vậy.
Lê Tranh vừa thưởng thức tôm hùm đất vừa nhìn Phó Thành Lẫm, cô dựa vào lỗi của anh để thỏa mãn chính mình có thể quang minh chính đại nhìn anh nhiều hơn.
Hôm nay anh không thay quần áo khi về đến nhà, trên người anh là một chiếc áo sơ mi sọc xanh, toát lên vẻ lạnh lùng, chỉ cần một bộ quần áo cũng khiến anh trở nên khác biệt so với mọi người.
Nó không giống vẻ ôn hòa như cái áo sơ mi xám trước đây.
Ánh mắt của Lê Tranh vẫn luôn ở trên mặt anh, đôi lúc còn nhìn thẳng vào anh vài giây, khi anh nhìn sang cô, cô cũng không trốn tránh.
Không riêng gì dì giúp việc, ngay cả chính Phó Thành Lẫm cũng cho rằng việc cô nhìn anh chằm chằm chỉ là cách thể hiện cho anh thấy, bày tỏ sự không hài lòng vì anh không bóc vỏ tôm hùm đất cho cô.
Phó Thành Lẫm thừa nhận thua cuộc, gắp thức ăn cho cô: “Ăn cơm đàng hoàng đi.”
- -
Có thể là ý thức được sự sự “vô trách nhiệm” của bản thân, không chăm sóc cô được tốt, tối nay khi cô rời đi, Phó Thành Lẫm tiễn Lê Tranh đến cửa, bình thường đều là một mình cô ra cửa.
Lê Tranh đang đi giày bệt, phải ngẩng lên để nhìn thấy khuôn mặt anh, “Ông chủ Phó.” Cô ngập ngừng lên tiếng.
Phó Thành Lẫm đặt tay trên tay nắm cửa, chuẩn bị đóng cửa lại, “Làm sao vậy?”
Lê Tranh: “Em ăn no quá.”
Phó Thành Lẫm: “…”
Anh không nên để cô uống lon bia lớn như vậy.
Lê Tranh ngẩng đầu, “Em muốn xuống dưới lầu đi bộ để tiêu cơm, anh thì sao? Có muốn đi cùng em không?”
Anh định từ chối, lời nói đã đến cổ họng, lại đột nhiên nghĩ người có lỗi thì không có quyền được lên tiếng.
Một lúc lâu sau, Phó Thành Lẫm gật đầu.
“Tôi đi thay quần áo.” Anh quay người đi vào nhà.
Cánh cửa vẫn để mở.
Lê Tranh dựa vào khung cửa, theo dõi những tin nóng hôm nay.
Theo lý thuyết, tin tức từ kênh của cô đã được lên sóng hơn ba tiếng, Hà Dập cũng đã liên lạc với nhiều bạn bè và đồng nghiệp tại các đơn vị truyền thông khác, để gây một chút chú ý.
Nhưng đến bây giờ, vẫn chưa thấy bóng dáng của tin tức xuất hiện trên hot search.
“Đi thôi.” Phó Thành Lẫm mặc quần áo thể thao đi ra.
Lê Tranh bỏ điện thoại vào túi, cùng anh xuống lầu.
Vừa mới mưa xong không khí hòa quyện chút sự tươi mát trong lành, bầu trời đêm thoáng đãng, những đám mây lớn trên đỉnh đầu trôi nhanh trong gió. Trên mặt đường có vài vũng nước, phản chiếu sự phồn hoa hai bên đường.
Lê Tranh và Phó Thành Lẫm như được ngăn cách bởi một người ở giữa, chỉ đủ để cho cô cảm nhận được sự tồn tại của anh.
Đi không được bao xa, Phó Thành Lẫm đã bỏ cô lại phía sau, anh không thể nào quen được tốc độ chậm chạp của cô.
“Ông chủ Phó.”
Phó Thành Lẫm quay người, “Nếu em đi theo không kịp thì đi chậm một chút, tôi đợi em ở phía trước.”
