Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 228: Đôi mắt màu xanh lục

“Rắn?” Thẩm Thạch nhíu mày, khẽ biến sắc nhìn Chung Thanh Trục một lát rồi hỏi thầm: “Rắn gì cơ?”

Chung Thanh Trúc muốn nói rồi lại thôi, đúng lúc đó Tôn Hữu quay đầu nhìn lại liền phát hiện ra Thẩm Thạch và Chung Thanh Trúc đã rớt lại tít phía sau bèn hô lớn lên một tiếng. Chung Thanh Trúc tựa như đang băn khoăn, trên mặt có một tia do dự xẹt qua nhưng sau đó nàng vẫn vội vàng đáp ứng, cất bước đi về phía trước không nói một lời, cũng không tiếp tục trả lời câu hỏi của Thẩm Thạch nữa.

Thẩm Thạch nhìn bóng lưng của Chung Thanh Trúc, trên mặt hiện lên vài phần nghi hoặc như có điều gì phải nghĩ suy. Mà những người ở phía trước bao gồm đầu lĩnh là Vĩnh Nghiệp và Cam Trạch cùng Chung Thanh Lộ khi nghe thấy Tôn Hữu gọi cũng cùng lúc quay đầu nhìn lại, thấy Thẩm Thạch và Chung Thanh Trúc đều tụt lại ở phía sau. Vĩnh Nghiệp và Cam Trạch nhìn nhau khẽ mỉm cười, chỉ có Chung Thanh Lộ là bỗng nhiên trầm xuống, vẻ mặt bất thiện.

Một luồng gió rét thổi tới, hoa tuyết rơi rơi, nàng bỗng hừ một tiếng, thoáng phủi đám tuyết trắng tinh khôi trên vai xuống rồi xoay người tiếp tục đi về phía trước. Khi đi ngang qua Cam Trạch và Vĩnh Nghiệp vẫn còn đang đứng trông theo phía đằng sau, Chung Thanh Lộ bỗng tức giận nói: “ Nhìn cái gì vậy, đi tiếp đi, có gì hay mà nhìn!”

Cả Vĩnh Nghiệp và Cam Trạch đều ngây người. Một lát sau, Vĩnh Nghiệp mới có chút hồ đồ xoa xoa cái đầu trọc của mình, cười khan một tiếng rồi nói: “Được, được, giờ chúng ta đi…”

***

Lộ trình kế tiếp lại thập phần thuận lợi, khi đoàn người đi xuyên qua Tuyết Long sơn mạch, ngoại trừ gió tuyết ngày càng lớn, tiết trời ngày càng lạnh ra thì hầu như không gặp bất cứ khó khăn nào ngoài ý muốn. Dưới sự dẫn đường của Vĩnh Nghiệp, vận khí hôm qua và hôm nay như hoàn toàn khác biệt, đến một con yêu thú cũng không hề thấy, quả là khiến cho người ta nhẹ nhõm, mà mấy người còn lại lại không tránh khỏi âm thầm suy đoán chẳng nhẽ hòa thượng này đúng thực là mỏ quạ đen ? (*)

(*) chắc là tương đương với thối mồm :cuoichet:

Ngoài chuyện đó ra thì mấy người Lăng Tiêu Tông từ phương nam tới đây cũng cảm thấy rõ ràng rằng ở cực bắc Tuyết Nguyên này ban ngày hình như đã ngắn đi rất nhiều, màn đêm buông xuống vô cùng sớm. Càng đi vể phía Bắc, cảm giác này lại càng rõ lên.

Vì thế đến khi trời tối, sau khi Vĩnh Nghiệp một lần nữa tìm được một huyệt động để nghỉ ngơi tránh gió qua đêm, Cam Trạch liền không nhịn được mà hỏi hắn. Vĩnh Nghiệp cười cười trả lời xác nhận suy đoán của mọi người, đúng là ban ngày trên Tuyết Nguyên này ngắn hơn ở Hải Châu phía nam ít nhất là hai canh giờ.

Thiên địa tạo hóa thật là kỳ diệu đến khôn lường, mấy người Lăng Tiêu Tông đều tặc lưỡi cảm thán. Mọi người tụ họp một chỗ nói chuyện phiếm một hồi rồi chuẩn bị nghỉ ngơi, nhưng lần phân công công việc gác đêm này Tôn Hữu là người đầu tiên đứng dậy, đè Thẩm Thạch ngồi xuống đất rồi cười nói: “Hôm nay ta trực đêm trước, sau đó luân phiên đến những người còn lại. Tối hôm qua Thạch Đầu ngồi một mình trông cả đêm, hôm nay lại đi hết cả một ngày giờ cần nghỉ ngơi cho tốt, những người còn lại thay phiên có được không?”