Đây là khu vực sầm uất nhất thành phố, xe cộ lui tới tấp nập, đã gần nửa đêm nhưng trên vỉa hè người đi bộ vẫn đi lại không ngừng, không có vấn đề gì khiến cô phải sợ.
Dứt lời, anh đi về phía trước mà không hề nhìn lại. Lê Tranh bị bỏ lại một mình phía sau.
Lê Tranh không ép buộc anh phải đợi cô.
Anh thậm chí còn không đủ kiên nhẫn để bóc tôm hùm đất cho cô, huống chi là đợi nhau để cùng đi trên đường.
Cô lấy điện thoại ra, chụp vài bức ảnh anh từ phía sau.
Một vài cô gái đi tới, sau khi lướt qua Phó Thành Lẫm, họ quay đầu đi từng bước một, thỉnh thoảng còn khe khẽ thì thầm, có vẻ như đang buôn chuyện rất sôi nổi.
Khi thấy Lê Tranh dùng điện thoại để chụp ảnh, bọn họ cũng lấy điện thoại ra chụp cái hình dáng thẳng tắp kia.
Lê Tranh: “…”
Điện thoại báo tin nhắn đến, đó là cô gái vừa được phỏng vấn: [Phóng viên Lê, cảm ơn cô rất nhiều. Mẹ tôi giờ đã đỡ hơn, các đồng nghiệp trong công ty đã xem tin tức, có người còn tải xuống, họ cũng xem video phát lại, gửi lên các diễn đàn, giúp bênh vực mẹ tôi. Có nhiều nhóm mà mẹ tôi tham gia đã thảo luận về vấn đề này, cuối cùng chuyện này trong lòng bà cũng được kết thúc. Tôi không biết làm thế nào để cảm ơn cô. Cô và thầy của cô là ân nhân của gia đình tôi.]
Lê Tranh nghe cô cùng thầy của mình được gọi hai tiếng ân nhân, thật không dám nhận. Tuy rằng các phương tiện truyền thông không còn chú ý đến tin tức đảo chiều này nữa, nhưng bây giờ dường như nó không còn quan trọng nữa.
“Lê Tranh, đi đường phải tập trung, đừng cứ nhìn điện thoại.”
Lê Tranh đột nhiên ngẩng đầu lên, không biết Phó Thành Lẫm quay lại lúc nào.
Cô trả lời tin nhắn cô gái trước khi nói chuyện với Phó Thành Lẫm: “Mọi người cảm ơn tôi, tôi chắc chắn sẽ ghi nhận.”
Phó Thành Lẫm đoán: “Cô gái vừa được phỏng vấn à?”
“Vâng.” Lê Tranh bước vài bước để đuổi kịp nah, “Sao anh lại quay lại?”
“Nước ở đường phía trước vẫn chưa thoát hết”, anh nhìn xuống chân cô: “Giày mới của em.”
Lê Tranh: “…”
Không ngờ anh vẫn còn nhớ điều này
“Rắc rối của cô gái đó đã được giải quyết chưa?” Phó Thành Lẫm tiếp tục với chuyện cô vừa nói lúc nãy, ra hiệu cho cô rẽ sang một con đường khác.
Lê Tranh: “Xem như đã giải quyết thành công. Trên mạng không còn tin tức gì.”
Phó Thành Lẫm tự nhủ bản thân phải đi chậm hơn, lúc này mới đi cùng tốc độ với cô, “Không phải các phương tiện truyền thông trước khi xác minh được tình hình thì tất cả đều chọn cách im lặng, có phải bình thường cũng như vậy đúng không?”
Lê Tranh bất đắc dĩ mỉm cười.
Hai người sóng vai rẽ vào một con đường khác, bên này là đầu gió, mái tóc của Lê Tranh bị hất tung.
Khi một cơn gió khác ập đến, mái tóc của Lê Tranh như bị mất phương hướng bay lung tung, đuôi tóc khẽ quét qua cánh tay Phó Thành Lẫm, anh mặc áo thể thao màu đen tay ngắn, cánh tay bị tóc cọ vào có chút ngứa.
Phó Thành Lẫm theo bản năng rũ mắt nhìn Lê Tranh, âm thầm dịch sang bên cạnh nửa bước.
- -
Gần đến rạng sáng, dạ dày Lê Tranh mới thoải mái. Cô nằm trên sân thượng một lúc, không biết Phó Thành Lẫm bên cạnh đã ngủ chưa, cũng có thể đang bận.
Phía xa, hàng ngàn ngôi nhà đang sáng đèn.
Đã đến giữa đêm thành phố vẫn chưa từng nghỉ ngơi.
Lê Tranh chụp một bức cảnh đêm rồi quay lại thư phòng, tiếp tục viết nhật ký yêu thầm trước khi đi ngủ. Hôm nay cô không cần vẽ mặt Phó Thành Lẫm, cô đã chụp được một vài tấm hình bí mật khi đi dạo dạo lúc buổi tối.
[Hôm nay anh đến đón em, còn mua cho em tôm hùm đất.
Em biết anh chăm sóc em như vậy là vì nể mặt chú của em, nhưng nó không ảnh hưởng gì đến những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu em.
Giang Tiểu Nam nói, yêu thầm là một tình yêu đẹp, bởi vì chúng ta có thể ảo tưởng về tình yêu theo bất cứ cách nào chúng ta muốn, sự thật chính là như vậy.
Sau khi anh đón em, đoạn đường từ đài truyền hình về nhà chỉ mất mười phút, em đã suy nghĩ vẽ nên toàn bộ cuộc sống của chúng ta.
Hôm nay anh bóc cho em mười con tôm hùm đất, đến con thứ mười một anh đã cầm trong tay nhưng lại ném nó trở lại. Vốn dĩ em còn hy vọng được một đời, nhưng sự hoàn hảo cũng đúng.
Điều đáng tiếc nhất có lẽ là lúc xuống dưới đi bộ, ban đầu anh đi rất xa em, như thế cũng tốt, khi anh đi trước mặt em, em có thể nhìn anh mà không cần nghi ngại điều gì, rồi sau đó lại nhớ nhung anh.
Anh thấy đấy, em luôn có thể tìm được lý do để tha thứ cho anh.
Em đơn phương tuyên bố rằng tối nay, anh thuộc về em. Không chấp nhận phản bác!
Ngủ ngon.]
- -
Ngày hôm sau, thứ sáu.
Vẫn giống như mọi khi, cuộc họp buổi sáng sẽ được bắt đầu khi mọi người đến.
Lúc Lê Tranh vô tình ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Phùng Xán ở phía đối diện, ánh mắt của Phùng Xán cũng nhìn về phía cô, nhưng mục tiêu là Hà Dập.
Có lẽ do quá tập trung, Phùng Xán không cảm nhận được cô đang nhìn mình.
Lê Tranh ngay lập dời mắt, tập trung lắng nghe cẩn thận lời của tổng biên tập.
Sau cuộc họp.
Hà Dập không vội rời đi, ghim cây bút vào trang phía trong của cuốn sổ, nhanh tay đóng sổ lại.
Thấy giáo viên hướng dẫn còn chưa đi, Lê Tranh cũng yên tĩnh ngồi bên cạnh chờ đợi.
Phùng Xán đi theo các đồng nghiệp khác rời khỏi phòng họp, lúc này Hà Dập mới đứng dậy.
Trong phòng họp có một vài đồng nghiệp đang nói chuyện, Từ Sướng đang nghe điện thoại, sau khi cúp máy liền nói với Lê Tranh: “Tiểu Lê, hôm nay em đi cùng chị, chị sẽ cho em thấy bộ mặt thật của một tên cặn bã.” Vừa nói, cô vừa nhìn Hà Dập, “Thầy giáo của em sẽ không có ý kiến gì chứ?”