Cam Trạch gật gật đầu nói: "Tất nhiên là được."


Vĩnh Nghiệp cũng mỉm cười gật đầu, không hề dị nghị gì. Tôn Hữu lại quay đầu nhìn về phía hai tỷ muội Chung gia còn lại, sau cả nửa ngày vẫn không thấy trả lời, chỉ thấy hai người này đang cùng nhìn về một phía, tựa hồ như có chút thất thần. Tôn Hữu ngơ ngác một lát rồi liền tiến về phía bọn họ hỏi thăm, đến lúc đó Chung Thanh Lộ và Chung Thanh Trúc mới hồi phục tinh thần, vui vẻ đáp ứng. Tuy thế, cũng bởi vậy mà vài người còn lại lại liếc nhìn nhau, bầu không khí một lần nữa trở nên vi diệu.

Cả ngày hôm nay, cho đến tận khi đã nghỉ ngơi trong huyệt động này, chẳng biết tại sao hai nữ tử ngày thường vẫn luôn giao hảo tốt cùng Thẩm Thạch này lại không hề nói chuyện với hắn, dù là Thẩm Thạch ngẫu nhiên đi đến bên cạnh các nàng muốn mở miệng nói gì thì hai cô gái này cũng thường bước lên phía trước một bước, không nói lời nào.

Dưới ánh lửa nhàn nhạt, sắc mặt của Chung Thanh Trúc trong trẻo mà lạnh lùng, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại tựa hồ như đang có tâm trạng, một mực trầm tư. Chung Thanh Lộ thì vẻ mặt luôn khó chịu, trông lại có vài phần tức giận, ngoại trừ việc không thèm để ý đến Thẩm Thạch ra thì mỗi khi Tôn Hữu hay Cam Trạch ngẫu nhiên nói gì đó chọc đến nàng, Chung Thanh Lộ lại trừng mắt tức giận mắng mấy câu khiến cho mấy tên nam từ kia đều vò đầu bứt tai không hiểu.

Về phần Thẩm Thạch, hắn đương nhiên cũng cảm giác được chuyện đó, tâm tình liền trở nên vi diệu. Hắn mơ hồ hiểu ra, tận đáy lòng lại có cảm giác phiền muộn không muốn nghĩ nhiều, liền làm như không thấy. Cho nên về sau ánh mắt của hắn lại rất thản nhiên, chỉ cùng Vĩnh Nghiệp và Cam Trạch ngồi chung một chỗ nói chuyện phiếm, bất quá nói qua nói lại một lúc hắn lại có chút phân tâm …

“Thẩm sư huynh, Thẩm sư huynh…” Bỗng nhiên có tiếng gọi ngay sát lỗ tai hắn, Thẩm Thạch liền giật mình tỉnh lại, trông sang phía bên cạnh liền thấy Vĩnh Nghiệp đang nhìn mình, vội vàng hỏi: “ A, Vĩnh Nghiệp sư huynh, có chuyện gì vậy?”

Vĩnh Nghiệp ngơ ngác một chút rồi bật cười đáp: “ Thẩm sư huynh, không phải ngươi vừa mới bảo có chút chuyện muốn nói với ta sao?”

Nội tâm Thẩm Thạch khẽ động, lập tức nghĩ ra vừa rồi khi mình trở nên thất thần lại vô tình thuận miệng hỏi một câu. Lúc ấy, trong lòng hắn đang suy nghĩ đến chuyện của Quỷ Huyết Lang.

Đem qua tại vách núi nơi có thạch động đó hiển nhiên là vô cùng quái dị, trừ hắn bị lão Long và Cự Nhân không đầu bắt đi thì những người khác tựa như đều hoàn toàn ngủ say, không hề biết đã xảy ra chuyện gì. Mà Thẩm Thạch vốn cho là Chung Thanh Trúc cũng thanh tỉnh giống mình, nhưng biểu hiện của nàng lại vô cùng kỳ quái, ngoại trừ nói đêm qua mơ thấy một giấc mộng ra thì không hề đề cập gì tới những chuyện khác.

Nhìn bộ dạng của nàng Thẩm Thạch thậm chí cũng hoài nghi chẳng lẽ Chung Thanh Trúc trúng phải thần thông gì của lão Long, khiến nàng cho rằng chuyện đêm qua chỉ là những ảo ảnh trong mơ?