Hà Dập cười nói: “Thực sự cảm kích, tôi không có ý kiến gì.” Anh ấy đang muốn tiếp tục theo dõi vụ án trọng tài lao động, vừa lúc lại không thể mang Lê Tranh theo.
“Làm phiền chị rồi.”
“Không cần khách khí.” Từ Sướng thu dọn đồ dùng trên bàn họp rồi cùng Lê Tranh rời đi.
Kể từ khi cô ấy và Lê Tranh đến phỏng vấn các hoạt động ở cộng đồng phổ biến pháp luật, cô ấy đã thực sự để mắt đến Lê Tranh. Lê Tranh không nói nhiều, không bao giờ hỏi những việc không nên hỏi, không lười biếng với những gì cần phải làm.
Điều quan trọng nhất, đó là thời gian nhàm chán trên đường đi phỏng vấn, có người nói chuyện cùng cô.
Lê Tranh hỏi: “Cô Từ, hôm nay chúng ta sẽ phỏng vấn ở đâu?”
Từ Sướng: “Đồn cảnh sát.”
Cô ấy kể chi tiết với Lê Tranh: “Người đàn ông đó đã ngoại tình, người phụ nữ tối qua sau khi biết chuyện vẫn giữ bình tĩnh, nói rằng lúc này đã muộn sẽ ảnh hưởng hàng xóm nghỉ ngơi. Sáng hôm sau đập phát hết mấy cái bình hoa cổ trong nhà, người đàn ông vì sợ bị thương, cũng không dám can ngăn, đành phải báo cảnh sát, người phụ nữ muốn giải quyết dứt khoát một lần, bèn gọi điện thoại yêu cầu được phỏng vấn.”
“Nhân tiện, người phụ nữ đó làm việc ở tập đoàn Nam Phong, là thư ký hành chính của Cận Phong.”
Lê Tranh: “…”
Từ Sướng biết vài thông tin về người thư ký: “Người phụ nữ này có năng lực rất mạnh mẽ, cực kỳ đỉnh. Chị sẽ dẫn em đi xem cách cô ấy xử lý một tên tra nam.”
Lê Tranh và nữ thư ký này đã từng gặp mặt một lần, tối hôm đó đến bệnh viện phỏng vấn cô gái, gặp Cận Phong ở tầng một khoa nội trú, nữ thư ký cũng có ở đó.
Lúc đó, vệ sĩ của Cận Phong đến giật điện thoại của cô, nữ thư ký đã nói: Hãy cư xử lịch sự với cô gái nhỏ.
Lê Tranh bắt taxi cùng với Từ Sướng, đang là giờ cao điểm đi làm buổi sáng, chiếc xe bị mắc kẹt giữa biển xe, lúc đi lúc dừng.
Phía trước còn có tài xế taxi, không tiện để nói chuyện, Từ Sướng lại bắt đầu lan tỏa tình thương của mẹ, “Chờ tháng sau ban hành phí làm mát và ngăn ngừa say nắng trong mùa hè, tổng biên tập nói sẽ tổ chức liên hoan, có thể đem theo người nhà, đến lúc đó em nhớ đem bạn trai theo, mọi người đều tò mò về kiểu con trai nào đã chiếm được trái tim cô gái nhỏ của chúng ta.”
Lê Tranh: “…”
Cô đi đâu để tìm bạn trai đến dự bây giờ.
Ngay khi cô định nói dối một lần nữa, Từ Sướng có cuộc gọi đến, cuộc nói chuyện bị dừng lại.
Điện thoại Lê Tranh rung lên, chú của cô gửi tới một bức ảnh, đó là ảnh chụp màn hình lịch. Ngày của Cha vào cuối tuần, chú của cô đặc biệt đánh dấu bằng bút đỏ.
Chú thầm nhắc nhở cô, đến hôm đó đừng quên mua quà cho chú.
Không hiểu sao, cô đột nhiên cũng muốn mua một món quà cho Phó Thành Lẫm.
Nhưng ngày lễ hôm đó thật sự không phù hợp, không biết làm sao để tặng quà.