Nếu đúng là như vậy thì thủ đoạn của lão Long và Cự Nhân không đầu kia quả thực là lợi hại, bất quá ngẫm lại thì lão Long chính là Thiên Long, một trong ba Thượng cổ Cự Long, Cự Nhân không đầu kia nghe nói cũng là vị Giới Thần cường đại nhất, có lẽ có loại thủ đoạn này cũng không có gì lạ.

Chẳng qua là, thực sự nàng không hề biết gì về chuyện tối qua sao?


Ngoại trừ Chung Thanh Trúc còn có phần nghi ngờ ra thì những người kia đều đã có một giấc ngủ say. Giấc ngủ tập thể này có điểm tốt là khiến cho Thẩm Thạch đỡ phải giải thích một vấn đề vô cùng phức tạp, nhưng lại mang đến một tác dụng phụ, đó là do hắn đã giấu diếm chuyện đêm qua mất tích, nên không thể nào nói với Vĩnh Nghiệp hòa thượng sự thật rằng mình đã có một cuộc đại chiến cùng với đám Quỷ vật Quỷ Huyết Lang.

Cực bắc Tuyết Nguyên chưa bao giờ có Quỷ vật xuất hiện, thì nay thực sự đã có rồi!

Khi những ý niệm này chợt lóe lên trong đầu Thẩm Thạch, hắn liền trầm ngâm một lát rồi khe khẽ thở dài, nói với Vĩnh Nghiệp: “ Cũng không có chuyện gì lớn, chẳng qua muốn hỏi sư huynh rằng những lần khác mọi người đi qua Tuyết Long sơn mạch này cũng hầu như không thấy Yêu thú như bây giờ chứ?”

Vĩnh Nghiệp lắc đầu nói: “Đâu phải thế, con đường hôm nay là do bao đời đệ tử của Trấn Long Điện chúng ta đi qua chọn lựa, nhưng cũng không thể nói là hoàn toàn không có khả năng gặp Yêu thú, chẳng qua là so với những địa phương khác trên Tuyết Long sơn thì Yêu thú ít hơn và cũng yếu hơn một chút mà thôi. Bất quá…” Hắn nở một nụ cười, chắp tay trước ngực nói: “Đôi khi cũng là do vận khí mà không hề gặp bất cứ Yêu thú nào, có lẽ vận khí của các vị thí chủ đều rất tốt đấy.”

Cam Trạch ngồi bên cũng đang nở nụ cười thì bỗng nhiên nghe thấy Tôn Hữu đang đi đến cửa động, chuẩn bị ngồi xuống để trực đêm kêu to lên một tiếng, hỏi: “Ồ, đó là cái gì vậy?”

Mọi người kinh ngạc đi tới nhìn ra phía ngoài cửa động, chỉ thấy bên trong đêm tối là một trời tuyết mênh mông, gió tuyết gào thét, ngoài ra tất cả đều chìm trong bóng đêm, không có thứ gì khác.

Bị ánh mắt kỳ quái của mọi người nhìn vào chằm chằm, Tôn Hữu vội giang tay ra nói: “ Ta không lừa các ngươi đâu, vừa rồi ta đúng là nhìn thấy được một thứ…. Ách, giống như một con chim kỳ dị ở trong gió tuyết, nó kêu lên một tiếng rồi bay đi, tốc độ còn nhanh hơn chớp.”

"Chim?"

Mọi người khẽ giật mình, tại nơi băng thiên tuyết địa, gió tuyết đầy trời, tại cực bắc Tuyết Nguyên khắc nghiệt này mà lại có chim sao? Vì vậy tất cả đều quay đầu nhìn vào Vĩnh Nghiệp, chỉ thấy hắn suy tư một lát rồi cười cười lắc đầu nói: “ Tôn sư huynh, chúng ta ở đây chưa từng thấy loại chim mà ngươi bảo.”

Tôn Hữu liếc mắt một cái đã thấy mọi người nhao nhao tản đi, liền bất đắc dĩ nhún vai, lầm bầm trong miệng: “ Thế mà ta thực sự nhìn được có bóng chim bay qua đấy, cánh rộng bảy thước, mỏ nhọn, mắt màu xanh lục…”

Mắt màu xanh lục?

Tôn Hữu bỗng ngẩn ngơ, cảm giác như mình đã nhìn sót thứ gì, chỉ là vừa nãy bóng đen ngoài kia bay cực kỳ nhanh, giờ cẩn thận hồi tưởng lại đã không còn nhớ rõ.
================
Thanh Trúc có ý mở lời
Nhưng sao cứ thấy rối bời tâm can
Đêm này lại nghĩ trong hang
Họ Tôn canh gác hét vang chuyện gì?